Dương Yến liên tưởng đến thứ gì đó, bàn tay cô chợt run lên, trái nho xanh trên ngón tay bất giác rơi xuống thảm.
Cô nhìn qua Phương Tinh Nghị, mở miệng một cách khó khăn: “Anh nói xem, có phải là do Kỷ Gia Trí tìm đến cô ta không? Kỷ Gia Trí biết tôi có mối quan hệ rất tốt với tiểu tiên nữ, cho nên...”
“Dương Yến, em nghĩ nhiều rồi.” Phương Tinh Nghị khom lưng xuống, lụm trái nho xanh lên vứt vào sọt rác: “Kỷ Gia Trí biết mối quan hệ giữa tôi với Văn Thù rất tốt, nếu như hắn ta thật sự hợp tác với Gia Na thì đồng nghĩa với việc đắc tội với tôi và Văn Thù.”
“Hai anh em Kỷ Gia Trí có thỏa thuận cá cược với ba của bọn họ, Bác Nội Nhĩ vốn thiên vị Hứa Cung Diễn, Kỷ Gia Trí lại không tiến quân được vào thị trường Châu Á, hắn ta không thể mạo hiểm đắc tội tôi.”
Những lời người đàn ông nói đều rất có lý, trong lòng Dương Yến dần dần chùng xuống: “Ngoài Kỷ Gia Trí ra thì tôi không nghĩ ra ai có năng lực âm thầm giúp đỡ Gia Na như vậy nữa.”
“Nghĩ không ra thì tạm thời đừng nghĩ.” Phương Tinh Nghị nói: “Đợi tìm được Gia Na rồi thì hỏi thẳng cô ta.”
“Cái cô Gia Na đó đang ở đâu?”
“Tôi đã cho người đi tìm rồi, vẫn chưa có tin tức.”
Dương Yến cũng hết hứng ăn nho xanh rồi, chỉ cần nghĩ đến Lục Văn Thù và Lâm Thanh Dung, một người thì nằm ở bệnh viện, một người sống chết không rõ, là đầu óc cô lại rối như tơ vò, không cách nào yên tâm được.
“Tiểu tiên nữ đến bây giờ vẫn chưa tìm được, anh kêu tôi làm sao không lo lắng đây...” Dương Yến đưa tay đỡ trán và lẩm bẩm.
Thấy cô lại lo lắng, Phương Tinh Nghị cũng khó tránh đau lòng.
Phương Tinh Nghị vừa định an ủi cô thì chiếc điện thoại trên bàn liền rung lên---
Là điện thoại của trợ lý Tư.
Anh nhấc máy lên nghe, chưa nói được hai câu thì sắc mặt anh đã đen lại rồi, anh trầm giọng căn dặn: “Điều tra xem tin tức phát ra từ đâu trước, tìm người xử lý một chút.”
Dương Yến nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt của Phương Tinh Nghị không tốt, cô liền hỏi: “Sao thế?”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm vào cô một lát, không thể không nói: “Có người đăng tin Văn Thù bị đâm lên fB, còn kinh động đến người của sở cảnh sát.”
“Chuyện của Văn Thù chỉ có vài người biết, người đó lấy được tin tức từ đâu chứ?” Dương Yến vừa hỏi vừa mở điện thoại lên fB.
Không cần phải tìm kiếm thì khắp nơi đều là tin tức thái tử gia của Lục Thị bị giết.
Sau khi xem tin tức, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bức ảnh của Lâm Thanh Dung được đăng trên fB của cảnh sát Nam Thành để liên hợp với các sở cảnh sát ở tỉnh khác để phát lệnh truy nã toàn quốc, tay của Dương Yến đều run lên lẩy bẩy.
Phương Tinh Nghị đi tới ngồi ở bên cạnh Dương Yến, nắm chặt bàn tay đang phát run của cô.
Dương Yến nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại: “Mấy người đó đúng thật là nhẫn tâm, vậy mà lại luôn canh chừng ở bên sơn trang Bích Tỉ, sau đó lại theo chúng ta tới bệnh viện, sau khi lấy được tin tức thì lại lặng lẽ tung ra, tạo thành một cục diện hỗn loạn như vậy, thấy chúng ta lo lắng, người đó nhất định là rất đắc ý.”
“Cho dù Lâm Thanh Dung còn sống hay đã chết, cảnh sát toàn quốc cũng đang truy nã cô ấy, muốn che đậy cũng có chút rắc rối.” Phương Tinh Nghị nói tiếp: “Bây giờ một là tìm được Gia Na, hai là đợi Văn Thù tỉnh lại.”
Ánh mắt của Dương Yến đột nhiên trở nên sắc bén: “Các tin tức trên Facebook và trang web truyền thông sẽ thay thế được nhanh hơn, tôi sẽ liên hệ với thám tử tư mua một số tin hot của vài minh tinh và đăng lên, cố gắng ém độ hot của chuyện này lại.”
“Còn bên cảnh sát thì nhờ anh rồi.” Cô nhìn qua Phương Tinh Nghị.
Trên gương mặt cô lúc này không còn sự sợ hãi, bất an như lúc trước nữa, mà thay vào đó là một sự bình tĩnh.
Điều này Dương Yến cũng biết, cho dù cô có rơi bao nhiêu nước mắt, hối hận bao nhiêu thì cũng chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi, chi bằng tận dụng thời gian đó để xử lý chuyện quan trọng hơn.
Chỉ cần chưa tìm thấy xác của Lâm Thanh Dung thì chính là chưa chết!
Cô mím môi dưới mình lại và cất giọng nhờ vả: “Bên cảnh sát tôi không có biết ai hết, không thể đi đàm phán với họ được, chỉ có thể làm phiền anh đi nói giùm, bảo bọn họ đừng điều tra chuyện của tiểu tiên nữ nữa.”
Nhìn thấy người phụ nữ thay đổi nhanh chóng như vậy, Phương Tinh Nghị rất vui, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên: “Dương Yến, chắc em không phát hiện, em đã càng ngày càng độc lập rồi, có thể phân tích được lợi hại của một việc, biết nên giải quyết chuyện gì trước.”
Vậy sao?
Dương Yến sững sờ nhìn người đàn ông.
“Sau này cho dù em có ở đâu, tôi cũng hy vọng em có thể bình tĩnh như vậy.” Phương Tinh Nghị nghiêng người sáp tới gần cô, bàn tay vuốt ve bờ má mịn màng của cô: “Tôi đương nhiên hy vọng em sẽ càng lúc càng giỏi, có người mình muốn bảo vệ, có chuyện mình thích làm, nhưng mà... tôi hy vọng những lúc em mệt, em có thể trực tiếp nói thẳng ra là em mệt rồi, để tôi ôm em.”
Sự ấm áp nơi lòng bàn tay của anh khiến cho Dương Yến nhớ nhung không dứt, muốn được dựa vào.
Cô động đậy một cái, muốn nói gì đó nhưng trong lòng lại dấy lên một sự chua xót, những lời muốn nói cũng không nói ra được, chỉ có thể gật đầu.
Đột nhiên, Dương Yến cau mày, sắc mặt cô vô cùng khó coi, cô còn đặt một tay sờ sờ bụng mình.
“Sao vậy?” Phương Tinh Nghị thấy cô cau mày dữ dội, trông rất khó chịu: “Có phải lúc nãy ăn no cứng bụng quá rồi không? Tôi đi lấy thuốc tiêu hóa.”
“Không cần đâu, tôi không phải no cứng bụng!” Dương Yến liếc nhìn anh một cái, khó chịu nói: “Bọn nó đá tôi.”
Dương Yến sờ sờ bụng, quả thật là khó chịu muốn chết rồi, nhưng cô vẫn mắng: “Tối đá, ban ngày cũng đá, mấy tên nhóc con này cả ngày chả chịu ngủ, toàn là dày vò người ta!”
“Bọn nó hư như vậy à?” Phương Tinh Nghị ngồi xổm xuống, áp đầu vào chiếc bụng nhô lên của cô, giống như là đang nghe nhịp tim của mấy bé yêu vậy, Dương Yến nhìn mà buồn cười.
Cô không động đậy, để mặc cho người đàn ông làm động tác thân mật này.
Sau khi nghe ngóng một lát, Phương Tinh Nghị mới rời khỏi.
Anh đưa tay sờ sờ bụng của Dương Yến, ngữ khí nghiêm khắc cảnh cáo: “Mấy đứa mà còn chọc mẹ không vui nữa, đợi mấy đứa ra đời, ba sẽ tét mông từng đứa.”
Dương Yến bật cười: “Còn chưa đến sáu tháng, anh nói với bọn nó thì có ích gì? Tôi cũng mong sinh sớm một chút, mang thai đúng là mệt chết đi được, ngày nào cũng dòm bọn chúng đánh nhau.”
“Em vất vả rồi.” Phương Tinh Nghị hôn vào bụng cô qua lớp vải, anh rất đau lòng cô: “Tôi cũng hy vọng có cách nào đó để chia sẻ một chút đau khổ cho em, để em không khó chịu như vậy nữa.”
“...”
Người đàn ông này tốt với cô, cô rất là không quen, trong lòng cô có chút rối loạn.
Bàn tay bị anh nắm lấy dường như là đang nóng bừng lên.
Chiếc điện thoại cầm bên tay trái chợt rung lên, khiến cho Dương Yến hồi thần.
Cô hoảng loạn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông, sau đó nhìn vào điện thoại rồi quay sang hướng khác, ấn nút nghe.
“Cung Diễn...”
“Anh vừa mới thấy tin tức, mới biết là tiểu tiên nữ xảy ra chuyện rồi.” Ngữ khí của Hứa Cung Diễn rất lo lắng: “Anh đã kêu người đi xử lý rồi, An An, em đang ở đâu, có sao không?”
Cổ họng Dương Yến có chút khô khốc, cô bình tĩnh lại rồi dịu giọng nói: “Em không sao, đang ở chỗ Tổng giám đốc Phương bàn công chuyện, nếu như anh không bận thì qua đây đón em đi.”
“Được, bây giờ anh qua đó.”
Trong nhà rất yên tĩnh, Phương Tinh Nghị ngồi ở bên cạnh, nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
“Dương Yến, em cần phải nghỉ ngơi.” Phương Tinh Nghị nói.
Dương Yến thu dọn đồ vào trong túi, nhàn nhạt đáp: “Tôi cần nghỉ ngơi, nhưng không phải ở chỗ này. Cảm ơn Tổng giám đốc Phương đêm qua đã để tôi ở lại, tôi xin nhớ ân tình này.”
Người phụ nữ muốn đi, nhưng Phương Tinh Nghị không tránh người ra, sắc mặt anh có hơi trầm: “Dương Yến, chúng ta cần nói chuyện.”
“Có gì để nói.” Dương Yến nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh lẽo, không có chút cảm xúc nào.
“Tổng giám đốc Phương, trang sách quá khứ đó không thể nào lật qua được. Tôi không phải là con nít, anh chỉ cần cho kẹo là có thể dỗ dành được, trước khi sinh con, tôi sẽ luôn ở Nam Thành, nhưng không có quan hệ gì với anh.