Thấy giọng điệu của Dương Yến kiên định và chắc chắn như vậy, trái tim của Phương Tinh Nghị hệt như là bị người ta siết chặt lại vậy, rất khó chịu.
Anh không tránh người qua, Dương Yến chỉ đành vòng qua bàn cà phê, đi ra từ đầu sofa khác.
Lúc Dương Yến đang thay giày ở lối vào, chó Berger chợt xông tới, dụi dụi đầu vào bắp chân của cô, vẫy đuôi liên tục.
“Vượng Phúc, lâu rồi không gặp.” Dương Yến xoa xoa đầu chó Berger.
Một thời gian dài không gặp, Dương Yến phát hiện Berger càng uy vũ và tráng kiện hơn rồi.
Nếu như không có con chó này thì lần trước cô đã té xuống thang máy rồi.
Dương Yến hôn vào đầu của Berger một cái, mỉm cười nói: “Ngoan, lần sau tao lại đến thăm mày.”
Phương Tinh Nghị quay đầu qua, nhìn thấy Dương Yến và Berger đang tương tác với nhau ở đó.
Lúc nào thì cũng xị mặt với anh, với con chó này thì cười hi hi, thật là khiến anh không vui mà.
Phương Tinh Nghị đột nhiên nghĩ ra thứ gì đó, đôi con ngươi anh liền trở nên thâm trầm, anh sải bước đi tới cửa, nói với Dương Yến: “Em đem nó theo luôn đi.”
Dương Yến cự tuyệt: “Không, tôi không biết nuôi chó.”
“Em còn không chê mèo rụng lông thì nuôi một con chó có gì mà khó.” Phương Tinh Nghị đưa tay sờ sờ chó Berger: “Trường Bình rất thích nó, em đem nó qua đó để nó chơi với Trường Bình, dù sao em cũng sẽ không đưa Trường Bình tới chỗ tôi.”
“...”
Phương Tinh Nghị lại nói thêm một câu: “Thời gian này em bận, tôi cũng rất bận, Kỳ Kỳ phải ở trong bệnh viện, Trường Bình thì ở nhà không có ai bên cạnh, có thú nuôi chơi với nó nó cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.”
Nhân lúc Dương Yến vẫn còn đang do dự, Phương Tinh Nghị đã buộc sợi dây vào người chó Berger, rồi đưa dây cho cô.
“Ngày mai tôi kêu trợ lý Tư mang vài bịch đồ ăn chó qua đó.”
Nghĩ đến Trường Bình, Dương Yến cuối cùng cũng mềm lòng, cô nhận lấy dây từ tay anh: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phương.”
Phương Tinh Nghị khẽ cười: “Khách sáo gì, tôi còn phải nhờ cô Dương nuôi chó giúp tôi mà.”
“...”
Sau khi Dương Yến dắt chó Berger từ trong nhà ra, thì đã nhìn thấy một chiếc xe chạy đến dừng ở trước cổng.
Cô xuống bậc thềm rồi sải bước nhanh tới đó.
“Cung Diễn.”
Hứa Cung Diễn mở cửa xe bước xuống, vòng qua xe đi tới nhìn cô, sau khi thấy cô không sao anh liền ôm cô vào lòng mình, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Anh rất lo cho em, cũng may mà em không sao.”
“Em thật sự không sao.” Dương Yến cười cười.
Sau lưng có chút lành lạnh, cảm giác như đang có người nhìn mình.
Cô đưa tay đẩy Hứa Cung Diễn ra: “Lên xe trước đã, lát nữa nói cho anh nghe.”
“Được.” Hứa Cung Diễn mở cửa hàng ghế sau.
Lúc anh quay đầu lại và nhìn thấy con chó Berger mà Dương Yến dắt theo, đôi mắt anh khẽ lập lòe: “Đây không phải là chó nhà Tổng giám đốc Phương sao?”
“Ừm, em đưa nó về để cho Trường Bình nuôi một thời gian.” Dương Yến cởi dây dắt chó ra, để cho Berger tự lên xe: “Chuyện của ba mẹ nó, lần trước em cũng có nói với anh rồi.”
Hứa Cung Diễn hiểu rồi, anh vươn tay xoa xoa vai cô, dịu dàng nói: “Lên xe đi.”
Trên đường về, Dương Yến kể cho Hứa Cung Diễn nghe về chuyện xảy ra hồi gần sáng: “Sau khi em đến cảng biển, vốn định gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại bị rớt tắt máy rồi.”
Dương Yến áy náy nói: “Xin lỗi, để anh lo lắng rồi.”
“Em không sao là được rồi.” Hứa Cung Diễn lái xe, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Anh không ngờ có người lại len lén nhắm vào tiểu tiên nữ và bố trí chuyện này...tâm tư đúng là tàn độc mà.”
“Nhưng mà An An à, em cũng đừng lo lắng, không tìm được thi thể thì khả năng rất lớn là người không có sao, anh sẽ kêu Chiến Thương đi tìm giúp, để xem người phụ nữ tên Gia Na đó trốn ở đâu rồi.”
“Cảm ơn...”
“Không phải đã nói rồi sao, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.” Hứa Cung Diễn ngắt lời cô, ngữ khí bất lực: “Anh rốt cuộc là người đàn ông của em, hay là người ngoài?”
Dương Yến mỉm cười, cất giọng xin tha: “Được được, lỗi của em, lần sau nhất định không tái phạm nữa.”
“Tối nay em nấu cơm cho anh ăn.”
“Được.” Dương Yến đồng ý: “Muốn gì cũng được hết.”
Sau khi hai người nói vài câu, bàn tay đặt trên vô lăng của Hứa Cung Diễn đột nhiên siết chặt lại, anh thuận miệng hỏi Dương Yến: “An An, lúc em đi, Tổng giám đốc Phương có nói gì với em không?”
“Có, anh ta còn muốn nói chuyện với em, nhưng em từ chối rồi.” Dương Yến không có giấu anh, cô cũng biết là anh đang ghen, cô ngả người về phía ghế lái, giơ tay lắc lắc với anh.
“Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta chưa thể kết hôn nhưng em đã nhận váy cưới và nhẫn của anh, khi đã xác định mối quan hệ, em tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh ta nữa.”
Hứa Cung Diễn mỉm cười, thanh âm ôn nhu: “Ừm, anh biết rồi.”
Nhưng lúc nhìn về con đường phía trước, anh nhớ lại tới lần anh vô ý lật lại xem hóa đơn thẻ tín dụng, tiền mua viên kim cương hồng kia đã được trả lại cho tài khoản của anh nguyên vẹn, còn có chuyện mua váy cưới nhưng chưa quẹt được thẻ nữa, đôi con ngươi anh từng chút từng chút một trầm lại.
...
Chuyện phải xử lý quá nhiều, Dương Yến nói với Hứa Cung Diễn một tiếng, sau này sẽ không đến công ty một thời gian.
Hứa Cung Diễn muốn giúp đỡ nhưng lại bị Dương Yến từ chối, cô bảo anh chỉ cần quản lý tốt chuyện công ty là được rồi.
Dương Yến đã liên hệ với thám tử tư mà lúc trước đã giúp cô điều tra qua một số chuyện, cô đã tiêu tốn một số tiền lớn để mua được hai tin hot của minh tinh hạng A từ tay anh ta, sau đó sắp xếp người tung lên mạng.
Cô biết mạng lưới quan hệ của thám tử tư rất rộng nên cô đã gửi ảnh của Gia Na cho anh ta, nhờ anh ta tìm giúp mình.
Dương Yến biết bên Phương Tinh Nghị cũng đang sắp xếp người tìm, nhưng mà mấy kẻ nấp trong bóng tối đó cũng quá khôn lanh rồi, bọn họ muốn tìm người sẽ không dễ dàng như vậy, thêm một người thì sẽ thêm một phần sức mạnh.
Dương Yến đã bình tĩnh trở lại, cô giải quyết từng chuyện một.
Có sức mạnh của tiền bạc giúp đỡ, những chuyện liên quan đến việc Lâm Thanh Dung giết người trên fB và các phương tiện truyền thông khác rất nhanh đã bị tin tức giải trí đàn áp.
Cảnh sát các địa phương cũng không còn lên tiếng nữa, giống như là không biết gì về việc này vậy.
Một tuần sau, Tưởng Song Kỳ gọi điện thoại cho Dương Yến, nói là Lục Văn Thù đã hồi phục rất tốt, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, còn hỏi cô là đã tìm thấy Lâm Thanh Dung chưa, khiến cho Dương Yến lại lo lắng trở lại.
Chuyện tin tức đã được giải quyết, nhưng cho dù cô và Phương Tinh Nghị có nhờ vả người khác, có phí thời gian đi tìm kiếm như thế nào thì vẫn không tìm được Lâm Thanh Dung.
Ngay cả xung quđại cang biển, thậm chí là nơi mà dòng biển này sẽ chảy đến, họ cũng tìm rồi, nhưng vẫn không tìm được.
Còn cô Gia Na đó, bọn họ cũng không tìm được chút manh mối nào cả.
Dương Yến biết Tưởng Song Kỳ thời gian này ở bệnh viện cũng rất mệt, cô không muốn cô ấy lo lắng vì chuyện khác nữa nên chỉ đành miễn cưỡng vực dậy tinh thần mà an ủi cô ấy vài câu, bảo cô ấy cũng nên chăm sóc tốt cho mình.
Sau khi cúp điện thoại, cô gửi tin nhắn cho Phương Tinh Nghị, cũng không biết là cô đã hỏi anh ấy tìm thấy người chưa bao nhiêu lần rồi.
Phương Tinh Nghị trả lời tin nhắn rất nhanh, an ủi cô đừng lo lắng.
Nếu như là lúc bắt đầu thì Dương Yến còn tự tin vài phần, cô sẽ từ từ đợi, nhưng cũng đã hơn một tuần rồi mà ngay cả một mảnh áo của Lâm Thanh Dung cũng không tìm thấy được, Dương Yến thật sự rất khó chịu.
Cô thậm chí là còn nảy sinh ra những suy nghĩ không hay nữa: Có khi nào lúc đó có cá mập bơi qua nên tiểu tiên nữ đã bị cá mập nuốt rồi không?
Dương Yến đưa tay đỡ trán, lo lắng vô cùng.
Buổi sáng Trường Bình đưa Berger ra ngoài chơi, tiện thể tắm cho nó một cái, lúc về thì nhìn thấy Dương Yến đang ngồi co ro trong góc, bộ dạng trông rất buồn bã.
Tuy đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng Phương Tinh Nghị và Dương Yến đều không có nói cho Trường Bình biết.
Nhưng mà mấy ngày nay, Trường Bình ở nhà nhìn thấy Dương Yến chốc chốc lại gọi điện thoại, từ trong cuộc đối thoại của cô với đối phương, bé cũng đoán ra được là xảy ra chuyện rồi.
Thấy tâm trạng của Dương Yến không tốt, Trường Bình đưa bàn tay nhỏ sờ sờ cằm mình, đột nhiên bé nghĩ ra một ý tưởng hay.
“Dì ơi, hôm nay dì dậy sớm quá!” Trường Bình chạy tới ghế sofa, ngồi ở bên cạnh Dương Yến: “Hay là hôm nay chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, tiện thể mua cho con mấy bộ quần áo?”
Bé chỉ bộ đồ thể thao trên người mình: “Bộ này của con đã mặc hơn một tháng rồi.”