Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 207

“Vậy mày tới làm gì?” Đối với thằng con rể này ba Hứa vẫn luôn rất nghiêm nghị, giống như chỉ sợ Hứa gia không ai có thể chèn ép được Vũ Khánh Cương vậy, một nhà năm miệng ăn, mỗi lần nhìn thấy ông chủ Vũ đều là bộ dạng trưởng bối, cho khuôn mặt tươi cười thì ít, nghiêm mặt giáo huấn thì nhiều.

Có điều Vũ Khánh Cương cũng bởi vì từ nhỏ không có cha, là anh hai Vũ gia nuôi lớn, đối với nghiêm khắc của cha rất là khát vọng, ngược lại không cảm thấy không thoải mái, trái lại còn rất yêu thích cảm giác có người dạy như vậy.

“Ba xem!” Vũ Khánh Cương giơ đồ vật trong tay lên.

“Đây là thứ gì?” Ba Hứa lấy tới tay lật tới lật lui nhìn xem: “Thuốc lá mới ra hả? Thuốc lá thơm này thật tinh tế nha!”

“Còn không phải sao, nghe nói dùng rất tốt, ba nếm thử?” Vũ Khánh Cương không hút thuốc, có điều đối với thuốc lá hắn cũng có chút nghiên cứu, không thì lúc đầu cũng sẽ không dùng việc cung cấp thuốc lá hối lộ ba vợ.

“Nếm thử!” Ba Hứa rất yêu thích thuốc lá, nhìn thấy thuốc lá còn chưa từng thử qua ông cụ liền thèm, sẽ không đi ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của Vũ Khánh Cương.

Không thì ông tuyệt đối sẽ không bị lừa!

Vũ Khánh Cương tự mình ra trận, đốt thuốc cho ba vợ.

Ba Hứa đầu tiên là ngửi một hơi thuốc lá thơm, còn thật tò mò: “U cha? Đây là mùi gì? Bạc hà hả?”

“Đồ tốt mới ra!” Vũ Khánh Cương rất ra sức dao động ba vợ, bởi vì ai cũng nói, hút một cái mới thấy hiệu quả!

Hiệu quả rất tốt!

Ba Hứa nửa tin nửa ngờ bảo Vũ Khánh Cương châm thuốc, Vũ Khánh Cương còn ở một bên thúc giục: “Hơi đầu tiên phải hút đầy, nghe nói mùi vị rất đặc biệt!”

Vì vậy ba Hứa liền thật sự một hơi đầu liền hung hăng hút miệng đầy khói, lúc đó liền bị cay đến nước mắt nước mũi cùng bay ra!

“Khụ khụ… A khụ khụ…!” Ba Hứa bị sặc!

Mắt đỏ hạt châu trừng Vũ Khánh Cương, đầu ngón tay chỉ vào hắn đều run run!

Thằng nhóc thúi!

Biết ngay hắn không phải đồ tốt!

Ngay cả lão già là ông cũng trêu đùa!

Tiếng ho khan kinh thiên động địa của ba Hứa dẫn hết người nhà họ Hứa ra, mẹ Hứa là người đầu tiên xông tới đấm lưng cho ông: “Ông xem ông kìa! Đều nói không để ông hút thuốc, nhưng ông vẫn không vâng lời, ho khan thành bộ dạng này, ông còn không cai thuốc lá à?”

Hứa Tư Văn ngược lại là nhìn về phía Vũ Khánh Cương, trong đôi mắt có dò hỏi, không có ý trách cứ.

“Cương tử em cho ông già hút cái gì vậy?” Hứa Gia Văn thấy được hộp thuốc lá, nhìn có hơi quen mắt vậy?

“Nghe nói là sản phẩm cai thuốc hút một cái là thấy hiệu quả, bên trong đều là thuốc bắc, hút xong rồi lại hút thuốc thì sẽ đắng, có thể cai thuốc lá…” Vũ Khánh Cương đáng thương trông mong nhìn Hứa Tư Văn: “Vợ, anh có phải là đã gây họa không?”

“Ngoan, cái thứ này, hay là thôi đi, ba em không chịu được….” Hứa Tư Văn nhịn cười lôi kéo Vũ Khánh Cương thừa dịp ba Hứa không chú ý liền nhanh chạy trốn, vừa đi còn vừa động viên ông chủ Vũ.

Buổi trưa lúc ăn cơm, ba Hứa luôn liếc mắt nhìn Vũ Khánh Cương, ăn một miếng cơm, cắn một ngụm xương sườn, nhìn ông chủ Vũ nhe răng trợn mắt, gặm xương sườn còn nhiều hơn so với ba vợ.

Trước lúc ngủ trưa, Hứa Tư Văn cố ý trừ phiền muộn cho Vũ Khánh Cương một phen: “Không có gì ghê gớm, trước đây mẹ em vì để cho ba em cai thuốc lá, còn từng cắt đứt tài chính của ông ấy nữa.”

“A?” Vũ Khánh Cương vừa nghe tinh thần liền tỉnh táo, hiếm thấy có thể nghe được “chuyện cũ năm xưa” của ba vợ, ừm, cũng có thể là “chuyện bát quái lúng túng”.

“Vậy ông cụ phải làm sao?” Nói thật, đối với việc ba vợ kiên nhẫn kiên trì như vậy ông chủ Vũ cũng thật bội phục, bạn nói xem cơn nghiện thuốc lá này nghiện đến bao lớn hả?

“Trong túi ba em không có tiền, ông lại không muốn mất mặt mũi đi ra ngoài mượn, không muốn để người ta biết ông sợ vợ, cho nên hai ngày đầu ông chịu đựng, sau đó, ông nhịn không được!” Hứa Tư Văn nghĩ tới chuyện năm đó cũng là bộ dạng vui khôn tả: “Ông ấy liền đến tiệm tạp hóa mua thuốc, làm bộ mình không mang tiền, tất cả mọi người đều quen biết, người nông thôn, người ta liền trực tiếp cho ông ấy thiếu, để ngày nào đó ông ấy thuận tiện liền đưa tới, ông ấy nói ngày hôm sau phải đi họp và vân vân, phải đi thời gian rất dài, bảo người ta trực tiếp đến nhà tìm mẹ em lấy là được.”

Vũ Khánh Cương: “…!”

Ba vợ ba thật sự có tài!

Ngay cả cái chuyện giả truyền thánh chỉ này mà ba cũng làm được!

Cai thuốc lá màn một: sản phẩm cai thuốc giả làm thuốc lá, thất bại!

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Hứa Tư Văn chớp chớp đôi mắt, vừa quay đầu liền thấy Vũ Khánh Cương vẻ mặt đắn đo suy nghĩ làm sao làm chuyện xấu, thiếu chút nữa bật cười.

“Suy nghĩ ý đồ xấu gì vậy? Bộ dạng nghiêm túc như thế?” Vươn tay xoa xoa cái mặt bự của ông chủ Vũ, âm thầm hâm mộ Vũ Khánh Cương một chút, bất kể là trên người hay là trên mặt, cơ bắp đều rất có cảm giác!

“Vợ à, em nói xem làm sao mới có thể làm cho ba ăn kẹo đây?” Sau khi hắn tỉnh giấc liền ở đây ngẩng mặt suy nghĩ, giả thuốc lá không thành, không phải còn có kẹo cai thuốc lá sao?

“Ăn kẹo hả?”

“Ừ ừ!”

“Tại sao muốn ba em ăn kẹo? Ông ấy không quá thích đồ ngọt đâu.”

“Đây là kẹo cai thuốc lá anh kiếm được.”

“Kẹo cai thuốc lá?” Hứa Tư Văn tò mò: “Sử dụng tốt không?”

“Nghe người khác nói, rất hữu hiệu! Vài kẻ nghiện thuốc đều bị kẹo cai thuốc lá này thu phục!”

“Hữu hiệu như thế à?” Hứa Tư Văn hơi có chút mê man: “Làm sao lại chưa từng nghe nói?”

“Sản phẩm mới, hiệu quả tốt, mới tập trung vào thị trường!”

“Được rồi, nếu anh đã nói như vậy.” Y vẫn tương đối tin tưởng Vũ Khánh Cương.

Hứa Tư Văn trở mình hai vòng trên giường lớn, Vũ Khánh Cương cũng lăn lăn với vợ, hành động ấu trĩ như thế, hai người đang suy nghĩ chuyện lại không nhận ra được!

“Nếu muốn khiến ba em chủ động ăn kẹo, nhất định phải có một người hỗ trợ!”

“Ai? Mặt mũi lớn như vậy?” Thứ mà ông cụ không thích ăn, người này thậm chí có mặt mũi lớn như vậy khiến cho ông cụ ăn à? Bất kể là chủ động hay bị động, cũng làm ông chủ Vũ sinh lòng kính ngưỡng.

“Tiểu Nữu Nữu!” Hứa Tư Văn đắc ý nâng cái cằm nhỏ.

Ông chủ Vũ: “…!”

Buổi chiều, tiểu Nữu Nữu vừa về đến nhà, liền bị ba hai Vũ Khánh Cương lừa gạt vào phòng, ba nhỏ Hứa Tư Văn đã chờ từ sớm ở bên trong.

Hứa Gia Văn nhìn con gái thân cận với Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn như thế, hắn còn rất vui mừng: “Từ nhỏ đã tiếp xúc, chờ lớn hơn, cũng có cảm tình với Tư Văn, chung quy sẽ không biến thành kẻ vô ơn.”

“Xem anh nói kìa, tiểu Nữu Nữu của chúng ta mới không phải người như vậy đâu!” Trình Mỹ Lệ trừng Hứa Gia Văn một cái, bỏ con cá thu cô mua về vào trong chậu: “Nhưng mà không nghĩ tới, Cương tử có thể chơi chung với Nữu Nữu tốt như vậy, con nhóc cứ ‘ba hai, ba nhỏ’, mỗi ngày nhất định phải nhắc tới một lần.”

Nếu hai vợ chồng bọn họ biết “ba hai” và “ba nhỏ” ở trong phòng thông đồng với con nhóc làm chuyện gì, hai người bọn họ chắc chắn cũng sẽ không thích ý khi Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn có tình cảm tốt với con nhóc đâu.

Tình cảm tốt tương đương với rắc rối xông tới!

“Ba hai, ba nhỏ.” Tiểu Nữu Nữu ngẩng khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn gọi người.

Ái chà chà!

“Con gái ngoan!” Vũ Khánh Cương là người đầu tiên không chịu nổi, ôm lấy cô nhóc hôn một cái, Hứa Tư Văn cũng cười sờ sờ bím tóc con bé.

“Con gái à, ba hai với ba nhỏ có một chuyện cầu con hỗ trợ.” Thương yêu một hồi, bỏ cô nhóc lên trên ghế ngồi, Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn song song ngồi ở đối diện, ánh mắt khẩn cầu nhìn cô bé.

Hết cách rồi, chỉ có cô nhóc mới có thể làm cho ba Hứa ăn kẹo thôi!

“Chuyện gì? Cứ việc nói!” Ai biết sau khi cô nhóc nghe xong, cũng không có một chút nào không rõ, còn rất có đảm đương vỗ vỗ ngực nhỏ: “Chỉ cần Nữu Nữu có thể làm được, lên núi đao xuống biển lửa, lăn trong chảo dầu một vòng cũng không hàm hồ!”

Nhìn khí thế lớn này, nghe lời nói thủ lĩnh này, mùi vị giang hồ mười phần nha!

Ba hai và ba nhỏ cô nhóc đều trợn tròn mắt được không!

“Ai u! Con gái ba quá giỏi!” Vũ Khánh Cương vỗ đùi cười ha ha!

“Ai dạy con nói như vậy?” Ngược lại với Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn quả là sắp giận không nhịn nổi được không?

“Biết ngay hai người sẽ như vậy mà!” Tiểu Nữu Nữu mang bộ dạng liệu sự như thần: “Ba nhỏ ba đừng nóng giận mà, con ở trong vườn trẻ tất cả mọi người đều nói như vậy, rất thú vị, có điều tụi con đều không cho người lớn biết, bởi vì họ sẽ nói như vậy là không đúng, nhưng mà tại sao biết như vậy là không đúng, mà mấy người lớn vẫn nói?”

Hứa Tư Văn bị tiểu Nữu Nữu hỏi ngược lại.

“Thế giới người lớn rất phiền phức, chờ con lớn rồi liền biết.” Vũ Khánh Cương vừa thấy vợ mất mặt, nhanh chóng phụ họa, đón vợ xuống rồi lại nói.

“Được rồi, vậy con nghe lời ba hai, mau mau lớn lên, sau khi lớn lên con có thể rõ ràng rất nhiều chuyện rồi!” Tiểu Nữu Nữu còn rất nghe lời Vũ Khánh Cương, sau đó nghiêng nghiêng đầu nhỏ: “Vậy hai người có chuyện gì muốn con làm hả?”

“A, con cảm thấy, ông nội có thương con không?” Chủ động dời đi đề tài, Vũ Khánh Cương cũng thuận thế hàn huyên với tiểu Nữu Nữu.

“Thương con nha!” Cái này cũng không cần hỏi mà.

“Vậy con có muốn ông nội khoẻ mạnh, thiên thu ngàn năm hay không?” Vũ Khánh Cương tiếp tục nói với tiểu Nữu Nữu.

Hứa Tư Văn ở một bên vận khí nửa ngày, cuối cùng vẫn là lấy vấn đề trước mắt làm trọng, chờ âm thầm nói một chút với anh hai chị hai về vấn đề giáo dục tiểu Nữu Nữu, còn có cái vườn trẻ kia.

“Không muốn!” Kết quả Tiểu Nữu Nữu lại lắc mạnh đầu!

“Tại sao hả?”

“Vì sao hả?”

Ba hai và ba nhỏ, gần như là trăm miệng một lời.

“Bà nội nói, con rùa ngàn năm vạn năm.” Tiểu Nữu Nữu rất có lý do: “Con không muốn ông nội biến thành một lão rùa già.”

Cho nên ông nội, tuyệt đối không thể thiên thu vạn năm và vân vân!

“Khụ khụ!” Lúc này đến phiên Vũ Khánh Cương ho khan.

“Vậy con có muốn ông nội sống lâu trăm tuổi hay không?” Hứa Tư Văn ra vẻ hiểu rõ cách dùng từ của ông chủ Vũ, thế nhưng thiên thu vạn năm cái gì đó, là không cần, y cũng không muốn ba Hứa thiên thu vạn năm đâu có được không? Sống lâu trăm tuổi mới thực tế.

“Muốn!”

Cái này thì rất muốn.

“Nhưng mà ông nội hút thuốc đó, hút thuốc hại sức khỏe thân thể, biết không?”

“Biết! Bà nội còn nói, hút thuốc bằng tự sát mãn tính! Lần trước bảo ông nội cai thuốc lá ông nội không đồng ý, bà nội liền bảo ông nội muốn tự sát thì tìm biện pháp nhanh lên một chút, đừng làm phiền hà người trong nhà cùng hút thuốc gián tiếp!”

Vũ Khánh Cương: “…!”

Hứa Tư Văn: “…!”

Bà cụ là có bao nhiêu chán ghét thuốc lá vậy hả?

Hết chương 207
Bình Luận (0)
Comment