Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 208

Cơm nước xong, ông cụ thuận khí chút, chủ yếu là nhìn thấy Vũ Khánh Cương lựa xương cá cho Hứa Tư Văn, tuy rằng ông chủ Vũ ăn cá đều ăn ra bông ra hoa, bất đắc dĩ kỹ thuật viên Hứa không chịu ra sức, cá lớn xương lớn thì còn có thể lấy ra, cá nhỏ y liền dứt khoát ăn một lần là mắc cổ một lần, cho nên Hứa Tư Văn rất ít khi ăn cá nhỏ, sợ mình hơn hai mươi tuổi, còn bị xương cá mắc cổ họng, vậy cũng quá mất mặt rồi.

Vũ Khánh Cương vừa hầu hạ vợ ăn cá, vừa dùng dư quang liếc trộm ba vợ, phát hiện sắc mặt ba vợ rất tốt, trong lòng lại có chút sức lực, chính ba vợ còn không nổi giận, hắn còn có cái gì không bỏ qua được?

Hứa Tư Văn vừa ăn cá nhỏ không thường ăn, vừa dùng dư quang liếc trộm ba và mẹ, tuy rằng mùi thức ăn đầy bàn, vẫn như cũ có một chút mùi đắng không hài hòa, đó chính là mùi thuốc lá trên người ba Hứa.

Xem ra mẹ bảo ba cai thuốc lá cũng không phải là không có đạo lý, hút thuốc tai hại sức khỏe mà!

Tuổi cũng đã lớn như vậy, thân thể vốn đã không khỏe mạnh bằng người trẻ tuổi, bệnh người già gì cũng có khả năng mắc phải, vẫn là cai thuốc lá mới tốt.

Hứa Gia Văn không chú ý, thế nhưng Trình Mỹ Lệ thấy được, nhưng chị dâu Hứa gia tưởng hai người nhớ ba mẹ, xem đi xem lại, trong lòng còn rất vui vẻ!

Buổi tối lúc thu dọn bát đũa, còn nói với Hứa Gia Văn một lần, sau đó vô cùng cảm khái: “Sau này thật đúng là không cần lo lắng cho Tư Văn, con người Cương tử thật sự không tệ!”

Hứa Gia Văn cũng rất vui mừng, còn muốn ngày mai lên núi đào chút măng, để vợ làm chút măng chua, vì Hứa Gia Văn thấy Vũ Khánh Cương ngoại trừ thích ăn thịt, thì cũng chỉ có cái này là hắn còn ăn nhiều hơn chút, nghe Tư Văn nói, Cương tử rất kén ăn.

Ăn cơm tối xong tiêu cơm xong, người một nhà tập hợp cùng nhau xem ti vi, kỳ thực cũng chỉ là xem một chút tin tức, sau khi xem xong liền tản ra, ông cụ bà cụ tiếp tục xem, Hứa Tư Văn kéo Vũ Khánh Cương lên mạng, hiện tại Hứa Tư Văn phát hiện dạy Vũ Khánh Cương lên mạng cũng không tồi, lòng hiếu kỳ của ông chủ Vũ đối với internet cũng không ít hơn mèo là bao nhiêu.

Anh hai Hứa gia cũng về phòng cùng với chị dâu Trình Mỹ Lệ, bọn họ không xem ti vi cùng với hai ông bà, hai người bọn họ thích xem phim võ hiệp phim thần thoại phim tình yêu, ông cụ bà cụ thì thích xem mấy chuyện nhà mấy chuyện quá khứ.

Mẹ Hứa xem ti vi có một thói quen, đó chính là nhất định phải kiếm cái gì nhét kẽ răng, hạt dưa cũng được, hoa quả cũng được, nước trà và vân vân cũng có thể, nói chung, không thể chỉ ngây ngốc xem ti vi.

Một hồi rửa hoa quả, một hồi bưng đĩa đậu phộng đến.

Ngược lại thì ba Hứa muốn tìm điếu thuốc đến hút hút, không đợi ông cụ làm ra hành động, tiểu Nữu Nữu liền chạy tới.

“Ông nội! Ông nội!”

“Ai ai! Cháu gái của ông nội! Làm sao vậy?”

“Cho ông nội ăn kẹo kẹo!” Tiểu Nữu Nữu nhào vào lòng ông cụ, lấy một viên kẹo màu nâu ra cho ông cụ.

“Hả? Từ đâu ra? Không phải hiện tại không thể ăn kẹo sao?” Ba Hứa không vui, cháu gái chính là thời khắc mấu chốt phải thay răng, tương lai trong vòng ba năm đều không thể trắng trợn ăn đồ chua ngọt, chỉ sợ không có một hàm răng tốt.

“Nữu Nữu biết không thể ăn, thế nhưng cũng không thể không nhận, người lớn cho không dám từ chối.” Tiểu Nữu Nữu đã sớm nghĩ xong lý do, ba hai và ba nhỏ, đều là trưởng bối mà!

Cô nhóc vừa nói như thế, ba Hứa lập tức liền biết ai cho cục kẹo, có điều tiểu Nữu Nữu ngọng nga ngọng nghịu an ủi ông cụ, người lớn cho không dám từ chối đó nha!

“Vậy con đây là sao?”

“Cho ông nội ăn!”

Câu nói này uy lực quá lớn, ba Hứa trực tiếp bị giết trong nháy mắt!

“Tốt! Tốt! Tốt!” Trong lòng đắc ý vui cười hớn hở: “Vẫn là cháu gái ngoan của ông có hiếu.” Không uổng phí đã thương cô nhóc.

“Ông nội, ăn kẹo!” Thừa dịp ông cụ cao hứng, tiểu Nữu Nữu trực tiếp lột giấy gói kẹo, đem cục kẹo bên trong trực tiếp nhét vào trong miệng ông cụ.

“Hít!” Cục kẹo vừa vào miệng, một luồng mùi vị lạnh lẽo nức mũi liền xông ra, ông cụ bị kích thích nước mắt đều chảy ra!

Tiểu Nữu Nữu vừa nhìn liền trợn tròn mắt!

Chỉ ăn một cục kẹo thôi, ông nội lại khóc luôn!

Ông nội thật đáng thương!

Nhanh nhẹn móc ra một cục kẹo lột giấy gói sau đó vẫn cứ nhét vào trong miệng ông cụ, vừa nhét còn vừa an ủi ba Hứa: “Ông nội không khóc không khóc, Nữu Nữu còn có cục kẹo cho ông nội ăn.”

Hai cục kẹo cùng mùi vị lạnh lẽo xông lên, lúc này ba Hứa không chỉ là nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, thật sự có thể nói là: nước mắt nước mũi cùng bay!

Tiểu Nữu Nữu vừa thấy ông nội nghiêm trọng hơn!

Bị dọa sợ!

“Ba nhỏ! Ba nhỏ! Ông nội khóc rồi! Ông nội khóc rồi!” Cô nhóc lạch bà lạch bạch chạy đi tìm ba nhỏ cho cô nhóc cục kẹo.

Cô nhóc vừa gọi như thế, mọi người đều nghe được, mẹ Hứa đi rửa hoa quả cũng không rửa nữa, tiến vào liền thấy lão già nước mắt tung bay; Hứa Gia Văn và Trình Mỹ Lệ cũng chạy ra ngoài, thấy mẹ Hứa đang rút giấy ăn cho ba Hứa, ông cụ ngồi ở trên sa lon lau nước mũi!

Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn sợ hãi rụt rè ở cửa ngó dáo dác, tiểu Nữu Nữu cũng không dám đi vào, nhóc cũng biết tám phần là nhóc đã gây họa.

Vì vậy cũng không dám đi vào, liền ở phía sau ba nhỏ nhìn a nhìn.

“Nước!”

Mẹ Hứa bưng nước lại.

Ba Hứa súc miệng súc miệng bốn lần!

Súc miệng đến mức mẹ Hứa cũng hoài nghi lão già là đang cố ý kiếm chuyện!

“Vào đây!” Ba Hứa súc miệng xong, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, lập tức khoát tay để ba người ở cửa tiến vào.

“Ba.” Vũ Khánh Cương cười hì hì.

“Ba.” Hứa Tư Văn ha ha ha.

“Ông nội~~” Tiểu Nữu Nữu chột dạ.

“Ai bảo con đưa kẹo cho ông nội?”

“….” Tiểu Nữu Nữu không nói.

Nhưng mà lại ngửa đầu nhìn Hứa Tư Văn!

“Thằng nhóc thúi!” Ba Hứa bùng nổ rồi!

Hứa Tư Văn rụt cổ lại, Vũ Khánh Cương vội vàng che vợ ở phía sau.

“Buổi trưa, mày cho tao thuốc lá thơm giả, buổi tối, mày lại đưa cục kẹo hư, hai đứa bây có phải là thích ăn đòn không?” Ba Hứa đứng dậy ở xung quanh tìm đồ vật.

Hứa Tư Văn vừa thấy không ổn, kéo Vũ Khánh Cương liền chạy mất!

Chờ thêm nữa, ba nhất định sẽ lấy thứ gì đó đánh bọn họ!

Mãi đến trước khi ngủ ba Hứa mới nguôi giận.

Buổi tối sau khi tắt đèn, Vũ Khánh Cương ôm vợ, Hứa Tư Văn ôm đương gia, hai người đồng thời nổi ý nghĩ xấu!

“Còn thứ gì không?” Hứa Tư Văn sinh ra hứng thú thật lớn đối với mấy vật cai thuốc lá mà Vũ Khánh Cương mang tới, thứ có thể làm cho ba mãnh liệt chảy nước mắt đó nha!

“Tất cả những thứ anh mang tới đó.” Vũ Khánh Cương bị đả kích, liên tiếp hai lần đều không có hiệu quả, cái này có thể một có thể hai, còn có thể có ba có bốn sao?

Nói cái gì mà hút một cái là hữu hiệu, ông cụ hút một cái liền ho khan!

Hữu hiệu không hữu hiệu thì ngược lại không rõ ràng, nhưng lúc đó ông cụ phát hỏa là thật…

“Hả?” Hứa Tư Văn trở mình một cái bò dậy, Vũ Khánh Cương sợ hết hồn: “Vợ em làm gì vậy?”

“Nhanh đi lấy ra cho em nhìn một chút!” Dùng sức đẩy đẩy ông chủ Vũ, hiện tại Hứa Tư Văn liền muốn nhìn thấy những thứ đó.

Vũ Khánh Cương hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là khuya khoắt bò dậy, đến ga ra lật đồ vật ôm vào trong phòng, thả lên trên giường cho vợ xem.

“Đây là cái gì?” Hứa Tư Văn cầm thuốc xịt xem đi xem lại.

“Gọi là thuốc xịt cai thuốc lá, phun một cái liền linh!”

Ngoài ra, ăn uống dùng cái gì, đều đầy đủ hết.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, xuất hiện ở trên bàn thức ăn của ba Hứa, khiến ba Hứa cau mày, một ly xám xịt không biết thứ gì, một đĩa sáu cái bánh bích quy nhỏ, hai cục kẹo gì gì kia, còn có một đĩa trứng gà xào mộc nhĩ, một bát cháo.

“Đây là thứ gì?” Ba Hứa chỉ chỉ đồ vật xa lạ căn bản là không nhận biết được trước mặt.

“Ba, đây là con làm, ba nếm thử đi?” Hứa Tư Văn mặc tạp dề xuất hiện ở cửa, làm bộ đáng thương nhìn ba Hứa.

“Ăn đi, con nó lớn như vậy, còn chưa từng làm đồ ăn sáng cho ông đâu.” Mẹ Hứa nhìn nhìn đồ vật trước mắt ba Hứa, một chút cũng không thấy thèm, thật sự!

Ba Hứa cầm lấy ly uống một hớp, cái mùi vị kia!

“Ba…” Hứa Tư Văn làm bộ đáng thương nhìn ông.

“Ừm, ừm, mùi vị rất tốt.” Ba Hứa cau mày uống, lại cầm lấy bánh bích quy ăn, thiếu chút nữa nghẹn tổn thương cổ họng!

Cục kẹo xem đi xem lại, cuối cùng ông cụ vẫn không ăn vào trong miệng.

Ăn một bữa sáng không nuốt xuống nổi, tâm tình ba Hứa một nửa tốt một nửa xấu.

Tốt là, con trai út vẫn là tri kỷ với mình; xấu chính là, những thứ đó thoạt nhìn không giống như là thằng con út làm, mà giống như là thứ mà thằng nhóc thúi Vũ Khánh Cương kia đem tới….

Gương mặt già nua cứng ngắc, nghĩ sau khi hút xong một điếu thuốc, lại trở về làm thần tiên!

Vì vậy ông cụ liền muốn làm thần tiên, tìm ra thuốc lá mình quen hút, xem đi xem lại, đúng là của mình, không phải cái thứ mà thằng nhóc thúi Vũ Khánh Cương kia mang tới bẫy người.

Mỹ mãn châm lửa, hút một hơi… Hít!

Đây là mùi gì?

Ba Hứa đen mặt lại nhìn nhìn thuốc lá trong tay mình, sao hút vào lại có mùi vị không giống bình thường vậy?

Ba Hứa làm giáo viên một đời, giáo dục con người, đã gặp nhiều học sinh nghịch ngợm gây sự, cái gì mà chưa từng thấy?

Xoay chuyển con ngươi liền suy nghĩ rõ ràng!

Ông cụ tức giận đến phòng vệ sinh, rửa mặt, đánh răng, súc miệng, trước khi ăn sáng đều đánh răng, lúc ăn sáng ông không chú ý, tầm mắt đều bị thằng con út hấp dẫn, hiện tại liền biết tại sao.

Xong rồi lại hút thuốc, ha!

Mùi vị đã trở lại!

Mẹ Hứa vừa đến liền ngửi được mùi thuốc lá, tâm tình tốt một buổi sáng lập tức biến thành tro bụi, nhìn nhìn ba Hứa, quay người đi ra ngoài tìm Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương.

“Hai đứa đem mấy thứ đó tới cũng không sử dụng tốt nha? Ba con bên kia lại hút kìa!” Mẹ Hứa quả thực không thể nóng nảy hơn nữa.

Nói nhỏ nửa ngày với hai người, mới thỏa mãn rời đi, đem nan đề ném cho hai đứa con út giải quyết.

“Thứ có thể làm đều thử rồi, còn gây sức ép tiếp thì ông cụ còn không tức giận với anh à?” Nguồn:

Hứa Tư Văn lại ở một bên rầm rì: “Vậy lời mẹ em nói, anh có nghe không?” Y cũng không dám không nghe có được không?

“Một bên là mẹ vợ, một bên là ba vợ, em nói anh nghe ai?” Gương mặt Vũ Khánh Cương rối rắm.

“Nghe em!” Hứa Tư Văn chợt đứng lên: “Cũng không tin cai không được!”

Hết chương 208
Bình Luận (0)
Comment