Ông Địa cười vang, đáp:
"Quý giá? Đúng thế, nó quý thật. Nhưng đừng lo, ta đảm bảo sẽ không có thứ gì nguy hiểm trong đó. Có nó thì cháu sẽ được lợi rất nhiều đấy."
Nghe vậy hắn đành nhận lấy, sau đó thử ngồi xuống, bình tâm cảm nhận. Tinh thần lực của hắn mỗi khi tiến vào giống như rồng về biển lớn, liên tục cuồn cuộn không ngừng.
"Thu!"
Hắn vận dụng Tinh thần lực kéo viên đá, lập tức nó theo đó mà chui tọt vào Tinh thần hải của hắn. Lúc này Tinh thần hải hắn là một mảnh không gian trắng xóa, ở giữa là một đoạn tre lơ lửng liên tục phát ra từng đám hào quang chói mắt.
Viên đá vừa tiến vào lập tức phát ra một chùm sáng vô cùng chói mắt, ánh hoàng kim chiếu sáng một vùng, tựa như muốn đem không gian này bao trùm trong nó. Đốt tre dường như có chút không vui với vị khách không mời này, thân tre rung mạnh, lập tức một luồng sáng xanh tỏa ra mãnh liệt, nghiền nát những chùm sáng kia, sau đó đánh thẳng lên hòn đá nọ.
Hòn đá kia làm đủ mọi cách để chống lại, nhưng đoạn tre này lại mạnh mẽ mức nào? Lập tức nó bị trấn áp, kéo lại phía dưới đoạn tre, sau đó bị đoạn tre nghiền ép. Nếu tinh ý có thể phát hiện hòn đá đang bị thu nhỏ lại dần, và từng luồng năng lượng nho nhỏ đang bị đốt tre hấp thu
Ý thức Trần Phong đang ở trong đây thấy cảnh này liền hít sâu một hơi, nói:
"Quả nhiên là Khoai! Vẫn luôn bá đạo như vậy. Lần trước ta dùng Hỏa thần quan tưởng pháp liền bị nó một chiêu đánh nổ nát, giờ viên đá này không hề tầm thường cũng bị trấn áp, thật mạnh mẽ!"
Hắn sau đó bước ra Tinh thần hải thì thấy một chuyện kì lạ: Hắn không còn bị hút đi Chân khí nữa! Phải biết từ khi có đoạn tre đến nay thì hắn đã bị hút ngày hút đêm, hút lên hút xuống, khiến tốc độ tu luyện bị kéo chậm kinh khủng, đến nỗi Linh thể ngũ tinh như hắn cũng chỉ đạt đến mức này. Nếu để hắn yên ổn hấp thu Linh khí thì có khi hắn đã là Nội cương cao thủ rồi.
"Có vẻ như nhờ viên đá kia mà Khoai đã tha cho ta. Như vậy cũng tốt, từ nay ta có thể sử dụng chiến lực tối đa của mình rồi."
Ông Địa lúc này không biết đã đi đâu, trong đình vắng lặng không một tiếng động, chỉ thi thoảng nghe được tiếng hô hấp của bốn người kia mà thôi, nhờ đó hắn cũng an tâm phần nào. Hắn sau đó đi ra khỏi Đình, thấy Hà My đang ngồi thơ thẩn bên bờ ao bèn đi lại ngồi một bên.
"Ơ sao anh ra sớm thế? Anh đã xong rồi à? Nhanh thật đấy!"
Thấy hắn cô bé liền vui vẻ vẫy tay kêu gọi.
Trần Phong cười khổ, lại một lần nữa kể lại câu chuyện vừa rồi. Hà My nghe xong khuôn mặt liền lộ rõ vẻ bất bình, nói:
"Thật xấu xa. Mà thôi, loại Linh giả như thế có lẽ cũng chỉ là Linh giả cấp thấp mà thôi, truyền thừa của bọn hắn không mấy quan trọng. Chúng ta cứ đi tiếp đi, đến trung tâm có lẽ sẽ gặp truyền thừa cao cấp hơn, thậm chí là Dung Linh cảnh, Tông Linh cảnh cũng có."
Hắn nghe vậy cũng cảm thấy có lí, đáp:
"Em nói cũng phải. Chẳng qua là có chút tiếc nuối, nhưng anh cũng có thứ này nên đỡ đi nhiều rồi."
"Thứ gì vậy?" Hà My tò mò hỏi.
Hắn ngừng lại một chút, sau đó mi tâm lóe sáng, lập tức một viên đá màu vàng đen bay ra.
"Tín ngưỡng thạch! Trời ạ, anh may mắn thật đấy!"
Hà My kinh hô, tay nhỏ chộp lấy viên đá trong tay hắn.
"Anh biết không, ở những nơi linh thiêng như đền chùa miếu sau khi trải qua một thời gian dài cúng tế tầm năm trăm năm trở lên thì sẽ sản sinh ra một loại đá, gọi là đá Tín ngưỡng. Loại đá này tụ tập sinh linh tín ngưỡng, rất khó để sử dụng bởi có quá nhiều tạp chất."
"Loại đá này thường chia làm hai loại, một loại là đá dùng để luyện hóa, nâng cao thực lực. Loại này sẽ giúp hỗ trợ tăng cường toàn diện, kể cả phương diện tu vi cho đến tâm cảnh! Còn một loại khác thì giống như Kim loại, tên là Hắc Hoàng đồng, chuyên để chế tạo Linh bảo cho Linh giả bậc cao! Mà số Linh giả có thể sử dụng Hắc Hoàng đồng cực ít, bởi trong đó có quá nhiều tạp niệm của những người đã cúng bái, cần phải loại trừ nó đi."
Trần Phong nghe vậy liền giơ tay, hỏi:
"Thế cảnh giới nào có thể loại bỏ thứ nầy. Và có thể vận dụng nó?"
Hà My xoa xoa đầu một chút như để nhớ lại, rồi nói:
"Cũng tùy anh ạ. Loại đá này cần hai yếu tố, thứ nhất là thực lực, thứ hai là tâm cảnh. Thực lực nếu đạt đến Vương cấp là có tư cách luyện hóa loại đá này nhưng cũng chưa chắc thành công, bởi còn có tâm cảnh. Tâm cảnh nếu không đủ vững chắc sẽ bị ngàn vạn ý niệm trong đó thôn phệ, nghiền nát hóa thành tro bụi, khiến người đó ngu ngốc cả đời. Trước đây cũng có chuyện này xảy ra rồi. Bắc Minh đế quốc cách đây hai trăm năm có một vị Hoàng tọa muốn luyện hóa một viên Hắc Hoàng đồng để chế tạo Hoàng bảo cho mình, kết quả là bị vô số ý niệm trong đó làm loạn, trở thành ngu ngốc. Bởi vậy các Linh giả thời nay đều vừa yêu vừa ghét loại đá này, thường thu thập lại sau đó nộp cho cấp trên để đổi một loại tài nguyên khác. Chứ để lại thì gần như không thể sử dụng được."
Trần Phong nghe xong thì khuôn mặt có chút co giật, thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ ông ấy muốn lừa mình, cho là mình không biết đồ nên tùy ý làm gì cũng được? Không đúng, trông dáng vẻ ông ấy không phải là loại người đó."
Hắn thở dài, thu viên đá vào Tinh thần hải, sau đó mới nói:
"Thế loại này nếu trao đổi thì giá như thế nào vâỵ Hà My?"
"Giá ư? Theo em biết thì một viên cỡ này có thể đổi được 1 vạn giọt Linh dịch thượng phẩm. Hoặc là một kiện Dung Linh cảnh Linh bảo."
"Hả???"
Trần Phong há hốc mồm, hét:
"Đổi được nhiều như vậy?? Dung Linh cảnh Linh bảo? Một vạn Linh dịch thượng phẩm? Có nó chắc anh sẽ tu một mạch lên Linh cảnh!"
Hà My cười một tiếng, gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng mà anh không thể đổi được ở đây đâu. Muốn đổi thì phải đi về phía Đông, nơi của các Linh giả! Lúc đó mới có cơ hội bán được giá này. Thực tế giá trị của đá Tín ngưỡng này phải vượt xa cái giá đó, dù sao trên lí thuyết nó là Đế cấp tài nguyên. Nhưng đáng tiếc quá khó để sử dụng, bởi vậy mới chỉ có giá đó."
Trần Phong lúc này nghe tiếng được tiếng mất, tâm thần bấn loạn. Từng đó là bao nhiêu tiền, bao nhiêu tài nguyên? Hắn cũng không thể đo đếm nữa, nhưng biết đây chắc chắn là một khoản tiền tài khổng lồ.
"Nếu là Đế cảnh cấp tài nguyên thì nó thường dùng vào việc gì? Dùng để chế Linh bảo ư?" Hắn mất một lúc mới bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi:
"Ừ, nó thường dùng để chế tạo Đế bảo cùng Thánh bảo mà. Ví như nước ta năm xưa có bốn bảo vật tên là Nam Thiên tứ đại thần khí. Tất cả đều dùng Hắc Hoàng đồng đúc thành. Người đúc nghe nói là hai vị cao tăng đã đắc đạo, đạt đến cảnh giới rất cao, dù là bậc Đế vương cũng phải tôn trọng họ."
"Bốn Thần khí này trấn thủ Nam Việt quốc ta cả ngàn năm. Chỉ tiếc ở lúc Bắc Minh Đế quốc sang xâm lược đã bị thất lạc, nghe nói là bị bọn hắn đánh nát rồi luyện hóa để trấn áp Long mạch nước Việt. "
Nói đến đây cô bé liền thở dài đầy tiếc nuối. Mà Trần Phong lại có chút tò mò, bởi đốt tre trong Tinh thần hải của hắn cũng là một món bảo vật không tầm thường.
"Thế bốn kiện này so với Bách bộ Thần tre thì như thế nào? Cái nào mạnh cái nào yếu?"
Nghe hắn hỏi vậy cô bé lắc đầu liên tục, đáp:
"Không rõ. Bốn món Thần khí này nằm trong Long Quân Cửu Bảo, mỗi cái lại có tính năng khác nhau, không thể nói ai mạnh hơn ai. Ví như Thuận thiên kiếm trong đó chủ công, uy lực sát phạt vô địch, Thánh Thần đều lui! Đông Sơn Thần trống thì chuyên môn diệt sát Linh hồn, Bách Bộ Thần trúc thì hỗ trợ hồi phục. Như vậy nói cái gì mạnh hơn cũng khó. Nhưng chỉ biết chín món bảo vật này không hề tầm thường, năm xưa Lê Thái Tổ của Lê Đế triều cũng từng nhận được một món trong đó là kiếm Thuận Thiên, khiến ngài ấy thực lực tăng vọt, quét ngang Bắc Minh Đế quốc. Phải biết thời bấy giờ Bắc Minh Đế quốc có rất nhiều Đế cấp tồn tại, thậm chí năm đó tiến sang nước ta cũng có hai vị Đế! Nhưng không ngờ hai vị Đế này bị chém chết một, một kẻ khác thì trọng thương chạy về."
Đến lúc này Trần Phong mới hiểu rõ đoạn tre trong Tinh thần hải của mình có lai lịch khủng bố đến mức nào, tuyệt đối là Đế cấp thậm chí là Thần cấp bảo vật!
"Thảo nào đá Tín ngưỡng này lại bị Khoai luyện hóa dễ dàng như vậy, ra nó cũng ghê gớm lắm. Nhưng tại sao nó mạnh như vậy nhưng tính tình thì trẻ con thế?"
Bọn hắn trò chuyện thêm một lúc nữa thì từ trong đình đột nhiên xuất hiện hai vệt sáng chói, đâm thẳng lên trời. Vệt thứ nhất hóa thành một vầng trăng, ánh trăng sáng vằng vặc nhưng không hề chói, trái lại khiến người khác cảm giác cực kì dễ chịu. Một cột sáng khác thì hóa thành một cây lúa màu xanh tươi, tản mát ra vô cùng sức sống.
"Xong rồi!"
Hai người đồng thời đứng lên, nhìn chăm chú vào đình làng. Đột nhiên ầm một tiếng, sau đó có hai người nhanh chóng chạy ra, tiếp theo đó là hai người khác xách đao đuổi theo, vẻ mặt cực độ hung tàn.
"Ánh Nguyệt!"
Trần Phong ngạc nhiên hô lớn, trong lòng đã có chút suy đoán. Bàn tay hắn mở ra, hóa thành Long trảo thủ, chân sử dụng Long bộ, chạy nhanh đến bên cô nàng.
"Trao ra đây!"
Người thanh niên kia hung tàn quát. Hắn cũng vào đây cướp đoạt truyền thừa, đáng tiếc một khắc cuối cùng lại thua, truyền thừa rơi vào tay Ánh Nguyệt khiến hắn cực độ tức giận.
"Não bị hỏng sao?"
Trần Phong cười gằn, chắn trước người Ánh Nguyệt, Long thủ mở ra chộp lấy kiếm của người nọ. Hắn ta thấy vậy nhất thời lộ ra dáng vẻ tàn nhẫn, kiếm chém mạnh xuống thẳng tay Trần Phong, muốn một kiếm chém đứt tay hắn.
Keng.
Thật không ngờ một kiếm này chém lên tay Trần Phong chỉ bắn ra từng tia lửa, còn lại cũng không có gì hơn.
"Không thể nào!"
Hắn ta hô hào, lập tức rút kiếm về thì cảm thấy cơ thể lạnh toát, sau đó cảm thấy cơ thể mình đột nhiên vô cùng nặng nề.
"Nguy..."
Hă còn chưa nói xong thì Trần Phong đã lao tới, tay phải nắm chặt, một quyền từ trên cao nện xuống đầu hắn!
Oành!
Mặc dù có Cương khí hộ thể nhưng thanh niên này vẫn không chịu nổi, bị một quyền của hắn đánh gãy xương hàm, mặt lún sâu vào trong đất.
"Này thì truy sát bạn ta!"
Hắn một quyền nện xuống lồng ngực người thanh niên, khiến gã giật mạnh một cái, đầu từ trong lòng đất ngóc lên kêu thảm thiết.
"Này thì cướp của!"
Một quyền của hắn rơi vào bụng tên này, lập tức đánh vỡ Cương khí hộ thể của hắn. Vốn hai chiêu vừa nãy đã khiến Cương khí của hắn có dấu hiệu vỡ vụn, nay hoàn toàn chịu không nổi, ầm ầm vỡ nát.
Trần Phong đánh ra ba quyền lúc này mới lùi lại, thở hổn hển. Còn thanh niên kia thì không rõ sống chết, thật đáng thương. Hắn ta cũng là thiên tài trong học viện, chiến lực tiếp cận Nội cương trung kì, trong Nội cương sơ kì cũng ít có đối thủ.
Nhưng xui xẻo cho hắn đối thủ hôm nay là Trần Phong. Hắn đang chiến đấu trong trạng thái điên cuồng, khi bị Trần Phong chặn một kiếm kia thì tâm thần bấn loạn, lại dính chiêu "Làm chậm" của Hà My thì càng hoảng loạn. Thừa cơ này Trần Phong liền tung toàn lực, mỗi chiêu kia của hắn tuyệt đối có thể đánh trọng thương Tụ khí hậu kì cao thủ. Bởi vậy hắn tuy mạnh nhưng chỉ trong hai chiêu đã gục dưới bàn tay Trần Phong, nếu là trường hợp bình thường thì Trần Phong chỉ có thể miễn cưỡng thủ hòa mà thôi
Hết chương 125