Nam Việt Đế Vương

Chương 126 - Chương 126: Ánh Nguyệt Đột Phá

"Kết thúc rồi?"

Khuôn mặt Ánh Nguyệt ngơ ngác hồi lâu, mãi sau đó mới miễn cưỡng nở nụ cười, ngã phịch xuống đất, nằm sõng soài

"Này, cậu ổn chứ?"

Trần Phong chạy lại, hỏi thăm cô nàng. Ánh Nguyệt không đáp, chỉ nhắm nghiền mắt, bộ dáng có vẻ đau đớn. Thấy vậy hắn có chút lo ngại, hỏi Hà My bên cạnh:

"Hình như cô ấy bị thương đúng không?"

"Có lẽ vậy, để em kiểm tra."

Nói rồi hai tay cô bé tản ra một luồng sáng xanh lục, sức sống tràn trề tuôn ra. Cô bé nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ánh Nguyệt, mà Mộc hệ Ma pháp theo đó mà chậm rãi tiến vào cơ thể Ánh Nguyệt.

"Ừm, nơi bắp chân có một vết thương sắp vỡ ra, nơi bụng cũng có một vết thương, trong đó Chân khí dị chủng cực nhiều, chắc do tên kia làm ra."

Nghe vậy hắn liền nắm lấy chân phải Ánh Nguyệt, quả nhiên có một vết cắt dài, máu tươi bắt đầu tràn ra. Có vẻ cô nàng đã lấy được một loại thuốc cao nào đó bôi vào để cầm máu, nhưng bây giờ thì không cầm được nữa rồi.

"Khốn khiếp!"

Hăn gầm lên, Chân khí trào ra chặn dòng máu đang chảy, còn Hà My thì vận dụng Mộc hệ Ma pháp chữa thương, bởi vậy vết thương rất nhanh đã khép lại.

"Còn ở bụng nữa đúng không?"

Trần Phong hơi thở có chút hỗn loạn, bàn tay không chút ngại ngùng mà nhấc áo Ánh Nguyệt lên. Cô nàng vì thoải mái nên chỉ mặc một cái quần sóc, kèm theo một cái áo ngắn tay, bởi vậy rất dễ cởi. Nơi vùng bụng trắng nõn là một nắm đấm đỏ rực, trong đó có thể thấy được chân khí đang trào ra.

Nếu bình thường thì hắn còn lâu mới dám làm thế này, nhưng bây giờ thì khác. Hắn còn đâu tâm trí mà lo chuyện này, chỉ biết dùng Chân khí của mình để đánh nát Chân khí của thanh niên kia, giúp đỡ Ánh Nguyệt. Chân khí của tên này tương đối phiền phức, bởi hắn đã là Nội cương cao thủ, Chân khí hóa thành Cương khí, độ vững chắc gấp ba bốn lầ.

Hai người loay hoay mất năm phút thì mới xong. Mà Ánh Nguyệt cũng chậm rãi mở mắt, nói:

"Cảm ơn."

Hai người thấy vậy bèn thở phào một hơi, xem ra cô nàng vẫn ổn. Đợi khi cô nàng có thể ngồi dậy thì mới hỏi:

"Có chuyện gì ở trong đấy vậy? Sao tên kia lại đuổi theo cậu?"

Ánh Nguyệt chậm rãi kể:

"Bốn người chúng tôi bị hút vào một không gian kì lạ. Nơi đó có hai vị Linh giả, nói là muốn chọn người có duyên để truyền thừa. Tôi cùng thanh niên kia được một vị đưa đi, còn hai người kia thì được vị Linh giả còn lại đưa đi. Chúng tôi trải qua ba bốn lần khảo nghiệm, tên kia so với tôi tốt hơn một chút, đáng lẽ hắn đã có tư cách nhận truyền thừa. Nhưng cuối cùng vị Linh giả kia lẩm bẩm mấy câu rồi truyền thừa trao cho tôi."

"Câu gì vậy chị?" Hà My tò mò hỏi

Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

"Trên người ngươi có một tia đó, chắc là ngươi là người quen của vị kia? Thôi thì chọn ngươi vậy."

Hai người Trần Phong Hà My gãi gãi đầu, có chút không hiểu về câu nói này. Ý vị Linh giả kia chọn Ánh Nguyệt đơn giản vì cô nàng trên người có một tia gì đó? Và nó liên quan đến một ai đó? Nghe thật vô lý.

"Thảo nào tên kia lại tức giận như vậy. Cũng đúng thôi, truyền thừa đã đến nơi tay, nay lại mất đi vì một lí do ngớ ngẩn."

Trần Phong quay sang người thanh niên đang nằm sõng soài trên đất, có chút áy náy.

"Nhưng dù sao cũng đã lỡ rồi, hai bên cũng đã kết thù, vậy còn lo lắng làm gì? Cứ ra tay toàn lực thôi."

Hắn thở dài, chậm rãi đi về phía người thanh niên kia. Ánh Nguyệt thấy vậy thì khóe mắt giật giật, giọng nói đầy thảng thốt:

"Trần Phong, cậu lại định....."

Cô nàng còn chưa nói xong thì Trần Phong đã thò tay vào cái túi nhỏ sau lưng của gã, lấy ra một mớ đan dược dược liệu. Đa phần là đan dược chữa thương, có một ít dùng để tăng tốc độ, tăng sức mạnh, ví như Bạo khí đan.

"Ra là cậu định cho anh ta uống thuốc sao, vậy mà tôi cứ tưởng..."

Ánh Nguyệt vuốt nhẹ ngực, thở ra một hơi. Trần Phong nghe câu này nhất thời cười khan, đáp:

"Ừ, ừ đúng. Phải giúp anh ta chứ? Đúng không? Ha ha."

Hắn cười to, bàn tay lấy một bình nước thuốc đổ vào miệng vào miệng gã, sau đó liền đứng dậy, lầm bầm.

"Đen thật, mình đang định lấy hết, nhưng có Ánh Nguyệt ở đây thì không được rồi. Thôi, xem như là tha cho hắn."

Tuy vậy hắn vẫn lấy tám phần đan dược dược liệu cho vào Nhẫn không gian, động tác cực nhanh nên chẳng ai chú ý đến.

"Hôm nay cũng đã hơi muộn rồi, có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi thôi. Trong làng có mấy căn nhà khá tốt, có lẽ chúng ta sẽ ở tạm một đêm vậy."

Ba người bọn họ chọn một ngôi nhà khá gần đình làng. Nhà này tính ra cũng khá giả, ít nhất là còn có bàn ghế tủ gỗ, tường cũng là tường gỗ chữ không phải vách nứa như những ngôi nhà xung quanh.

Trong đây cực kì bụi bặm, chỉ cần khẽ quệt tay lên mặt bàn cũng cảm nhận được một lớp bụi dày đặc. Bởi vậy bọn họ lại phải tốn ít thời gian để dọn dẹp, chỉnh sửa lại mọi thứ. Một đống lửa lớn được đốt lở giữa nhà, khói bốc nghi ngút. Trần Phong lấy ra một ít thức ăn đem nấu nướng.

Cái lạnh chậm rãi buông xuống, bao phủ lấy mọi người. Nơi đây thỉnh thoảng vang lên những tiếng chó tru, những tiếng gầm thét của đám yêu thú, tiếng nước chảy ngoài mương. Trên trời quang đãng, mặt trăng lộ rõ ra, sáng vằng vặc.

Ánh Nguyệt bước ra khỏi căn nhà, thấy trăng sáng treo trên cao bèn nhảy cẫng lên, hét đầy sung sướng.

"Có chuyện gì vậy?" Trần Phong cũng theo đó mà đi ra, nhiệt độ bên ngoài tương đối lạnh nhưng hắn cũng có thể cầm cự được một lúc lâu.

"Cậu lúc chiều hỏi tôi nhận được truyền thừa gì, tôi chưa muốn nói. Nhưng bây giờ thì được rồi. Vị Linh giả kia có thể chất cùng loại với tôi, ngài ấy là một vị Nguyệt Linh giả*"

*Linh giả có Linh là Mặt trăng.

Nói xong cô nàng ngồi khoanh chân, tâm thần ngưng lại. Sau đó bắt đầu vận chuyển Dẫn Khí thuật, Chân khí bắt đầu chạy một vòng quanh cơ thể, mà lúc này cũng xuất hiện dị tượng! Với người khác thì khó thấy, nhưng với Trần Phong lại khác, hắn thấy được từ trên cao dường như ánh trăng đang ngưng tụ lại, hóa thành vô số điểm trắng sáng rơi vào người Ánh Nguyệt. Thấy vậy hắn liền đưa tay ra, một điểm trắng kia rơi vào tay hắn lập tức vỡ ra, biến mất.

"Đừng nói với tôi đây là ánh trăng ngưng tụ thành nhé?"

Trần Phong tò mò hỏi. Mà cô nàng cũng rất đỗi kinh ngạc, đáp:

"Cậu cũng nhìn thấy chúng nó? Thật không ngờ đấy!"

Hắn chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú Ánh Nguyệt. Cùng với đó Tinh thần hải mở ra, bắt đầu quét qua thân thể Ánh Nguyệt.

"Không ngờ tốc độ gia tăng Chân khí lại tăng lên một nửa! Ánh Nguyệt gặp may rồi!"

Vốn Ánh Nguyệt cách Linh thể một đoạn nhỏ, nhưng bây giờ thì khác, tốc độ tạo ra Chân khí Huyết khí của cô nàng hoàn toàn không kém với một Nhất tinh Linh thể nào! Cứ với tốc độ này thì tiến vào Tụ khí hậu kì chỉ cần vài ngày nữa mà thôi, nếu có thể có thêm tài nguyên khác nữa thì hoàn toàn có thể đột phá Nội cương!

Sau một lúc thì Trần Phong đã cảm nhận được Chân khí của Ánh Nguyệt đã nồng đậm hơn rất nhiều, hiển nhiên đã đạt đến giới hạn rồi, hắn suy ngẫm một lúc lâu rồi quyết định, lấy ra một ít Linh dịch còn sót lại đưa cho cô nàng. Linh dịch hơn các loại đan dược bởi vì nó không giới hạn số lượng sử dụng, không lo bị nhờn thuốc, mà tạp chất cũng không nhiều bằng đan dược như Bồi khí đan,... Hơn nữa đây là loại Linh dịch đã được pha loãng, vốn Trần Phong dùng ở giai đoạn Luyện thể cảnh, nay đạt đến Dưỡng khí cảnh thì hắn thấy không còn hiệu quả nữa, bởi vậy liền cất vào trong Nhẫn.

Ánh Nguyệt nhận lấy Linh dịch từ chỗ hắn mà có chút chần chừ, nhưng sau khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của hắn thì gật đầu, bắt đầu uống một giọt nhỏ. Linh dịch rơi vào bụng thì bắt đầu bị luyện hóa, trở thành một đám năng lượng tinh thuần.

"Xem ra cô ấy định mở ra mạch tiếp theo rồi. Xem ra mình sẽ phải ở ngoài này lâu đây."

Người hắn có chút run run, bây giờ đã bảy giờ tối, tiết trời lạnh thêm một đoạn, bởi vậy hắn phải lấy một đám rơm rạ về, sau đó phủ quanh người Ánh Nguyệt, còn mình thì nhóm một ngọn lửa lớn để giữ ấm cho cả hai.

Răng rắc

Một lúc sau cơ thể cô nàng đột nhiên rung lên, mà Chân khí cũng chấn động dữ dội, hiển nhiên Ánh Nguyệt đã đến giai đoạn mấu chốt, đây là thời điểm đột phá Tụ khí hậu kì!

Oành oành

Ánh Nguyệt tập trung toàn bộ Tinh, khí, thần, Chân khí cuồn cuộn đánh vào chủ mạch thứ ba trong cơ thể. Đây đã là lần thứ ba cô nàng đánh vào cửa ải này rồi, nếu lần này không được nữa thì sẽ thất bại, bởi Chân khí còn sót không thể đủ để tiếp tục lần thứ tư. Càng cố thì cô càng hoảng hốt, bởi vì cô nàng mới đột phá Tụ khí trung kì mới tháng trước, nay đột phá Hậu kì thì quá nhanh. Bởi vậy căn cơ vẫn chưa đủ, Chân khí về số lượng cùng chất lượng còn xa mới đạt đến mức tiêu chuẩn.

Lúc này đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Ánh Nguyệt, cùng với đó là một giọng nam đầy nghiêm nghị:

"Tiếp tục đi. Tôi sẽ trợ giúp cho cô!"

Nghe vậy cô nàng lập tức yên lòng, toàn tâm toàn lực mở ra Chủ mạch này. Mà Trần Phong cũng ngưng tụ Tinh thần lực, hóa thành một mũi kim lao lên, chạy dọc theo cơ thể Ánh Nguyệt. Nếu là bình thường cô nàng chắc đã kêu lên rồi, nhưng bây giờ đang lo đột phá nên cũng không dám phân tâm, một mực cố gắng.

Tinh thần lực của Trần Phong lao vun vút về phía Chủ mạch thứ ba này, sau đó ầm một tiếng, va chạm vào bức ngăn. Lập tức vách ngăn của Chủ mạch này thủng một lỗ nhỏ, thừa cơ đó lượng Chân khí còn sót lại của Ánh Nguyệt liền lao lên, đánh thủng vách ngăn này!

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, thậm chí Trần Phong cũng có thể nghe thấy.

"Thành công, thành công rồi!"

Ánh Nguyệt mừng rỡ hét lên một tiếng, sau đó ngã gục xuống, ngất lịm. Cô nàng đã cố gắng rất nhiều, khiến Chân khí trong cơ thể hoàn toàn cạn kiệt, mà Tinh thần cũng bị tiêu hao gần như không còn, bởi vậy liền ngất đi. Thấy vậy Trần Phong cũng vui thay cho cô nàng, sau đó liền bồng cô ấy vào trong nhà. Hà My đã ngủ từ lâu, bởi vậy hắn cũng cố đi lại nhẹ hết mức, đặt Ánh Nguyệt lên giường rồi đi ra ngoài.

Ngoài trời đã bắt đầu xuất hiện tuyết, từng bông tuyết trắng đậu trên tóc, trên mặt, trên vai. Cái lạnh thấm sâu vào xương hắn, nhưng hắn vẫn đứng yên. Từ khi vào tòa bí cảnh này hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác kì lạ, cảm giác.....rất khó nói, tựa như buồn mà không phải buồn, đau mà không phải đau, tiếc mà không phải tiếc. Cảm xúc cực kì hỗn loạn, chẳng qua ban ngày có bao nhiêu việc xảy ra nên hắn đã quên đi, nhưng về đêm thì khác, cảm giác này quay trở lại, khiến hắn khó nói nên lời.

"Thật khó chịu. Ta từ khi nào thành ông cụ non rồi? Chẳng lẽ lại là: Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ? Xin lỗi nhưng ta không giỏi thơ văn đâu."

Hắn hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt, rồi bước lên một bước, lại bước lên bước nữa, hai chân cứ thế đảo quanh. Tay cũng thi triển Long trảo thủ, Long thủ biến hóa khôn cùng. Tiếng gió hòa lẫn cùng tiếng bước chân khiến hình ảnh hắn có chút cô tịch.

"A...a....a....a"

Từ đâu đó một tiếng kêu vang lên, thanh âm như có như không, khiến Trần Phong không thể không dừng lại.

Hết chương 126

Bình Luận (0)
Comment