Nam Việt Đế Vương

Chương 355 - Chương 355: Không Phục Liền Đánh

Một lời vừa ra, tất cả đồng thời đều ồ lên một tiếng. Trần Phong là thiên tài học nghệ từ Đông Phủ trở về, điều này ai ai cũng rõ. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn vẫn chỉ là người trẻ tuổi, từng ấy năm thời gian giỏi lắm cũng chỉ tu đến Huyễn Linh cảnh.

Vậy mà giờ đây muốn khiêu chiến tất cả Huyễn Linh cảnh?

"Thật xem là mình vô địch rồi?"

Một vị Huyễn Linh cảnh bát trọng của Thất gia tiến lên, cao giọng nói:

"Nếu ta có thể đánh bại ngươi, danh ngạch Đặng gia sẽ là của ta?"

"Nhất định."

Trần Phong thản nhiên đáp, liếc mắt nhìn gã.

Trần Sâm thấy cảnh này thì không khỏi nở một nụ cười sâu kín, chăm chú theo dõi từng cử động của hắn. Gã cũng muốn biết, vị thiên tài này rốt cuộc thực lực đến bậc nào.

"Thế thì phải đắc tội rồi."

Tên nọ cười gằn, bước lên mấy bước, hư ảnh Linh Hồn ẩn hiện trên đỉnh đầu, hóa thành một quái nhân đầu người thân trâu, tứ chi chụm lại hóa thành một mặt Ấn pháp.

"Ngưu Nhân Ấn!"

Trần Phong thân thể không nhúc nhích, quanh thân hiện ra từng cái Long trảo khổng lồ, thò tới chụp lấy một chiêu Ấn Pháp này, nhẹ nhàng vặn một cái.

Bành!

Ấn Pháp nổ tung, mà tên kia cũng kêu rên một tiếng, bị sóng xung kích đánh bay vào một bức tường. May mắn đây là Phủ thành chủ, nếu không đã sớm bị chấn đến nát bét.

Một kích kia hung mãnh bậc nào?

Thổi bay một tòa nhà cũng là dễ dàng!

Nhưng Trần Phong chỉ cần một kích có thể phá, nói rõ thực lực hắn hùng mạnh đến mức khó có thể tin được.

Ngay cả Trần Sâm thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc, thực lực của Trần Phong biểu hiện ra không kém hắn một chút nào!

Bản thân hắn là Huyễn Linh thất tinh, chiến lực ép thẳng Huyễn Linh đỉnh cao, cộng với công pháp Đế cấp có thể nói là cao thủ cùng giai. Thực lực hắn trong Trần Hoàng tộc tuy không phải đỉnh cao nhưng phải trong nhóm 50 hạng đầu.

Mà Trần Phong đánh ra một chiêu kia đã hiển lộ rõ tu vi của hắn, chỉ là Huyễn Linh lục tinh, so hắn còn thấp hơn, vậy mà đã đạt đến chiến lực này, không thể nói là đáng sợ.

Kình địch!

Trần Sâm trầm ngâm không lên tiếng, nhưng lúc này ai nấy đều hướng về phía gã, mong gã ra tay xử lí Trần Phong.

Oành!

Một bóng người khác lại bay ra, lần này là Huyễn Linh cảnh đỉnh cao, gã là một vị trưởng lão, tuổi tác đã ngoài chín mươi, tích lũy đã biết bao nhiêu năm, nhưng trước mặt Trần Phong cũng không chịu quá nổi mười chiêu đã bị đánh bay.

"Danh ngạch lần này, cứ theo thanh niên trẻ tuổi này đi thôi."

Từ sâu trong Phủ thành chủ truyền đến một thanh âm già nua, khiến ai nấy nghe phải đều cảm giác tâm tình bình lặng, không khỏi gật đầu đáp:

"Tiền bối đã có lời, không dám không theo."

Trần Sâm vốn đã có chút rục rịch muốn đứng dậy so tài, nhưng nghe xong liền ngồi xuống, cúi đầu hành lễ về phía phát ra thanh âm kia.

Trần Phong nghe vậy thì bất giác mỉm cười, chắp tay hành lễ, nhưng trong lòng thì âm thầm cảnh giác.

Trần Hoàng tộc khẳng định đã phát hiện ra điều gì, mới đưa đến một vị tồn tại bậc này.

Phân chia danh ngạch đã xong, bữa tiệc lại tiếp tục, tuy nhiên không khí tranh đấu lại tựa như hòn than, tùy thời có thể bùng lên thành ngọn lửa

Hai nhà Đặng Phạm được tới hai trăm danh ngạch, thật sự mà nói là quá nhiều. Bởi gom lại những người thực sự đủ tư cách thì cũng chỉ tầm hơn trăm năm người, vẫn dư ra đấy năm mươi sáu mươi danh ngạch. Những danh ngạch này đều cực kì quý giá, bởi ai mà chẳng muốn tiền vào Minh Dương bí cảnh, biết đâu nhận được truyền thừa của một vị Linh giả, từ đó một bước lên trời?

Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ chờ mong, hướng về phía Trần Phong. Hắn cũng biết ý, bèn mỉm cười nói:

"Các vị, ngày mai tại Đặng gia, chúng ta có một số thứ muốn đấu giá, các vị nếu quan tâm có thể tới đó xem thử."

"Trần công tử đã có lời, chúng ta không dám không đến."

Mấy tên tán tu mỉm cười, bọn hắn không thuộc bất kì thế lực nào, đối với tranh đầu thành Minh Dương cũng chẳng hề quan tâm. Bọn hắn chỉ nghe đồn Bí cảnh nơi đây sắp mở ra, bởi vậy cố ý tìm tới.

Thực lực bọn hắn cũng không phải chuyện đùa, đa phần là Linh giả, thậm chí có tồn tại Chân Linh cảnh đỉnh cao.

Người của Đông Minh lúc nãy cũng rục rịch, danh ngạch bọn hắn được chia cũng không hề ít, nhưng so với nhân số của cả thế lực thì thật sự quá ít.

Bọn hắn cũng không phải một lòng, chỉ đơn giản kết đồng minh để có thể đứng vững ở đây mà thôi. Trước mặt lợi ích cá nhân thì những cái gọi là đồng minh này tựa như hoa trong kính, trăng trong nước, chạm liền vỡ.

Buổi tiệc vẫn còn tiếp tục, nhưng việc quan trọng nhất đã trôi qua, tự nhiên mọi người không còn quá hứng thú. Chỉ có không ít kẻ tìm đến đám người Trần Phong, mong được trèo lên cây đại thụ này, biết đâu có thể trở thành đệ tử Thanh Long Giang tông?

Nếu điều đó xảy ra, một bước lên trời!

Thử nghĩ mà xem, ai là bá chủ của toàn Phủ Nghệ? Dù là Lê Hoàng tộc hùng mạnh ở ngay Phủ Thanh, nhưng Thanh Long Giang tông vẫn không hề yếu thế. Bọn hắn vẫn là một trong thập đại thế lực Nam Việt Quốc.

Trần Phong tiếp chuyện đầy miễn cưỡng, sau đó nhanh chóng tìm cách đuổi đi. Hắn cũng không muốn dính dáng đến phân tranh thế lực nơi đây, dù sao hắn giờ tâm chí cao xa, đã sớm không còn quan tâm đến chốn này. Lần này hắn về cốt để thăm người thân mà thôi.

Trần Linh San dùng ánh mắt tò mò dõi theo hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ sùng bái.

"Ngươi thật sự mạnh như vậy sao?"

"Cũng không có gì đáng nói."

Hắn cười đáp lại.

"Ngươi có thể dạy ta sao?"

Cô nàng nhìn hắn có vẻ nghiêm túc khiến Trần Phong lắc đầu, đáp:

"Không rảnh."

Một tên Linh Nhi ôm lấy tay Trần Phong, cười hì hì nói:

"Ngươi muốn quyến rũ anh ta, còn kém xa mười vạn dặm."

Trần Linh San gương mặt đỏ bừng lên, nói:

"Ai quyến rũ hắn chứ?"

Nhưng cô nàng cũng rất ý thức được vị trí của mình. Nàng tuy là con thành chủ, nhưng so với Thiên tài Thanh Long Giang Tông như Trần Phong thì chẳng là gì. Nhìn xem, bên cạnh hắn không phải có hai vị mỹ nữ hay sao?

Cô nàng hơi ủ rũ, đang định rời đi thì Ánh Nguyệt đã nắm tay kéo nàng lại, cười nhẹ:

"Trần Phong tuy nói vậy nhưng hắn ta sẽ dạy. Dù có là người lạ đi nữa."

Cô nàng nghe vậy trong lòng có chút mừng thầm, liền ở lại cùng đám Ánh Nguyệt trò chuyện say sưa.

Mấy ngày sau, danh ngạch tiến vào bí cảnh Minh Dương đều được chia rõ ràng, mà Đặng gia cũng thu vào một khoản lớn, thậm chí còn gấp ba lần số tài nguyên mà Đặng gia có trước khi bị diệt môn, khiến Đặng lão không khỏi mừng đến khóc thầm.

Thế lực Đặng Phạm hai nhà giờ đây đã tạo thành thế tứ trụ, Phủ thành chủ có Trần Hoàng tộc hỗ trợ nên thực lực càng mạnh, Thất gia có các Chủ tộc Đông Phủ ra tay, mà Đông Minh có cường giả cuồn cuộn tiến vào.

Hắn lại đi tìm mấy người Thạch Hà, lúc này bọn hắn cũng đã không còn thành lập bang phái, thành thật làm một cái võ giả tán tu.

Trần Phong suy tư hồi lâu liền đưa bọn hắn gia nhập vào Đặng gia, xây dựng thành một cái tiểu thế lực phụ thuộc, chuyên môn xử lí thế giới ngầm cho hai nhà.

Hắn lại đem rất nhiều công sức tẩy tủy, tăng cường tư chất cho Thạch Hà, để hắn tương lai cũng có hi vọng bước vào Chuyển Linh cảnh.

"Thật mệt mỏi."

Trần Phong nằm ngửa ra giường, mấy ngày nay sự việc như chong chóng quay khiến hắn không phút nào được nghỉ tay.

Nhìn ra bên ngoài, đã là nửa đêm, ánh trăng sáng mờ lẻn qua cửa sổ rơi vào gương mặt hắn, khiến thanh niên có chút thư thái.

Cạch.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Trần Phong lập tức bật dậy, đang định thủ thế thì một làn hương thơm đã cuốn tới, khiến hắn không khỏi trầm mê.

"A..."

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị trói lại, tiếp đó một cỗ thân hình mềm mại lao tới, bờ mông tròn trịa ngồi lên bụng hắn.

"Ngọc Linh? Cô làm cái quái gì?"

Trần Phong ngạc nhiên, chỉ thấy trước mắt là một thiếu nữ có ba phần yêu mị, trên thân chỉ phủ lấy vảy ngủ mỏng tang, để lộ ra một đôi ngực sữa cao vút. Mái tóc đen nhánh xõa ra, để lộ gương mặt hồ mị xinh đẹp, tựa như một tiểu hồ ly.

"Suỵt, kẻo mọi người nghe thấy."

Nói rồi nàng khẽ nhích người, bờ mông ma sát bụng hắn, mỉm cười:

"Mấy ngay nay thật vất vả sao?"

Trần Phong nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu:

"Vất vả, rất vất vả."

"Vậy thì..."

Thiếu nữ mỉm cười, đột nhiên toàn thân ngã xuống, đem bộ ngực sữa áp lên lồng ngực hắn. Một đôi bánh bao thịt rất to rất mềm ép tới khiến Trần Phong dục hỏa phun trào, khàn khàn nói:

"Cô muốn gì..."

"Còn gì nữa? Đương nhiên là...."

Nàng ta nháy mắt, tiếp đó ngón tay vẽ một vòng lên ngực hắn, lập tức hai sợi kiếm tơ bung ra, hai tay Trần Phong được tự do.

"Chẳng lẽ ta còn đang ở trong ảo cảnh Trí Huyễn đan?"

Hắn rùng mình, nhưng lúc này Ngọc Linh đã cười đáp:

"Ngươi thật khéo tưởng tượng. Được rồi, ngươi cướp đi Trần Phong của ta, giờ phải bù lại cho ta!"

Nói rồi nàng vươn người lên, đôi môi mềm đỏ mọng áp vào bờ môi hắn.

Oành!

Việc này như một cú nổ khiến Trần Phong không kiềm chế nổi, lập tức đè Ngọc Linh nằm xuống dưới, cái lưới thô bạo cạy ra hàm răng, cuốn lấy mềm nhỏ đầu lưỡi của nàng mà hút.

"Um..."

Thiếu nữ thân hình cong lên, chỉ thấy một cỗ lực lượng hung bạo tràn đầy áp lên cơ thể, khiến nàng chỉ có thể thuần phục.

"Nửa đêm ăn mặc thế này đến phòng ta, cô chính là muốn chết!"

Trần Phong dù đã tu ra Minh Tâm, nhưng sâu trong hắn, ảnh hưởng Trí Huyễn Đan vẫn còn. Hơn nữa hắn đã mở ra huyết mạch Long tộc, đối với việc này là cực kì ham muốn.

Nói rồi hắn một tay leo lên nắm lấy no đủ rất căng hai cái bánh bao, đem nó biến thành đủ loại hình dạng.

"Ngươi..ân...nhẹ chút."

Nàng khẽ rên lên, hai tay ôm lấy lưng hắn, chỉ cảm thấy cực kì rắn chắc, không khỏi trong lòng càng thêm rạo rực.

Cộc cộc.

Đúng lúc này có người tiến đến!

Trần Phong lập tức bừng tỉnh, ngoảnh đầu nhìn ra cửa.

"Trần Phong, cậu đã ngủ chưa?"

Ngọc Linh hai mắt mê ly, nhìn hắn, lắc lắc đầu.

Trần Phong cắn chặt răng, không biết nên làm thế nào.

Nếu giờ lên tiếng, Ánh Nguyệt đột nhiên tiến vào, thấy cảnh này thì sao?

Mà giờ không lên tiếng, thì cái yêu nữ này chắc chắn sẽ chết với hắn!

Chọn đi, chọn đi!

Đầu óc hắn quay cuồng, cuối cùng nửa thân dưới chiến thắng nửa thân trên, không có lên tiếng.

"Ánh Nguyệt, ta xin lỗi...."

Hắn một bên tự nhủ, nhưng đúng lúc này, cánh cửa mở ra!

Cái gì?

Cả hai người đồng thời biến sắc, bởi Ngọc Linh tính cách vô cùng cẩn trọng, lúc vào đã dùng Kiếm tơ cột chặt khóa cửa.

Sao nàng vào được?

Hết chương

Bình Luận (0)
Comment