"Mau trốn vào đây!"
Hai người tựa như ăn vụng bị phát hiện, lập tức thiếu niên đem Ngọc Linh đẩy vào trong chăn, mà bản thân thì nằm xuống.
Hành động này, chỉ mất có hai giây!
Ánh Nguyệt chậm rãi đi vào, trên gương mặt thoáng lộ ra vẻ không vui, nói:
"Ngươi sao không trả lời ta?"
Nàng đã thay đổi xưng hô, không còn là tôi-cậu như lúc trước.
"Ha ha, ta mới chợp mắt một chút. Việc hôm nay thật quá nhiều."
Ánh Nguyệt lườm lườm hắn, đột nhiên khẽ cười, nói:
"Cũng tốt."
Nói rồi nàng bước tới, ngồi lên giường Trần Phong, nói:
"Đêm nay ta ngủ đây được chứ?"
"Hả? Như vậy không hay lắm đâu..."
Trần Phong gượng cười, mà lúc này, từ trong chăn Ngọc Linh bật dậy, cười khúc khích, nói:
"Ánh Nguyệt, ghen sao?"
Ánh Nguyệt sớm đã nhận ra, lúc này không chút bất ngờ, nhưng khi thấy Ngọc Linh quần áo xộc xệch, gương mặt đỏ hồng, mái tóc tán loạn thì trong lòng thật sự có chút ghen, nhưng vẫn nói:
"Không có gì."
Nhưng nàng vẫn ôm lấy Trần Phong, kéo hắn nằm xuống.
Ngọc Linh cũng không vừa, một tay ôm lấy cánh tay hắn, đem đầy đặt hai bán cầu ép tới.
"Lạy trời con qua được đêm nay."
Thanh niên Trần Phong một đêm khuôn ngủ nổi, bên cạnh là hai vị tuyệt thế mỹ nữ, nhưng cũng không thể làm gì, để hắn vô cùng đau khổ.
Ôn nhu mềm mại, ấm áp đàn hồi, vậy nhưng chỉ có thể nằm yên, thật sự là bi ai.
.....
Mấy ngày sau
Sự tình ở thành Minh Dương dần dần ổn định lại, Thất Gia cũng không còn dám trắng trợn chèn ép hai nhà Đặng Phạm, bởi vậy Trần Phong cũng an tâm phần nào.
"Chúng ta nên trở về."
Đặng Nam lên tiếng, bởi hắn biết rằng Thanh Long Tháp sắp mở ra, đám thiên tài như Trần Phong cần phải trở về.
Thanh Long Tháp ba năm mở một lần, là nơi để khảo nghiệm các thiên tài Nội môn của Thanh Long Giang tông. Như Chuyển Linh Điện của Ngoại môn vậy.
Đám người bọn hắn chào tạm biệt hai nhà Đặng Phạm, lại tạm biệt Thành cùng Thanh Hoa. Thành cũng sắp phải trở lại Thượng Ngàn Thánh địa tranh đoạt vị trí Thánh tử.
Bọn hắn làm bữa tiệc chia tay nho nhỏ, rồi ai nấy lên đường.
Lần này chỉ có vài người, bởi vậy tốc độ nhanh không gì sánh được, chỉ hơn một ngày đã trở về tới Thanh Long Giang tông.
Bọn hắn xuống phi thuyền, một mạch đi thẳng tới cổng truyền tống trận.
Lúc này bên trong Thanh Long Giang tông cũng trở nên nhộn nhịp hơn, đệ tử từ khắp các nơi đổ về, so với ngày thường đông đúc hơn mấy lần. Trong đó có rất nhiều người thực lực không hề tầm thường, Huyễn Linh, Chân Linh đỉnh cao không hề ít.
Bọn hắn là thế hệ trước, còn trước cả Nguyễn Giang Long. Tuổi đời tính ra cũng gần ba mươi, nhưng bởi vì sinh ra vào thời đại Linh khí cạn kiệt, dù có được chăm sóc kĩ lưỡng thì thể chất cũng chỉ đạt đến Linh thể tứ tinh. Tuy nhiên bọn hắn vẫn như cũ đạt đến Chân Linh đỉnh cao, thậm chí một số thiên tài còn tu đến Huyền Linh cảnh, thực lực rất cường đại.
"Thanh Long Tháp mở, không biết năm nay Bí thuật có bao nhiêu người sẽ thu được?"
"Ha ha, nghe đồn năm nay Tông ta có nhiều thiên tài, bởi vậy các vị Nguyên lão xuất huyết, lấy ra không ít tài nguyên để kích hoạt."
"Ta biết, ta biết."
Bên trong một Đại hội đường, mấy tên đệ tử tụm năm tụm ba trò chuyện. Bọn hắn đều là những kẻ tinh thông tin tức, chuyên môn mua bán, phát tán các loại thông tin, còn có bán đấu giá, cá cược, đủ loại chuyện.
"Năm nay, có tổng bảy danh ngạch có thể đạt được Bí thuật của Thanh Long Giang tông ta!"
"Nhiều như vậy?"
Cả đám hít sâu một hơi, mọi năm chỉ có ba danh ngạch đạt được Bí thuật, nhưng năm nay hơn gấp đôi!
Trần Phong cũng có chút tò mò, quay sang Ngọc Linh. Cô nàng hiểu ý, bèn đáp:
"Như ở Tế Linh điện vậy. Nếu ở trong đó hiển lộ tài năng sẽ được nhận lấy truyền thừa."
Nhớ ba năm trước chỉ có Nguyễn Giang Long, Lê Thiên Hương cùng một tân tinh mới nổi ở Huyễn Linh Cảnh, Phạm Khang. Người này giờ đã là Chân Linh cảnh đỉnh cao, thực lực so ra không kém.
Bảy danh ngạch!
Trần Phong siết chặt hai tay, một trong số đó, hắn quyết lấy rồi!
Hắn mới chỉ có được một chữ Long, chữ Giang thì khá mờ, gần như không phát huy ra được bao nhiêu uy lực.
Hắn chưa từng thử dùng Bí thuật, nhưng chắc chắn thứ này sẽ vô cùng quan trọng trong con đường tu luyện của hắn.
"Bên trong Âu Lạc Thiên Nguyên Thánh Điển cũng có bí thuật."
Thuận Thiên chắp tay nhàn nhạt nói, nhìn chữ Long trong tay hắn mà lắc đầu:
"Ngươi thực lực quá thấp, sau này tu vi mạnh lên, lúc đó sẽ biết, Bí thuật tộc ta cường đại đến bậc nào."
Trần Phong nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, nhưng thứ tốt thì không ai ngại ít, hắn vẫn quyết đạt được một phần Bí thuật Thanh Long Giang tông.
"Nguyễn Đức Hải, Nguyễn Lâm, không biết bọn hắn thế nào?"
Hắn thì thầm tự nhủ, trong thế hệ trẻ của Thanh Long Giang tông, chỉ có hai người này so ra được với hắn. Nhưng là khi hắn chưa thức tỉnh huyết mạch!
Giờ huyết mạch hắn đã mở, Linh Hải lúc mở ra vô cùng khổng lồ, chất chứa Linh lực hùng hậu đến khó tin. Hắn bản thân cũng không còn tu thuần Linh đạo, mà tu luyện chính là thời Thượng Cổ Nguyên Đạo, Nguyên văn so với Linh văn thì toàn diện hơn rất nhiều.
"Có lẽ...hai người đó hợp lực lại sẽ đánh được ta."
Trần Phong tự nhủ, lại cùng mọi người tiến vào bên trong Đại Hội đường.
Ở đây có không ít người nhận ra hắn, dù sao Thiên tài Linh thể Ngũ tinh, đạt được Bí thuật thì không thể không có kẻ không biết.
Nhưng đương nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ.
Không ít kẻ đi làm nhiệm vụ từ lâu, đã rời tông phải đến hai năm có lẻ, lúc xưa rời đi thực lực chỉ là Chuyển Linh, nay đã tu đến Chân Linh cảnh, khiến người ta khó có thể tin nổi.
Nhưng giờ Trần Phong không còn là kẻ đơn độc, bên cạnh hắn là cháu gái yêu quý của vị tân Nguyên Lão Vũ gia, mà bản thân hắn cũng là đệ tử một vị Tôn giả, bởi vậy không có nhiều kẻ dám đánh ý đồ xấu.
Vốn Trần Phong cũng không muốn lộ ra tin này, nhưng có kẻ đã sớm truyền tin đi, để mọi người biết rằng hắn là đệ tử của vị Tôn giả nọ, khiến biết bao kẻ có tâm tư đều hạ xuống.
Vị Tôn giả nọ là một Luyện Dược sư!
Ai dám động vào đệ tử của hắn?
Trần Phong cũng vì vậy địa vị lên cao, không ít kẻ tìm đến chào hỏi, tìm cách kết thân. Thậm chí còn không ít thiếu nữ trong đó, liếc mắt đưa tình, để Ngọc Linh hận đến nghiến răng.
Chuyến này đi đã để nàng khẳng định rõ tình cảm của mình. Vốn nàng vẫn chỉ cảm thấy bản thân ở cạnh Trần Phong chỉ là thấy hắn thú vị, nhưng khi bị Trí Huyễn Khí bao phủ nàng mới thấy được bản tâm mình.
Hắn thật sự có một chỗ trong trái tim nàng.
"Muốn cướp người từ tay ta? Nằm mơ! Một Ánh Nguyệt, một Hà My, quá đủ!"
Nàng ngẩng lên cái đầu cao kiều, tựa như phượng hoàng kiêu ngạo, để đám thiếu nữ kia không dám lại gần.
Nàng là một kẻ dám nói dám làm, yêu ghét rõ ràng.
Lúc này có một ít những kẻ chuyên săn tin tức, được gọi là Ký giả, phát hiện Trần Phong liền lập tức chạy đến. Bọn hắn bên cạnh có một quyển sách cùng một cây bút, hai thứ này lơ lửng trên bả vai hắn, liên tục ghi ghi chép chép.
Đó là Khống Vật thuật, đem Linh lực thổi vào trong vật chết, lại khắc Linh văn vào, chỉ cần động ý nghĩ là những thứ này sẽ tự động hoạt động theo ý mình.
"Trần Phong, ta có thể hỏi ngươi vài câu?"
"Ngươi nghĩ thế nào về việc đạt được một danh ngạch?"
"Ngươi đã tu thành Huyễn Linh cảnh sao?"
"Nghe đồn Ngọc Linh tiểu thư có hôn phối với ngươi."
...
Trần Phong đầu ong cả lên, đám người này tựa như sói hoang thấy cừu non, bộ dáng hận không thể đào móc tất cả bí mật của bọn hắn ra.
"Giữa Đại Hội đường, ồn ào còn ra cái thể thống gì?"
Một vị trưởng lão quát lên, âm thanh ầm ầm như sóng cuộn, để đám người hết thảy bình tĩnh lại, không còn nhốn nháo.
Trần Phong cũng định rời đi, nhưng lúc này, toàn trường lại càng vang dội, âm thanh càng náo nhiệt gấp mười lần.
Ở cửa lớn hiện ra một thanh niên đầu cụt ngủn một mảnh, trên thân khoác lấy võ phục Thanh Long Giang tông màu xanh nhạt, dáng vẻ bá khí bừng bừng!
"Nguyễn Giang Long!"
Có kẻ kinh hô, lập tức đám Ký giả vọt tới, nhưng lúc này quanh thân hắn hiện ra từng đợt gợn sóng, khiến đám người kia không thể nào có thể tiến lại gần hắn một bước.
"Nguyễn Hình trưởng lão."
Hắn chắp hai tay làm lễ chào, mà vị trưởng lão kia cũng khẽ gật đầu, rất vừa lòng. Thanh niên này tuy mang danh thiên tài đệ nhất Thanh Long Giang tông nhưng không hề có chút kiêu ngạo, ngược lại làm người rất gần gũi, khiến người ta không nhịn được mà sinh ra hảo cảm.
"Chú em, ngươi có vẻ tốt lên nhiều đấy."
Nguyễn Giang Long vỗ vỗ bả vai hắn.
Trần Phong cười lớn, đáp:
"So với sư huynh còn kém nhiều lắm."
Lúc này Đông Sơn vốn đang buồn chán nay đột nhiên ngồi dậy, nói:
"Thật không tồi, không ngờ thời đại này vẫn có thể có được thiên tài bậc này."
Trần Phong ngạc nhiên, một bên trò chuyện với hắn, một bên lại hỏi:
"Sư huynh ta có gì đặc biệt sao?"
"Đương nhiên rồi."
Đông Sơn hóa ra một hình chiếu, vẽ ra cấu trúc bên trong cơ thể Nguyễn Giang Long.
"Hắn đã đem Linh văn khắc vào da, vào bắp thịt, lúc vận chuyển có thể tạo thành trận pháp. Nếu ta tính toán không nhầm, thực lực tên này so ra không kém Huyền Linh cảnh đỉnh cao, nếu vận toàn lực nói không chừng đạt đến Dung Linh cảnh!
Dung Linh cảnh!
Trần Phong thầm hô một tiếng lợi hại, Dung Linh cảnh chính là cấp bậc Đường chủ, có thể đảm nhận một Phân bộ của Thanh Long Giang tông rồi.
Mà Dung Linh cảnh khác, ai không phải bốn năm mươi tuổi, còn hắn? Hai mươi lăm tuổi! Tu vi khủng bố như vậy, thật khiến người ta sợ hãi!
"Cùng cảnh giới nếu ta tính không lầm, nếu ngươi không dùng huyết mạch Âu Lạc Thần tộc, ngươi khó có thể thắng hắn."
Trần Phong gật đầu, hắn cũng không có cố chấp. Nói về Linh lực, hắn cùng cấp gần như vô địch, nhưng mà kĩ xảo cùng kinh nghiệm chiến đấu còn thiếu rất nhiều, muốn đạt đến vô địch cùng cảnh giới thì còn rất nhiều điều cần phải làm.
Hết chương.