Lúc Tô Thanh Hiểu thở hồng hộc chạy đến xã tạp chí vừa lúc đúng giờ. Chủ biên sớm đã ngồi ở chỗ của Tô Thanh Hiểu trong phòng làm việc, tựa hồ còn mang theo vẻ mặt lo lắng. Nhất định là muốn tìm bất mãn đây, muốn tìm bất mãn. Thanh Hiểu nghĩ đến ông chồng hói đầu của chủ biên liền thấy lạnh lẽo. Quả nhiên có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, ở trong mắt Thanh Hiểu, ma nữ chủ biên xinh đẹp lại gã cho một lão hói đầu có tiền. Nhưng mà, đã gã cho lão già có tiền kia, sao lại còn đến xã tạp chí gây tai hoạ cho bầy tiểu nhân vô tội bọn cô chứ.
“Thanh Hiểu, hoàn hồn đi. Chủ biên đã ngồi đây nửa tiếng. Hình như có chiều hướng nổi giận.” Mạt Nhiên ngồi cạnh Thanh Hiểu huých cánh tay cô. Nhưng mà Thanh Hiểu không muốn nói, vừa nãy cô chuồn vào, chủ biên ngay cả nâng mí mắt cũng không có.
“Nhiên Nhiên, ma nữ có phải muốn tìm bất mãn hay không?” Thanh Hiểu làm ra bộ dáng nghiêm túc.
“Có chút.” Mạt Nhiên ngẩng đầu cẩn thận quan sát chủ biên một cái.
Ngay lúc ánh mắt của Thanh Hiểu và Mạt Nhiên dừng trên người chủ biên, chủ biên phụng phịu rốt cuộc mở miệng vàng.
“Tô Thanh Hiểu, Mạt Nhiên, hai cô theo tôi vào văn phòng.” Vẫn là âm thanh êm tai như vậy, vì sao lại nghe ra khủng bố chứ, Thanh Hiểu cảm thấy lông tơ của mình đều dựng lên.
Vì thế, hai phóng viên nhỏ bé nơm nớp lo sợ đi theo sau đại ma nữ khí thế lẫm liệt, khụ khụ, đến chỗ của đại ma nữ.
Ma nữ chủ biên ngồi trên ghế xoay tròn của mình, “Biết vì sao sáng nay tôi ở văn phòng các cô chờ các cô không?”
Cô không nói sao tôi biết. Chẳng lẽ đặc biệt đi điểm danh? Thanh Hiểu thầm nghĩ.
Mạt Nhiên dùng sức túm góc áo của Thanh Hiểu, cô cảm thấy nha đầu Mạt Nhiên nhất định là bị doạ rồi.
“Chủ biên. Cô không phải muốn trừ tiền lương của chúng tôi chứ?” Thanh Hiểu cố lấy dũng khí, gương mặt hướng về chủ biên. Khoé miệng chủ biên đại nhân run rẩy hiếm thấy.
“Khụ khụ, thực ra tôi tìm các cô là vì buổi trưa phải phóng vấn một vị có tiếng tăm.”
“Vậy có liên quan gì đến chúng tôi? Không phải còn có Lâm Diễn sao?” Tô Thanh Hiểu giữ chặt tay của Mạt Nhiên. Kỳ thật cô cũng rất sợ đấy!
“Lâm Diễn xin nghỉ phép.” Vẻ mặt chủ biên rất tiếc nuối, “Vì vậy, tôi nghĩ để hai cô phối hợp với tôi trưa nay đi phỏng vấn thanh niên kiệt xuất nhất của thành phố chúng ta.”
Thanh niên kiệt xuất nhất của thành phố chúng ta? Tô Thanh Hiểu đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Cô nhìn thấy vẻ mặt của Mạt Nhiên hưng phấn mà ôm một chồng tài liệu đi ra ngoài, Thanh Hiểu đau buồn. Dự cảm không rõ ràng, mày rốt cuộc đến từ phương nào.
Mơ mơ màng màng trở lại văn phòng, thuận tay lấy tài liệu, Thẩm An Trình, giới tính nam.
Thanh Hiểu rốt cục hiểu được dự cảm không rõ ràng đến từ đâu.
Thảo nào sáng nay lúc ra ngoài, tên kia còn nói buổi trưa gặp! Nhất định là có âm mưu, có âm mưu mà! Chả trách đêm qua tên kia không phá mình!
“Thanh Hiểu, bộ dạng của anh ta rất đẹp trai! Cậu nói xem, anh ta có đẹp trai bằng người đàn ông nhà cậu không? Bà đây nghe cậu khen người đàn ông của mình, cũng không dẫn ra cho tớ xem.” Mạt Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Thẩm An Trình mặc âu phục trên tài liệu. Thanh Hiểu thật sự muốn nói với cô, kỳ thật Thẩm An Trình chính là cầm thú. Thanh Hiểu đỏ mặt. Khụ khụ, khi anh không mặc quần áo là cầm thú.
“Hả? Người đàn ông của tớ, làm sao đẹp trai như vậy.” Che dấu trong thời gian dài đã khiến bản lĩnh nói dối của Thanh Hiểu không trầy xước. Không phải cô không muốn nói với người khác, ông xã của Tô Hiểu Thanh cô là Thẩm An Trình, là thanh niên kiệt xuất sở hữu xí nghiệp đa quốc gia, là tình nhân trong mộng của đa số phái nữ, thiếu sót duy nhất chính là, người đàn ông này lúc 23 tuổi đã kết hôn, mà đối tượng kia chính là Tô Thanh Hiểu.
Một khi bí mật này bị người khác biết, cô sẽ không thể ra ngoài làm việc nữa. Thân là con dâu của nhà họ Thẩm cũng chỉ được người ta nịnh bợ thôi.
“Oh wow, Thanh Hiểu, mặt cậu rất đỏ nha, có phải đêm qua…, hửm?” Mạt Nhiên cười gian tới gần Tô Thanh Hiểu, trong văn phòng còn có hai đồng sự nam khác bất giác ho khan vài tiếng.
“Cậu toàn nghĩ bậy bạ.” Cô lấy ra tờ giấy che mặt mình.
Đây là một buổi sáng thống khổ nhất sau khi Thanh Hiểu vào xã tạp chí mới SYP này. Mặc dù lúc mới vào làm việc bị ma nữ chủ biên tra tấn đến chết đi sống lại, nhưng còn hơn phỏng vấn chồng mình a. Nếu bại lộ, cô sẽ thật sự biến thành bà chủ gia đình.
Chuyện lo lắng nhất quả nhiên tới rất nhanh. Tô Thanh Hiểu ngay cả ăn trưa cũng chưa xong, Mạt Nhiên lại còn cười cô là không phải tối qua mệt quá ư. Cô thật là có nỗi khổ nói không nên lời.
Đến một giờ là giờ nghỉ trưa, bầu không khí của cả ban biên tập khẩn trương lên. Ma nữ quả thực lôi kéo Tô Thanh Hiểu trang điểm, Mạt Nhiên ở một bên nhìn mà cười không ngừng. Trong lòng Mạt Nhiên đương nhiên biết rõ, Thanh Hiểu là nhân viên nữ nhìn được nhất cả bộ môn, tuy rằng không nói tới xinh đẹp, nhưng quả thực rất thanh tú, hoàn toàn không nhìn ra cô đã 25 tuổi, trang điểm vào lại có điểm thu hút, ngay cả những đồng sự nam khác nhìn thấy cũng chảy nước miếng. Nếu không phải Thanh Hiểu đã kết hôn, e rằng bọn họ sẽ xông lên.
Phiền não nhất chính là Thanh Hiểu, nếu bị Thẩm An Trình thấy dáng vẻ của cô thế này, e rằng anh sẽ tức giận.
Thẩm An Trình ngoài phản đối công việc của Thanh Hiểu, dùng lời của anh mà nói, anh kiếm tiền đủ để em xài mấy đời, còn muốn đi làm việc chi nữa.
Nhưng Tô Thanh Hiểu thuộc loại không thể ngồi nhà điển hình, đương nhiên, dùng trình độ chiều chuộng bà xã của Thẩm An Trình, dĩ nhiên anh sẽ mặc cô đi làm. Tuy nhiên anh là một người đàn ông đặc biệt chiếm hữu, không cho phép những người đàn ông khác ngấp nghé đến vợ mình. Ví dụ như lúc còn ở đại học, trong trường có vài nam sinh rất chịu khó theo đuổi Thanh Hiểu. Thẩm đại BOSS không nhịn được nữa, thừa dịp cô không chú ý mà để lại dấu hôn trên cổ cô, quả nhiên các nam sinh kia liền hiểu được.
Nhưng mà cũng làm hại Thanh Hiểu bị bạn học chọc ghẹo. Hậu quả chính là Thẩm đại BOSS bị đuổi xuống giường một tuần.
Sau khi kết hôn anh càng không cho phép đàn ông khác ham muốn. Vì vậy anh luôn yêu cầu vợ mình không được trang điểm. Chẳng qua Thẩm đại BOSS lại quên mất, lúc Tô Thanh Hiểu không trang điểm kỳ thật cũng rất đẹp.
Tô Thanh Hiểu nhìn chằm chằm chính mình trong gương, sau đó chợt nghe tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” của ma nữ chủ biên. Mạt Nhiên kéo tay Thanh Hiểu, lặng lẽ nói câu, “Đến đây.” Cứ dựa theo dặn dò của chủ biên mà đứng thẳng ở bên cạnh ghế. Kỳ thật Thanh Hiểu càng muốn chôn mặt mình xuống đất hơn.
Nhưng ông trời cố tình không cho cô cơ hội này, chủ biên đại nhân liền mang người vào trong.
Thẩm An Trình mặc bộ âu phục màu đen, là đồ đi làm bình thường, nhưng mặc trên người anh bề ngoài và khí thế càng đẹp trai phong độ hơn, bộ âu phục này có vẻ đặc biệt cao ngất.
Thanh Hiểu rất muốn gào thét, thực ra bộ đồ kia là do chính cô mặc vào cho anh. Thanh Hiểu lại đỏ mặt.
Song, trong lúc chủ biên ra vẻ phỏng vấn, Thẩm An Trình ngay cả liếc nhìn bọn cô một cái cũng không có, Thanh Hiểu cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhìn qua Mạt Nhiên ở bên cạnh, cô bạn nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đó chính là chồng tớ, chồng tớ.
Phát hiện anh hoàn toàn không để ý đến các cô, Thanh Hiểu liền cảm thấy hết lo lắng, cô bắt đầu quan sát Thẩm An Trình.
Khi anh làm việc, cô chưa bao giờ thấy qua, một lần duy nhất đến công ty anh, lại bị xem như cô nàng đưa nước, còn nói muốn nhìn lén dáng vẻ khi làm việc của Thẩm đại BOSS một chút, kết quả bị anh kéo vào văn phòng tử hình ngay tại chỗ.
Lần này, rốt cuộc cô có thể nhìn anh đàng hoàng. Cho dù trả lời máy móc, từ miệng anh thốt ra lại rất có lý lẽ.
“Như vậy, xin cho tôi hỏi vấn đề cuối cùng, nghe nói Thẩm tổng đã kết hôn?”
Khụ khụ, Tô Thanh Hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt của anh thổi qua người cô. Thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp.
“Đúng vậy.” Lúc nói câu này, trong vẻ mặt anh vốn nghiêm túc lại mang theo một chút dịu dàng, Mạt Nhiên và ma nữ chủ biên đều cho rằng mình hoa mắt, chỉ có cô biết, người đàn ông này yêu mình cỡ nào.
Lúc tiễn Thẩm An Trình rời khỏi, ma nữ không biết ăn trúng gió gì lại đau bụng, cô ta để Tô Thanh Hiểu tiễn anh ra ngoài. Mà anh mượn cơ hội đưa cô đến bãi đỗ xe.
“Trình Trình.” Thanh Hiểu biết, nhất định phải đánh đòn phủ đầu, Thẩm An Trình ép cô tựa vào cửa xe, sau đó ghé vào bên tai cô thì thầm nói, “Trang điểm, hửm?”
Toàn thân cô run rẩy, phải biết rằng, vành tai là chỗ mẫn cảm nhất của cô.
“A, Trình Trình, anh cũng biết, lời của ma nữ không thể không nghe.” Môi anh như có như không cọ sát trên vành tai cô, cô cảm thấy mình sắp mất đi sức lực để nói chuyện. Người đàn ông trước mắt rõ ràng là cầm thú, còn hiểu rõ thân thể của cô hơn cả bản thân cô.
“Uhm? Anh đang suy nghĩ có nên thu mua SYP không?” Thẩm An Trình khẽ hôn lên môi Thanh Hiểu một cái.
“Ừm, vị trái cây.”
“Em xin anh, Trình Trình, em thật vất vả chịu đựng đến bây giờ, anh không thể làm vậy…” Thanh Hiểu hai mắt rưng rưng nhìn Thẩm An Trình.
“Hở?”
“Em cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa.” Cô nhón chân hôn nhẹ trên môi anh, lại bị anh ôm lấy thắt lưng, sau đó làm nụ hôn này càng sâu hơn.
Mãi cho đến lúc trở về văn phòng, trong đầu Tô Thanh Hiểu là một mớ hỗn độn, trên mặt còn đỏ ửng. Vì sao mỗi lần hôn, cô lại không chống đỡ được. Thật mất mặt!
Nhớ đến trước khi đi Thẩm An Trình nói tối gặp, còn có trợ lý trong xe vẫn thấy bọn họ, mặt cô càng thêm nóng.
Hoá ra đã mưu tính trước! Thẩm An Trình mới là ác ma.