Một ngày chủ nhật nào đó, Thanh Hiểu còn ở trên giường lờ mờ mở mắt. A, Thẩm An Trình, một tay nâng cằm, một tay chơi đùa tóc của Thanh Hiểu, “Ồ, em dậy rồi.” Trong giọng nói còn mang theo chút hơi thở lười nhác.
“Ờ.” Tô Thanh Hiểu quyết định không thèm nhìn anh, trực tiếp xoay lưng qua. Sớm biết vậy, tối qua không nói cho anh biết ngày mai đi đảo Hải Nam công tác! Khiến cho chính mình đêm qua mệt đến mức như rã rời xương cốt! Kết quả tên đầu sỏ vẫn nhẹ nhàng khoan khoái nằm bên cạnh.
“Mắc cỡ à?”
Mắc cỡ cái đầu anh! Trong lòng Thanh Hiểu mắng to, mặt cũng bất giác nóng lên.
Bị ôm đi tắm rửa, Thanh Hiểu quyết định hôm nay không để ý đến tên cầm thú này nữa, không, mãi cho đến trước khi đi công tác trở về cũng không đế ý tới anh.
Chàng cầm thú nào đó vẫn rất mặt dày dán chặt, chủ nhật không cần đi làm là thời khắc tốt nhất, làm sao anh có thể buông tha, huống hồ người con gái trước mắt lại còn rời bỏ anh, đồng ý đi đảo Hải Nam công tác một tuần. Ha ha đương nhiên anh sẽ có cách làm cho cô luôn nằm trong lòng bàn tay mình.
Vì thế, một buổi sáng sớm nào đó, cầm thú lại cưỡng ép quá độ.
Cùng đi đảo Hải Nam công tác với Thanh Hiểu còn có tổ trưởng của ban biên tập Ngôn Tố, và đồng sự nam của tổ bên cạnh Lâm Dân. Ồ, may là cô không nói với cầm thú nhà mình sẽ đi cùng đồng sự nam, không thì cô sẽ chết thảm hại hơn.
Sau buổi sáng thoát khỏi Thẩm đại BOSS, Thanh Hiểu hưng phấn đến sân bay tụ họp với các đồng sự.
Cho nên nói, Thanh Hiểu vẫn là thỏ trắng bé nhỏ mà thôi, Thẩm An Trình chàng cầm thú này sao lại chịu cho bà xã của anh đi xa một mình. Ở một góc phía sau Thanh Hiểu, một anh chàng nào đó mặc âu phục, “A lô, BOSS, chủ tịch phu nhân đã an toàn lên máy bay, còn có một nam một nữ đi cùng, tôi sẽ mau chóng điều tra tư liệu cụ thể của hai người kia. Vâng, BOSS.” Đỗ Húc hít vào một hơi, sau đó cúp điện thoại, ngay tức khắc anh ta thay đổi vẻ mặt như trái mướp đắng. Vì sao thân là trợ lý đặc biệt của chủ tịch anh ta lại phải làm loại chuyện lén lút này!
Tuy rằng Lâm Dân và Tô Thanh Hiểu ở trong một công ty, nhưng vì thường ngày nhân viên của tổ khác nhau ít khi trao đổi, cho nên họ cũng không quen biết nhau.
Đối với Lâm Dân loại công tử ăn chơi này, bởi vì sinh ra trong gia đình giàu có, đi công tác đương nhiên cũng coi là nghỉ phép, huống hồ anh ta thấy Tô Thanh Hiểu là cô gái thanh tú, đương nhiên sẽ không bỏ qua. Dọc đường đi, Lâm Dân luôn trò chuyện với Tô Thanh Hiểu, bởi vì vị trí của hai người cạnh nhau nên càng thuận tiện hơn.
“Không biết có phải lần đầu Thanh Hiểu ngồi máy bay không?” Bởi vì trông thấy dáng vẻ không thoải mái của Thanh Hiểu, Lâm Dân tự động coi cô là loại người nghèo, nếu muốn lừa cô tới tay, chuyện đó càng dễ dàng hơn.
“A.” Vì tối qua Thanh Hiểu rất mệt, được rồi, thực ra cũng phải tự trách cô, nghĩ đến một tuần không được gặp ông xã của mình, cô liền trở nên đặc biệt mẫn cảm, lại càng khơi mào dục vọng của người nào đó.
Ngồi máy bay? Ừm, giống như trước khi kết hôn qua Mỹ thăm bố mẹ chồng, lúc kết hôn đã tổ chức hôn lễ ở New Zealand, tuần trăng mật dạo chơi nửa vòng trái đất, uhm, hình như là ngồi khoang hạng nhất. Khoang phổ thông này thật sự không thoải mái nha. Thanh Hiểu híp mắt, sau đó nói tiếng “Ừm.”
Lâm Dân tựa hồ càng thêm hưng phấn, “Hàng năm tôi chủ yếu đều ra nước ngoài du lịch, nếu có cơ hội, tôi có thể mang em cùng đi nước ngoài xem thử.”
“Ồ, việc đó không được rồi, ngày thường công việc của tôi đều rất bận bịu.” Thanh Hiểu mơ mơ màng màng trả lời. Người này phiền quá à.
Vừa đến đảo Hải Nam, bọn Thanh Hiểu bắt đầu vội vàng công tác, Ngôn Tố lại thấy rõ ràng, Lâm Dân thích nha đầu Tô Thanh Hiểu này. Cho nên nói, lòng ghen tị của phụ nữ rất mãnh liệt. Cô ta hừ hừ, tuy rằng nghe nói Tô Thanh Hiểu đã kết hôn, nhưng cô ta vẫn chuẩn bị xem diễn. Cô ta không biết cô thật không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Vừa hoàn thành công việc, Thanh Hiểu bắt đầu có ý nghĩ muốn ra ngoài chơi. Bởi vì khách sạn nơi bọn họ ở là làng du lịch, bên ngoài chính là biển cả xanh thẳm, Thanh Hiểu vốn thích biển, nhưng có cấp trên ở đây, cô luôn ngượng ngùng đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài chơi.
“Ăn xong chúng ta đi dạo bãi biển đi.” Ngôn Tố tao nhã buông bộ đồ ăn xuống, sau đó mỉm cười với Thanh Hiểu.
Cô đương nhiên không biết Ngôn Tố có chủ ý gì, mà Lâm Dân còn rất cảm ơn Ngôn Tố mà tươi cười với cô ta.
Bãi biển tại nơi ở của Tô Thanh Hiểu vào ban đêm rất xinh đẹp, lại là một nơi thích hợp để người yêu nói chuyện yêu đương. Bởi vì làm việc mấy ngày liên tục, cơ thể đã rất mệt nhọc. Tô Thanh Hiểu thích ý nằm trên bờ cát, giờ phút này ở đây chỉ có thưa thớt vài bóng người.
Thanh Hiểu đột nhiên cảm thấy bên cạnh có hơi thở ấm áp, cô xoay mặt qua, mới phát hiện Lâm Dân không biết khi nào đã nằm bên cạnh mình, nhờ ánh trăng, Thanh Hiểu có thể thấy rõ nụ cười như có như không của anh ta. Nếu đổi là gặp được Thẩm An Trình, e rằng cô sẽ bị mê hoặc, thế nhưng cô đã quen nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm An Trình, cô cho rằng bất cứ ai cũng kém hơn anh.
“Thanh Hiểu, không bằng chúng ta thử ở bên nhau đi. Lần đầu tiên gặp em, tôi có cảm giác tim đập thình thịch.” Lời thổ lộ của Lâm Dân vô cùng lớn mật và trực tiếp, Thanh Hiểu sửng sốt hồi lâu còn chưa phản ứng lại, mãi cho đến khi Lâm Dân sắp đè lên người cô, cô mới ngồi dậy đẩy anh ta ra.
“Chuyện đó, xin anh đừng nói giỡn.” Theo tư tưởng mà nói, Thanh Hiểu là một cô gái rất ngốc, nhưng theo tình yêu mà nói, cô cũng là một cô gái dám làm dám chịu, mặc dù cô không chịu nói với người khác ông xã mình chính là Thẩm An Trình, nhưng đối với sự theo đuổi của người khác, từ trước đến nay cô đều quyết đoán cự tuyệt.
“Tôi đã kết hôn rồi.” Thanh Hiểu duy trì khoảng cách mấy mét với Lâm Dân, rồi mới nghiêm túc nói cho anh ta biết.
“Em muốn từ chối tôi cũng không cần dùng loại lý do thối nát này, nhưng mà đêm nay em trốn không thoát đâu.” Lâm Dân tới gần từng bước, mà Thanh Hiểu lùi về phía sau từng bước, mãi cho đến khi cô cảm thấy mình chạm vào lồng ngực của một người. Đó là mùi vị cô quen thuộc nhất mấy năm qua, mùi vị chỉ thuộc về một người, sự ấm áp của một người.
Thanh Hiểu không phản kháng hai tay của đối phương nắm lấy vai mình, Lâm Dân hơi sửng sốt, anh ta đứng thẳng người. Bởi vì ánh trăng, anh ta mơ hồ trông thấy đối phương là một người đàn ông, hơn nữa là một người đàn ông mang theo sự lạnh lùng và cường thế.
Lâm Dân cho rằng Thanh Hiểu chỉ vì từ chối anh ta mới bịa ra lời nói dối, nhưng không ngờ cô lại ngoan ngoãn mặc cho người đàn ông này ôm cô.
“Mời anh buông cô ấy ra.” Là một thiếu gia giàu có, Lâm Dân quả thật không thích phụ nữ của mình bị người khác ôm, hơn nữa anh ta vốn không biết lai lịch của đối phương ra sao, trực giác nói cho anh ta biết người kia thua kém mình.
“Hiểu Hiểu, em thật là không ngoan.” Thẩm An Trình hoàn toàn không để ý đến Lâm Dân, anh thừa dịp bóng đêm mà liếm vành tai của Tô Thanh Hiểu một cái, cô co rúm lại chui vào trong ngực anh.
Cho dù rất muốn tự do, nhưng mà cách xa vài ngày như vậy, cô thật sự rất nhớ anh.
“Trình Trình, em xin lỗi nha.”
Sau đó anh liền kéo cô bỏ đi, để lại Lâm Dân một bụng tức.
Công ty của ba Lâm Dân trước kia cũng từng xu nịnh Thẩm An Trình, Lâm Dân vốn định sau khi trở về sẽ thăm dò điểm yếu của người đàn ông kia, nhưng không ngờ tối hôm đó nhận được điện thoại của ba nói toàn bộ việc làm ăn của công ty GK đều bị gián đoạn, hơn nữa liên tục bị đè ép. Thêm vào đó đối phương rõ ràng chỉ điểm ông ta phải giáo dục con trai của mình.
Mà ở trong một phòng khác, Tô Thanh Hiểu có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm An Trình nói chuyện điện thoại xong. Loại chuyện này hôm sau làm không được sao, không nên vào lúc này!
Buông điện thoại, anh liền đặt cô vừa tắm xong lên chiếc giường lớn.
“À, Trình Trình, sao anh lại tới đây?” Tô Thanh Hiểu thẹn thùng xoay mặt đi.
“Anh nhớ em.” Thẩm An Trình vuốt ve bên tai cô, sau đó không lưu tình chút nào mà hôn cô gái mình nhớ nhung mấy ngày nay.
Không cần nói nhiều lời, giờ phút này hai người phối hợp tình cảm mãnh liệt cũng đủ để biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình với đối phương.
Một đêm triền miên.