Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 31 - Chương 31: Khoảng Lặng Mùa Hè

Sau kỳ thi đại học, nhịp sống của An Nhiên đột ngột chững lại. Không còn những buổi học thêm vội vã, không còn tiếng giám thị nhắc nhở “ngồi ngay ngắn vào”, cũng chẳng còn cảm giác bị thời gian đuổi kịp. Mọi thứ như trôi chậm lại — lạ lẫm, yên ả, nhưng đôi khi cũng trống rỗng một cách lạ kỳ.


Buổi sáng của An Nhiên bây giờ bắt đầu bằng việc mở mắt ra nhìn trần nhà, nằm yên một lúc rất lâu, rồi mới quyết định có nên bước ra khỏi giường hay không. Những tập đề cũ vẫn nằm im trên bàn, phủ một lớp bụi nhẹ, như chính cảm xúc của cô những ngày qua: lặng im và chưa biết bắt đầu từ đâu.


Mẹ An Nhiên bảo:


“Con cứ nghỉ ngơi đi đã, thi xong rồi thì thư giãn chút. Có gì đâu phải lo.”
Nhưng trong lòng cô, vẫn còn một điều gì đó chưa yên. Một sự chờ đợi. Một cảm giác mong manh. Như thể, chỉ cần ai đó chạm vào, mọi thứ sẽ đổ vỡ.



Hoàng Phong thì khác.


Ngay ngày hôm sau kỳ thi, cậu đã lên kế hoạch cho bản thân: mỗi sáng dậy sớm chạy bộ, chiều học thêm tiếng Anh, tối đọc sách công nghệ. Cậu nói với An Nhiên qua tin nhắn:


“Tớ không quen với việc ngồi yên. Thấy rảnh là bứt rứt.”
“Tớ thì thấy trống rỗng.”
“Hay là… gặp nhau?”
“Ngày mai nhé.”


Chiều hôm đó, họ gặp nhau ở thư viện thành phố — nơi cả hai chưa từng đến cùng nhau, nhưng lại là điểm hẹn đầy mới mẻ.


Phong chờ cô ở hàng ghế phía sau cùng, tay cầm một quyển sách khoa học dày cộp, chân gác hờ lên ghế trước, như mọi khi – vô tư và bất cần. Nhưng khi An Nhiên bước tới, cậu vội chỉnh lại tư thế, gãi đầu.


“Cậu tới rồi à?”


“Ừ. Tớ tò mò xem thư viện cậu nói có gì hay.”


Họ ngồi cạnh nhau, lần đầu tiên không phải học để thi, không phải lo lắng vì điểm số. Chỉ đơn giản là cùng nhau lật từng trang sách, nghe tiếng điều hòa chạy rì rì và tiếng lật giấy nhẹ như gió thoảng.


“Cậu có nghĩ… sau này chúng ta sẽ còn thế này không?” – An Nhiên hỏi, mắt vẫn nhìn trang sách.


Phong ngẩn người.


“Ý cậu là… sau khi có kết quả? Hay sau khi vào đại học?”


“Cả hai.”


Phong im lặng một lúc. Cậu biết, đây là một câu hỏi mà lời đáp không thể qua loa. Bởi nó không chỉ là lời hứa – nó là cảm xúc thật của tuổi trẻ, là ước vọng giữ gìn một điều gì đó rất mong manh: tình yêu học trò.


“Tớ không biết sau này mọi thứ sẽ ra sao. Nhưng tớ biết… nếu không cố gắng giữ lấy cậu, tớ sẽ hối hận.”


An Nhiên ngước lên. Ánh mắt họ chạm nhau – không cần lời nói, cả hai đều hiểu.



Những ngày sau đó, họ bắt đầu gặp nhau nhiều hơn. Không phải ở lớp, mà ở những quán café vắng người, những con đường rợp bóng cây, hay những buổi chiều mưa ngồi trú dưới mái hiên cũ kỹ.


Một chiều nọ, trời đổ mưa lớn. Họ vừa kịp trú dưới một mái hiên thì sấm rền vang cả bầu trời. An Nhiên co người lại vì lạnh, Phong cởi áo khoác đưa cho cô.


“Cậu không sợ cảm sao?” – Cô hỏi.


“Không. Tớ chỉ sợ cậu lạnh.”


Giữa tiếng mưa rơi rào rạt, câu nói ấy ấm hơn cả áo khoác, hơn cả cái ôm nào.


An Nhiên bỗng thấy lòng mình mềm lại. Bao nhiêu dè dặt, khoảng cách… dường như tan biến theo những giọt mưa ấy.



Thời gian trôi, kết quả thi đại học sắp công bố. Trong lòng ai cũng hồi hộp, lo lắng. Đó là bước ngoặt, là ngã rẽ của mỗi người.


Tối hôm đó, An Nhiên nhận được tin nhắn từ Phong:


“Nếu mai cậu biết điểm rồi, đừng xem một mình. Ra công viên chỗ cũ, tớ chờ.”
Cô đến. Phong đã ngồi sẵn trên ghế đá, bên chiếc điện thoại sạc đầy pin, kết nối 4G sẵn sàng. Cậu không đùa nữa, không giỡn hớt như thường lệ. Chỉ nhìn cô, thật sâu.


“Cậu sẵn sàng chưa?”


An Nhiên gật đầu.


Họ cùng tra điểm.


Kết quả hiện ra sau vài giây chờ đợi ngắn ngủi mà dài như cả thế kỷ.


An Nhiên đậu Sư phạm Hà Nội. Phong cũng đậu Bách Khoa Hà Nội. Khoảng cách không xa. Nhưng cũng không gần như trước nữa.


Cả hai nhìn nhau. Mừng, nhưng cũng nghèn nghẹn. Bởi tuổi học trò chính thức kết thúc rồi. Giây phút đó, An Nhiên nhận ra: không có gì gọi là mãi mãi, trừ khi… cả hai cùng giữ.



Phong lấy trong túi ra một tờ giấy gấp làm đôi.


“Cậu còn nhớ hôm lễ tri ân không? Tớ có viết cho cậu một lá thư, nhưng không dám đưa.”


An Nhiên ngỡ ngàng.


“Giờ thì đưa được rồi chứ?”


Phong gật.


Cô mở thư, dòng chữ nghiêng nghiêng của Phong hiện lên:


“An Nhiên à,
Tớ từng nghĩ chỉ cần đứng sau lưng cậu, là đủ. Nhưng tớ không muốn chỉ là người bạn cùng lớp, cùng cười, cùng học, rồi biến mất sau kỳ thi.
Tớ muốn là người nắm tay cậu bước qua tuổi trưởng thành. Nếu cậu cũng cảm thấy vậy – thì hãy giữ lấy tay tớ.
Yêu cậu – theo cách của một đứa con trai 18 tuổi – có thể chưa đủ lớn, chưa đủ giỏi, nhưng là thật lòng.”
An Nhiên gấp thư lại, không nói gì. Cô chỉ đưa tay… nắm lấy tay Phong.

Bình Luận (0)
Comment