Cuộc sống sinh viên là một thế giới hoàn toàn khác.
Không còn những tiếng trống trường mỗi sáng, không còn những buổi chào cờ đầu tuần hay bảng phân công trực nhật. Đại học là nơi mà bạn tự lên lịch học, tự quyết định mình sẽ ngồi hàng ghế đầu hay cuối lớp, và cũng tự chọn… người đi cùng trong quãng thanh xuân của mình.
An Nhiên nhập học tại Đại học Sư phạm Hà Nội. Cô sống trong khu ký túc xá nữ – nơi đầy ắp tiếng cười, những đêm thức khuya học bài và cả những buổi sáng vội vàng chạy đến giảng đường trong bộ đồ thể thao nhàu nhĩ.
Phong thì khác. Cậu ở cùng hai người bạn cấp 3 trong một căn trọ nhỏ gần Đại học Bách Khoa. Mỗi sáng, cậu đạp xe đến trường, mỗi tối trở về trong tiếng cười ồn ào của phòng trọ đầy mì gói, laptop và tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Những ngày đầu tiên, họ vẫn giữ thói quen nhắn tin, gọi điện mỗi tối. Nhưng rồi, nhịp sống mới kéo đến. Những môn học khó nhằn, lịch thực hành rối tung, những buổi gặp mặt câu lạc bộ, và cả những mối quan hệ mới khiến cả hai dần ít gặp nhau hơn.
—
Một tối nọ, khi vừa kết thúc buổi sinh hoạt CLB Văn học, An Nhiên mở điện thoại thì thấy tin nhắn từ Phong gửi cách đây hai tiếng:
“Tối nay tớ phải thuyết trình nhóm, chắc không gọi được. Cậu ngủ sớm nhé.”
Cô định nhắn lại, nhưng rồi… lại thôi.
Cô nhìn quanh. Những người bạn mới đang ríu rít rủ nhau đi ăn đêm. Một bạn trai trong nhóm, tên Minh – cao ráo, khéo ăn nói – quay sang hỏi:
“An Nhiên, đi ăn mì cay không?”
Cô thoáng ngập ngừng, rồi gật đầu.
—
Còn Hoàng Phong, sau buổi thuyết trình, cũng bật điện thoại lên, định gọi cho An Nhiên. Nhưng màn hình hiện dòng thông báo:
“An Nhiên đang bận.”
Cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, lòng bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
“Cô ấy đang bận gì?” – Phong tự hỏi.
Rồi cậu lắc đầu, cười nhạt:
“Vớ vẩn thật.”
—
Những ngày sau đó, cả hai bắt đầu có khoảng cách rõ rệt. Không còn gọi điện mỗi tối. Tin nhắn gửi đi, nhưng đôi khi cả tiếng sau mới được trả lời. Lúc thì vì bài tập nhóm, lúc thì vì họp CLB, lúc thì đơn giản là “quên mất”.
An Nhiên vẫn nghĩ đến Phong mỗi ngày. Nhưng cô cũng bắt đầu bận rộn với thế giới mới. Mỗi lần nhắn tin, cô thường nghĩ rất lâu trước khi gửi.
Phong cũng vậy. Trong những giờ phút ngồi trước màn hình máy tính, cậu thường bật khung chat với An Nhiên, rồi… lại tắt.
—
Một buổi tối cuối tuần, Phong bất ngờ đến ký túc xá.
An Nhiên vừa đi học về, mồ hôi nhễ nhại, trên tay là túi bánh mì.
“Cậu… đến lúc nào vậy?”
“Vừa mới. Tớ đi ngang qua, nên nghĩ… ghé thăm cậu.”
An Nhiên thoáng ngập ngừng. Cô chưa chuẩn bị tâm lý.
“Cậu ăn tối chưa?” – cô hỏi, giọng nhẹ.
“Chưa. Nhưng tớ không đói. Tớ chỉ muốn gặp cậu thôi.”
Câu nói đó khiến lòng An Nhiên mềm lại. Cô mời Phong lên sân thượng ký túc. Gió mát, thành phố sáng đèn, và khoảng cách giữa hai người bỗng thu hẹp lại.
“Tớ xin lỗi…” – cô nói.
Phong không đáp.
“Tớ biết… dạo này tớ ít quan tâm cậu hơn. Nhưng… thật sự tớ không cố tình.”
Phong nhìn cô.
“Cậu có còn thích tớ không?”
Câu hỏi thẳng như một vết cắt. Sâu và rõ.
An Nhiên ngỡ ngàng. Cô im lặng vài giây – dài như một thế kỷ – rồi gật đầu.
“Có. Rất nhiều. Nhưng tớ… không biết cách giữ điều đó khi mọi thứ xung quanh đang thay đổi quá nhanh.”
Phong thở nhẹ.
“Tớ cũng vậy.”
Cả hai lặng đi trong vài phút. Rồi Phong lên tiếng:
“Hay là… ta học cách yêu lại từ đầu?”
An Nhiên bật cười:
“Yêu lại? Nhưng ta chưa chia tay mà?”
“Không cần chia tay mới học lại. Chỉ là… từ giờ, ta cố gắng hơn chút. Nhắn tin dù chỉ một câu mỗi ngày. Gặp nhau dù chỉ 10 phút mỗi tuần. Và… không suy diễn khi người kia bận.”
Cô nhìn cậu. Đôi mắt ấy vẫn kiên định như ngày cậu ngồi sau cô trong lớp 12A2, cười nghiêng ngả vì một trò đùa nhảm. Nhưng giờ, ánh mắt ấy trưởng thành hơn. Có chút điềm tĩnh, chút nhẫn nại, và rất nhiều yêu thương.
“Ừ. Mình học lại nhé.”
—
Những ngày sau đó, cả hai thật sự cố gắng. Không còn trách móc khi đối phương bận. Không còn kiểm tra “đang online mà không trả lời?”. Không còn ghen vu vơ. Thay vào đó, là sự chia sẻ. Phong gửi ảnh bài thuyết trình, An Nhiên gửi bài thơ mới viết. Cả hai cố gắng tìm những khoảng thời gian nhỏ để “có nhau” – dù chỉ là cùng ngồi học online, không nói gì.
—
Một buổi chiều cuối tháng, An Nhiên gửi cho Phong một đoạn ghi âm.
“Hôm nay trời đẹp. Tớ đang đứng trước tòa nhà K1, có cơn gió rất mát. Tớ chợt nhớ hôm đầu tiên mình gặp nhau ở lớp 12A2. Cậu còn nhớ không?”
Phong nghe đi nghe lại đoạn ghi âm ấy ba lần. Rồi cậu nhắn lại:
“Tớ nhớ. Nhớ cả ánh nắng ngày đó. Nhớ cả gương mặt khó chịu của cậu.”
“Khó chịu? Cậu ghét tớ à?”
“Không. Tớ thích cái khó chịu đó. Vì sau này, tớ yêu nó mất rồi.”
An Nhiên gửi một icon trái tim. Không cần lời nói, cảm xúc đã đủ đầy.