Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 35 - Chương 35: Ở Hai Đầu Nỗi Nhớ

Mùa xuân tại Seoul không giống Hà Nội. Không ẩm ướt, không mù mịt sương sớm, mà khô lạnh, se se, nhưng rực rỡ. Cây cối như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Hoa anh đào bắt đầu rụng lả tả trên các con đường ven sông Hàn, như tuyết rơi giữa mùa nắng.


An Nhiên kéo vali băng qua sân bay Incheon, lòng dâng trào một cảm xúc hỗn độn: hồi hộp, cô đơn, lạ lẫm, và một phần nào đó… chống chếnh.


Cô từng tưởng tượng rất nhiều về cảnh mình sẽ du học: mang vali to, đeo ba lô sau lưng, bước xuống sân bay giữa ánh nắng lấp lánh – như một nhân vật nữ chính trong phim Hàn. Nhưng thực tế thì khác.


Thực tế là cô phải làm thủ tục bằng tiếng Anh lẫn tiếng Hàn một cách lúng túng, phải chờ đợi hơn một giờ để lấy hành lý, và khi bước ra cổng, không có ai đón.


Không có Phong.


Không có nụ cười nhăn nhở.


Không có tiếng gọi “Ê, cô giáo!”


Chỉ có mình cô, và một mảnh trời hoàn toàn xa lạ.



Tối đầu tiên tại ký túc xá, An Nhiên không bật điện thoại. Cô muốn dọn đồ, làm quen phòng mới, cố gắng thích nghi trước khi rơi vào cảm giác nhớ ai đó.


Nhưng rồi… sau 3 tiếng lau dọn, sắp xếp, cài đặt wifi và uống một ly sữa đậu nành lạnh, điều đầu tiên cô làm lại là mở Zalo.


Phong:


“Tới chưa?”


Tin nhắn được gửi từ 4 tiếng trước.


Cô cười nhẹ, gõ lại:


“Tới rồi. Hơi mệt.”
“Ăn gì chưa?”
“Uống sữa lạnh. Không đói lắm.”
“Lạnh không?”
“Có cậu đâu mà ấm.”
Tin nhắn sau đó là một sticker ôm trái tim. Và rồi là cuộc gọi video kéo dài gần một giờ – không nói gì nhiều, nhưng nhìn nhau qua màn hình cũng đủ.


An Nhiên khẽ nói:


“Cậu không biết đâu, hôm nay, lúc kéo vali ra khỏi sân bay… tớ đã muốn quay lại.”


Phong nhíu mày:


“Sao?”


“Vì tớ sợ.”


“Sợ gì?”


“Sợ cô đơn. Sợ đi xa cậu. Sợ một ngày tớ không còn nhớ rõ giọng nói của cậu nữa.”


Phong im lặng vài giây, rồi nói:


“Nếu có một ngày như thế… cậu chỉ cần gọi cho tớ. Tớ sẽ nói chuyện cả ngày, đến khi nào cậu nhớ lại thì thôi.”



Những ngày đầu ở Seoul không dễ dàng.


Lịch học dày, ngôn ngữ lạ, bạn cùng phòng là một cô gái người Malaysia ít nói, thức ăn thì cay và khó quen. Có hôm An Nhiên đi lạc từ khu Khoa học sang khu Nghệ thuật – chỉ vì đọc sai ký hiệu tàu điện. Có hôm cô đứng đợi xe bus giữa tuyết rơi vì quên tải app định tuyến.


Và có những buổi tối, cô nằm một mình trong chăn, nước mắt chảy ra không kìm được. Không phải vì yếu đuối, mà vì… nhớ.


Nhớ một người ở bên kia bán cầu. Nhớ giọng nói trầm quen thuộc. Nhớ hơi ấm bàn tay.


Phong vẫn nhắn tin đều đặn. Nhưng dần dần, sự lệch múi giờ khiến cả hai chệch nhịp. Khi An Nhiên đi học, thì ở Việt Nam đang ngủ. Khi cô đi ngủ, thì Phong vừa đi học về.


Có những hôm, hai người chỉ nhắn cho nhau… một tin. Không emoji. Không giọng cười. Không video call.


Và đó là khi… khoảng cách bắt đầu giăng lưới.



Một tuần nọ, An Nhiên được phân nhóm làm bài thuyết trình chung với một sinh viên Hàn tên Joon – cao ráo, nói tiếng Anh tốt, nhiệt tình và… có đôi mắt rất giống Phong. Từ ánh nhìn đầu tiên, cô đã sững lại.


Joon vui tính, hay chọc ghẹo, lại biết nấu ăn. Mỗi khi nhóm học chung, Joon thường mang theo đồ ăn nhẹ, đôi khi là bánh gạo cay, có hôm là canh rong biển. Cô từ chối lúc đầu, nhưng dần dần… đã cười nhiều hơn mỗi khi ngồi cạnh cậu ấy.


Phong vẫn nhắn tin, vẫn hỏi han, vẫn là Phong. Nhưng đôi khi An Nhiên bắt gặp chính mình… không còn đợi tin nhắn như trước nữa.


Cô giật mình. Tự hỏi mình đang làm gì? Tại sao lại phân tâm? Tại sao lòng lại chao đảo?


Một tối nọ, khi học nhóm về, Joon đạp xe theo An Nhiên một đoạn. Trước khi rẽ vào khu ký túc, cậu quay sang hỏi:


“An Nhien, you have a boyfriend?”


Cô khựng lại.


“Yes.”


Joon gật nhẹ, cười.


“I guessed so.”


Rồi cậu quay xe, đạp đi trong gió lạnh.


An Nhiên đứng đó rất lâu. Gió thổi mạnh. Tuyết rơi xuống vai, tan chảy thành nước.



Đêm đó, cô mở chiếc hộp Phong từng đưa trước lúc chia tay.


Bên trong là một chiếc máy ghi âm nhỏ, loại cổ điển. Cô bật lên. Một giọng nói quen thuộc vang lên:


“Nếu cậu nghe được cái này, chắc là đang nhớ tớ lắm nhỉ?”


“Cậu biết không, mỗi ngày tớ đều nghĩ, người như cậu – An Nhiên – xứng đáng có cả thế giới.”


“Tớ không phải người giỏi giữ, cũng không thể ở cạnh cậu mọi lúc. Nhưng tớ hy vọng… mỗi khi cậu nhớ lại, cậu sẽ biết rằng, dù ở đâu, tớ vẫn luôn hướng về cậu.”


Tiếng ghi âm dừng lại. Nước mắt cô rơi.


Không vì Joon.


Không vì sự mệt mỏi.


Mà vì… tình yêu vẫn còn, chỉ là cô đã quên cách giữ nó trong lòng.



Sáng hôm sau, An Nhiên gửi một email. Không phải xin rút học bổng. Mà là:


“Em xin đổi lại lịch học môn kỹ năng giao tiếp vào buổi chiều, để có thể gọi điện về Việt Nam vào sáng sớm.”
Đó là sự điều chỉnh nhỏ. Nhưng là một khởi đầu.


Cô gọi cho Phong.


“Xin lỗi. Dạo này tớ hơi... lạc đường.”


Phong cười:


“Không sao. Miễn là cuối cùng cậu vẫn tìm được đường quay lại.”


An Nhiên mỉm cười. Trong lòng, có thứ gì đó nảy mầm lại – là sự kiên định, là lý do ban đầu, là… tình yêu.

Bình Luận (0)
Comment