Tháng Mười, Hà Nội bắt đầu se lạnh. Những cơn gió heo may luồn qua tán cây khiến người ta chỉ muốn cuộn tròn trong chăn mỗi sáng. Nhưng với An Nhiên, sáng nay là một ngày khác – cô vừa nhận được một email quan trọng.
“Dear An Nhien,
Chúng tôi rất vui thông báo rằng bạn đã được lựa chọn vào vòng phỏng vấn học bổng giao lưu sinh viên tại Seoul National University trong kỳ học mùa xuân năm tới.”
Dòng chữ hiện lên trên màn hình laptop khiến tim cô đập mạnh. Mọi thứ mờ đi một lúc, như thể cả thế giới xung quanh đang lùi lại.
An Nhiên đã đăng ký học bổng này từ hồi còn học lớp 12 – lúc đó, cô nghĩ viển vông, chỉ như gieo một hy vọng nhỏ vào tương lai. Cô còn nhớ rõ, hôm điền hồ sơ xong, cô từng nói đùa với Phong:
“Biết đâu sau này tớ đi Hàn du học, rồi viết thư tay gửi cho cậu như phim ấy?”
Phong cười phá lên:
“Đừng đùa thế. Tớ không đủ lãng mạn để viết thư lại đâu.”
—
Nhưng giờ đây, đó không còn là trò đùa nữa.
Cô in email ra, cầm tờ giấy run nhẹ trong tay. Một nửa trong cô muốn hét lên vì hạnh phúc. Nửa còn lại… chìm trong mơ hồ.
Tối hôm đó, An Nhiên gọi cho Phong.
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Làm bài nhóm. Có gì không?”
“Có… Tớ muốn nói chuyện trực tiếp.”
“Giờ luôn chứ?”
“Ừ. Ở hồ Tây nhé.”
—
Cả hai ngồi cạnh nhau như mọi lần – cùng một chỗ, cùng một quán, cùng một bầu không khí êm đềm. Nhưng lần này, Phong cảm thấy có gì đó khác trong ánh mắt An Nhiên – không hẳn buồn, cũng không phải vui, mà là… do dự.
Cô rút tờ giấy từ túi áo khoác, đặt lên bàn.
“Cậu xem đi.”
Phong cầm lấy, đọc từng dòng.
Không nói gì.
An Nhiên chờ đợi. Cô tưởng tượng hàng trăm phản ứng từ cậu: ngạc nhiên, vui mừng, giận dỗi, hoặc… im lặng như bây giờ.
“Cậu định đi à?” – cuối cùng, Phong cất lời.
“Tớ không biết. Thật lòng tớ chưa quyết định.”
“Nhưng tớ nghĩ… đây là cơ hội tốt.”
An Nhiên ngạc nhiên. Cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Cậu không giận à?”
Phong cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không tròn đầy như mọi khi.
“Giận để làm gì? Tớ giận cũng không thể thay đổi sự thật là… cậu xứng đáng với cơ hội này.”
Cô nghẹn ngào.
“Tớ sợ… nếu tớ đi, mọi thứ sẽ khác. Tình cảm này cũng có thể… phai dần.”
“Cậu nghĩ thế thật à?” – giọng Phong trầm xuống.
“Tớ không muốn mất cậu. Nhưng tớ cũng không muốn từ bỏ cơ hội lớn như thế…”
Phong nhìn cô thật lâu, rồi đưa tay ra, siết nhẹ bàn tay lạnh ngắt của An Nhiên.
“Nghe này, Nhiên… Chúng ta không còn là học sinh cấp ba nữa. Tình yêu bây giờ không chỉ là nắm tay, cười đùa, hay nhắn tin mỗi tối. Mà là cho nhau khoảng trời để lớn lên. Nếu tớ thật lòng yêu cậu, tớ phải học cách để cậu bay.”
Giọng cậu dứt khoát, từng từ như khắc sâu vào lòng cô.
“Vậy… nếu một ngày tớ đi rồi không về thì sao?” – cô hỏi, giọng nghèn nghẹn.
“Thì tớ sẽ là người đi tìm cậu.”
An Nhiên cắn môi. Cô ghét cảm giác này – cảm giác muốn được ích kỷ giữ người bên cạnh, nhưng lý trí thì cứ nhắc rằng không thể.
—
Trong những ngày tiếp theo, cô dành thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng. Cô gặp giáo viên hướng dẫn, hỏi ý kiến chị gái, thậm chí nói chuyện với cả một cựu sinh viên từng đi chương trình này.
Mỗi người một lời khuyên. Nhưng chỉ có Phong… là không nói thêm gì nữa sau buổi tối hôm đó.
Cậu không thúc ép. Không buồn bã. Vẫn nhắn tin mỗi sáng, vẫn hỏi han, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến Seoul, đến Hàn Quốc, hay đến tương lai.
An Nhiên biết, Phong đang để cô tự lựa chọn. Nhưng càng được tự do, cô lại càng cảm thấy đau.
—
Một buổi chiều, cô đi dạo quanh hồ cùng Thảo – cô bạn thân cùng ký túc.
“Cậu sợ gì?” – Thảo hỏi, khi nghe An Nhiên kể về mọi thứ.
“Sợ thay đổi. Sợ yêu xa. Sợ quay về không còn như cũ.”
“Cậu có chắc là nếu ở lại thì mọi thứ sẽ như cũ không?”
Câu hỏi đó khiến An Nhiên lặng đi.
—
Tối hôm đó, An Nhiên gửi một tin nhắn cho Phong:
“Cậu có thể ra ngoài không? Tớ muốn gặp.”
Phong không nhắn lại, nhưng mười phút sau đã có mặt dưới ký túc.
Họ đi bộ quanh sân trường, lặng lẽ như hai cái bóng trôi giữa màn đêm lạnh.
“Phong… tớ đã quyết định rồi.” – cô nói, chậm rãi.
Cậu không ngạc nhiên. Không hỏi "đi hay ở?". Chỉ gật đầu.
“Tớ sẽ đi. Chỉ một kỳ thôi. Nếu mọi thứ ổn… tớ sẽ quay về tiếp tục học ở đây.”
Phong đứng lại, quay sang nhìn cô. Gió thổi bay mái tóc dài của An Nhiên. Dưới ánh đèn vàng nhạt, mắt cô long lanh nước.
“Vậy thì… hứa với tớ một điều.”
“Điều gì?”
“Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng phải sống thật hạnh phúc. Không vì tớ, không vì ai khác – chỉ vì chính cậu.”
An Nhiên bật khóc.
“Tớ sợ lắm…”
“Đừng sợ. Tớ sẽ đợi. Không phải đợi để níu kéo… mà đợi để xem cậu tỏa sáng như thế nào.”
—
Những ngày cuối năm, khi An Nhiên chuẩn bị mọi giấy tờ để sang Seoul, cả hai cùng trải qua một mùa đông thật khác.
Không còn quá nhiều thời gian bên nhau. Nhưng mỗi khoảnh khắc lại trở nên quý giá gấp trăm lần. Một cái nắm tay, một ánh mắt, một cái ôm vội giữa đường – đều trở thành kỷ niệm họ khắc ghi mãi.
Trong buổi tiễn An Nhiên ra sân bay, Phong không mang hoa. Cậu chỉ đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Không mở ra bây giờ. Khi nào cậu thấy nhớ tớ nhất thì hãy mở.”
An Nhiên gật đầu, không hỏi gì. Họ ôm nhau, lần cuối, thật chặt.
—
Khi máy bay cất cánh, An Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố nhỏ dần trong màn mây.
Cô mở điện thoại, xem lại tấm ảnh chụp chung với Phong trước giờ chia tay. Cả hai đều cười – không buồn bã, không luyến tiếc – chỉ có ánh mắt… đầy hy vọng.
Và trong lòng cô, dù phía trước là những điều chưa biết, nhưng có một điều cô chắc chắn hơn bao giờ hết:
Tình yêu thật sự không phải là giữ ai đó bên mình mãi mãi.
Mà là dám để người mình yêu bước đi… và vẫn tin họ sẽ quay về.