Tháng Tư, Seoul bắt đầu ấm lên. Trên khắp các con đường, sắc hồng của anh đào đang dần phai nhường chỗ cho những tán lá xanh biếc. Nhiên đạp xe ra thư viện mỗi sáng, dần quen với khí hậu, với cách học, với vị trí mọi thứ trong căn phòng nhỏ, và thậm chí… quen luôn cả nỗi nhớ.
Gần hai tháng từ ngày cô rời Hà Nội, cô và Phong giữ liên lạc đều đặn. Không còn những đoạn chat ngắn ngủi, không còn những tin nhắn đã xem không trả lời. Cả hai cùng điều chỉnh lại nhịp sống của mình để tìm ra những “khoảng trống” gặp nhau qua màn hình.
Phong không giận, không than thở. Cậu chỉ luôn nhắc:
“Chăm sóc bản thân. Ở xa, có khỏe mới yêu được.”
Nhiên vẫn ghi lại mọi điều trong ngày, từ món ăn lạ ở căn tin, đến chuyện một con mèo hoang cứ nhảy lên cửa sổ phòng cô mỗi sáng. Những điều nhỏ nhặt ấy, nếu ở gần có thể sẽ không kể, nhưng khi ở xa, lại trở nên quý giá lạ thường.
—
Buổi tối ngày 18 tháng Tư, Nhiên vừa nấu xong một nồi mì cay nhỏ cho riêng mình thì điện thoại rung lên.
Là Thảo – bạn thân của cô ở Hà Nội.
Thảo:
“Nhiên ơi, cậu bình tĩnh nhé. Phong… gặp tai nạn. Đang cấp cứu ở bệnh viện Bạch Mai.”
Câu chữ như rơi thẳng vào tim cô.
Nhiên đứng chết lặng giữa căn bếp nhỏ. Tay cô vẫn cầm đũa, nhưng mì đã rơi vãi khắp mặt bếp. Mùi khét từ dưới đáy nồi bốc lên, cô cũng không cảm thấy.
Đầu óc quay cuồng.
“Nặng không?”
“Tớ không rõ. Tớ chỉ nghe nói cậu ấy đâm vào xe tải lúc đêm, đang chờ phẫu thuật sọ.”
—
An Nhiên bật máy gọi cho Thảo, gọi cho cả số điện thoại của Phong. Vô ích.
Số máy thuê bao.
Không ai nhấc máy.
Tim cô đập mạnh. Nhiên không khóc. Nhưng toàn thân run rẩy. Từng nhịp thở như bị kìm chặt trong lồng ngực.
Chỉ có một suy nghĩ trong đầu cô lúc đó:
“Tớ phải quay về.”
—
Cô đóng laptop, vội vàng soạn một email xin nghỉ học, kèm theo lý do “gia đình khẩn cấp”.
Cô không nói với giáo viên là người yêu gặp nạn. Ở một nơi như Seoul, khái niệm đó không đủ chính đáng để rút khỏi chương trình học ngắn hạn. Nhưng cô không quan tâm. Nếu cần đánh đổi một kỳ học để đổi lấy sự sống của Phong, cô sẵn sàng.
Sáng hôm sau, cô đặt vé chuyến bay sớm nhất về Việt Nam.
—
Trong suốt 5 giờ bay, Nhiên không chợp mắt. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, dù biết ở trên cao chẳng thể có sóng. Hình ảnh cuối cùng cô thấy của Phong là qua một cuộc gọi video vài ngày trước. Cậu vẫn cười, vẫn trêu chọc cô tóc rối, vẫn nói:
“Lần sau về nhớ mua cho tớ trà sữa vị hoa anh đào nhé.”
Nhiên bật cười. Nụ cười kèm theo nước mắt.
“Đồ ngốc. Cậu còn chưa uống hết trà sữa Việt Nam mà đã đòi vị nước ngoài rồi.”
—
Khi máy bay hạ cánh xuống Nội Bài, Nhiên lập tức gọi cho Thảo.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Đang mổ lần hai. Máu tụ trong não. Nhưng có dấu hiệu tỉnh lại rồi.”
—
Nhiên đến bệnh viện lúc 5 giờ chiều. Gió Hà Nội không lạnh như Seoul, nhưng lòng cô lại lạnh hơn bất kỳ mùa đông nào.
Trước cửa phòng hồi sức, ánh đèn neon trắng nhợt rọi lên gương mặt của những người chờ đợi. Cô nhìn thấy chị gái của Phong đang khóc, mẹ cậu thì dựa vào tường, mặt tái nhợt.
“Cháu là An Nhiên đúng không?” – mẹ Phong hỏi, giọng yếu.
“Dạ.”
“Phong… vẫn hay nhắc đến cháu.”
—
Ca phẫu thuật kéo dài đến tận 8 giờ tối. Khi đèn tắt, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang.
“Tạm thời đã qua nguy hiểm. Nhưng cần theo dõi thêm vài ngày. Nếu tỉnh lại, chức năng trí nhớ, phản xạ… có thể bị ảnh hưởng nhẹ.”
Nhiên khuỵu xuống ghế, nước mắt trào ra. Cô không biết mình vừa thở hay khóc.
“Miễn là… cậu còn sống.”
—
Phong được đưa vào phòng hồi tỉnh. Mỗi ngày, Nhiên đều đến bệnh viện từ sớm, mang theo đồ ăn, ngồi suốt đến khuya. Cô lau người cho cậu, nói chuyện dù cậu không phản ứng, kể cả những chuyện vu vơ nhất.
“Hôm qua tuyết ở Seoul rơi nhẹ, giống như bột mì vương trên tóc vậy. Tớ thử nấu tokbokki nhưng cay quá, suýt khóc. Còn cậu… sao chưa tỉnh để ăn với tớ?”
Ngày thứ ba, khi cô đang cắm hoa trong bình thì nghe tiếng ú ớ nhẹ trên giường bệnh.
Cô quay lại. Phong mở mắt, chậm rãi.
“An… Nhiên?”
Tim cô như ngừng đập trong một giây. Rồi chạy lại, nắm lấy tay cậu, vừa cười vừa khóc.
“Cậu… cậu nhớ tớ chứ?”
Phong nhăn mặt.
“Nhớ chứ… tóc vẫn rối như mọi khi…”
—
Phong hồi phục chậm. Cậu cần vật lý trị liệu nhẹ, theo dõi phản xạ. Nhưng trí nhớ không tổn hại nhiều. Cậu vẫn là cậu – Hoàng Phong của những ngày xưa cũ, nhưng có lẽ… trưởng thành hơn nhiều sau một lần thoát chết.
Một buổi chiều, khi cả hai ngồi cùng nhau dưới bóng cây trong sân bệnh viện, Phong nắm tay cô.
“Tớ không hỏi vì sao cậu quay về. Nhưng cảm ơn.”
Nhiên lắc đầu:
“Không phải vì yêu mới quay về. Mà vì tớ không thể tưởng tượng cuộc sống nếu vắng cậu.”
Phong mỉm cười.
“Sau này… nếu tớ có đi khập khiễng, hay nói chậm hơn, cậu vẫn… chịu được chứ?”
Cô gật đầu:
“Cậu vẫn là Phong của tớ. Dù có ra sao.”