Lúc Triệu Tử Thiêm và Lương Đông trở về đã là bốn giờ chiều, vừa hay đúng lúc ba Triệu đang vào bếp, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đưa túi thịt dê cho ba Triệu nói:
“Ba à, có thịt dê ăn”
Ba Triệu nhìn ba bốn túi lớn nhỏ trên bàn cũng bất ngờ:
“Ở đâu ra nhiều thịt dê thế này?”
Triệu Tử Thiêm cười cười đáp:
“Là được tặng”
Ba Triệu đưa tay mở từng túi ra xem một:
“Còn thái sẵn ra rồi”
Triệu Tử Thiêm gật đầu:
“Đúng vậy, ba làm món bánh chẻo nhân thịt dê đi”
Ba Triệu đồng ý:
“Cũng được!”
Nói rồi Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng nhau bước lên lầu. Sáng mai Lương Đông sẽ phải lên máy bay quay trở về Bắc Kinh, Triệu Tử Thiêm chỉ vừa nghĩ đến thôi là lại không nỡ rời xa hắn. Lương Đông cởi áo khoác ngoài định treo lên mắc áo, phía sau lưng liền bị một vòng tay ôm chặt lấy eo mình, tiếp sau đó cái đầu nhỏ của người nào đó liền tựa sát trên lưng hắn cọ cọ.
“Ngày mai 29 rồi sao?” Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng làm nũng.
Lương Đông đứng ở một chỗ vuốt nhẹ bàn tay của Triệu Tử Thiêm đang đặt ở trước bụng mình:
“Bảo bối, có phải là không nỡ để anh đi rồi hay không?”
Triệu Tử Thiêm không nói một lời, chỉ chậm rãi vòng lên phía trước dúc vào trong lòng ngực Lương Đông. Lương Đông thuận thế ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào lòng lên tiếng hỏi:
“Làm sao đột nhiên lại quấn người như vậy đây?”
Triệu Tử Thiêm cũng không rõ mình làm sao đột nhiên lại như vậy, trong đầu quả thật nghĩ muốn Lương Đông ở lại cùng cậu trải qua những ngày đầu tiên của năm mới, nhưng mà cậu trước sau vẫn không dám nói ra. Cậu cũng không thể ích kỷ như vậy được, không thể độc chiếm một mình Lương Đông làm của riêng, phải để cho hắn về đón tết cùng gia đình. Triệu Tử Thiêm thở dài nói với Lương Đông:
“Người ta là không muốn rời xa anh đấy”
Lương Đông bị một câu nói kia của Triệu Tử Thiêm làm cho mềm nhũn cả người, hắn cũng là không nỡ rời xa sóc nhỏ đáng yêu nhà mình. Có điều Lương Đông cũng đã hứa với gia đình là tết này sẽ về ăn tết, chính vì thế Lương Đông liền luyến tiếc không thôi vỗ nhẹ vai của Triệu Tử Thiêm:
“Được rồi mà bảo bối, ngày nào cũng sẽ gọi điện thoại cho em”
Triệu Tử Thiêm tựa đầu vào lòng ngực Lương Đông nói nhỏ:
“Gọi video call để chúng ta nhìn mặt nói chuyện”
Lương Đông mỉm cười đáp ứng:
“Được!”
Buổi tối hôm ấy, ba Triệu nấu rất nhiều đồ ăn ngon để tiếp đãi Lương Đông. Lương Đông nhìn một bàn đồ ăn trước mặt liền e ngại, ba Triệu đây là muốn ép buộc hắn lên cân hay sao. Lương Đông vốn đang tập luyện cùng ăn kiêng có chế độ, hôm nay e rằng ăn một bữa này tối đến liền phải mang sóc nhỏ nhà hắn ra vận động một hồi rồi.
Một bàn lăm người ngồi ăn vô cùng vui vẻ, ba Triệu chỉ vào đĩa bánh chẻo trên bàn nói:
“Có một chiếc bánh có tiền xu, Đại Thiêm năm tới là năm tuổi của con, cho con chọn trước”
Triệu Tử Thiêm từ đó đến giờ chưa bao giờ chọn được chiếc bánh có tiền xu cả, cho dù chọn trước hay chọn sau cũng đều như vậy. Triệu Tử Thiêm liếc mắt nhìn một lượt đĩa bánh chẻo trước mặt, cuối cùng liền gắp một chiếc bánh ở chính giữa để vào trong bát, sau đó đưa lên miệng cắn một ngụm, nửa chiếc bánh đã ở trong miệng của Triệu Tử Thiêm… kết quả vẫn là như mọi năm, không có một đồng tiền xu nào cả.
“Vẫn là vậy, không chọn được” Triệu Tử Thiêm có điểm ủ rũ nói.
Lương Đông ngồi bên cạnh buồn cười:
“Như thế nào mới ăn một cái, mỗi người ba cái cơ mà, em mà ăn hết ba cái của em rồi vẫn không được, anh liền cho em ba cái của anh”
Ba người còn lại đều tròn mắt nhìn về phía Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Triệu Tử Thiêm cảm thấy không khí có phần im ắng lạ thường liền kín đáo ở phía bên dưới đá vào chân Lương Đông. Lương Đông hiểu ý cười ha ha:
“Anh không thích ăn bánh chẻo lắm… ha ha…”
Mẹ Triệu lên tiếng:
“Như thế sao được, dù gì vẫn phải ăn một cái”
Triệu Tử Thiêm gắp đại một miếng bảnh chẻo để vào trong bát của Lương Đông nói:
“Đúng thế, dù sao cũng phải ăn một cái, anh ăn cái này đi”
Lương Đông gật đầu đồng ý:
“Được!”
Sau đó bánh chẻo vừa được cắn làm đôi, một phần còn lại ở trên đũa của Lương Đông hiện ra một đồng tiền xu nho nhỏ. Lương Đông đen mặt nhìn sang phía sóc nhỏ nhà mình, phát hiện ra ai đó một bộ dạng trì độn không có phản ứng. Lương Đông nuốt miếng bánh chẻo xuống bụng, tiếp đến liền để phần bánh chẻo có đồng tiền xu kia sang bát cho Triệu Tử Thiêm nói:
“Cái này là em gắp cho anh coi như không tính, trả lại cho em”
Triệu Tử Thiêm quả thực không ngờ chiếc bánh chẻo đầu tiên cậu chọn trúng có đồng tiền xu lại gắp sang cho Lương Đông, cậu quả thật là rất muốn ăn chiếc bánh chẻo may mắn kia một lần, nhưng mắt thấy người xung quanh đều nhìn chằm chằm mình, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền luyến tiếc không thôi, bực bội gắp phần bánh chẻo đó trả lại cho Lương Đông:
“Được rồi ăn đi, cũng chỉ là lời đồn thôi mà”
Lương Đông bây giờ cảm giác mình giống như tội đồ vậy, như thế nào lại ăn mất chiếc bánh may mắn của sóc nhỏ nhà mình. Lương Đông thở dài bỏ đồng tiền xu đó xuống bàn, cho một nửa miếng bánh còn lại vào trong miệng nhai nhai. Ba Triệu ngồi một lúc hiện tại mới lên tiếng:
“Đại Đông ngày mai cháu mấy giờ bay vậy?”
Lương Đông đáp:
“Là chín giờ sáng ạ!”
Ba Triệu gật đầu:
“Được, vậy ngày mai bác dậy sớm nấu bữa sáng cho cháu rồi hãy đi”
Lương Đông vội vàng xua tay từ chối:
“Không cần đâu ạ, cháu ăn sáng ở ngoài cũng được”
Ba Triệu nhíu mày:
“Thế sao được, ăn sáng ở ngoài không hợp vệ sinh…”
Ba Triệu còn chưa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã lên tiếng cắt lời:
“Được rồi mà ba, không cần lo cho Đông ca đâu, cứ để anh ấy ăn sáng ở bên ngoài được rồi”
Triệu Tử Thiêm là nghĩ ngày mai Lương Đông về Bắc Kinh rồi, cậu vẫn là muốn cùng hắn trải qua buổi sáng này… chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Ba Triệu nhăn mặt:
“Đại Thiêm…”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Được rồi mà bác không cần phải như vậy đâu, ngày mai cháu phải đi từ bảy giờ, cho nên không cần phiền bác dạy sớm đâu…”
Kết quả ba Triệu đành bất lực không thể làm gì khác hơn. Mọi người ăn xong cơm tối đã là bảy rưỡi, ba mẹ Triệu phải đi sang nhà bà nội Triệu để chúc tết, còn Triệu Tử Chung thì đi chơi với bạn bè chính vì thế, trong nhà chỉ còn một mình Lương Đông và Triệu Tử Thiêm.
Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên ghế sô pha nhìn Lương Đông sắp xếp đồ đạc cho vào va li, tâm trạng chẳng hiểu tại sao lại chùng xuống, trước đây cậu và Lương Đông cũng là phải bay đi khắp nơi, mỗi người ở một chỗ cũng không buồn đến như hiện tại. Có lẽ là vì Triệu Tử Thiêm quả thực muốn cùng Lương Đông trải qua những ngày đầu của năm mới này.
Lương Đông cảm nhận được ở phía sau có ánh mắt nào đó cứ nhìn mình chằm chằm thế cho nên liền lên tiếng trêu chọc:
“Đại Thiêm, lại nhìn trộm anh nữa phải không?”
Triệu Tử Thiêm không nói, Lương Đông liền quay lại phía sau nhìn cậu, Triệu Tử Thiêm hiện tại mặc một chiếc áo hoodie màu xám cùng chiếc quần đồng màu, hai mắt mở to ngồi nhìn Lương Đông. Lương Đông quay lại thấy cảnh này liền nhịn không được quả thật không muốn rời xa, sóc nhỏ nhà hắn lúc nào cũng để hắn không yên tâm như vậy.
Lương Đông bước tới ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Triệu Tử Thiêm, một tay vòng qua vai cậu kéo vào lòng vỗ về nhỏ giọng nói:
“Em là đang lo lắng cái gì đây?”
Triệu Tử Thiêm im lặng một hồi, sau đó liền kéo lấy tay Lương Đông, ngón trỏ theo bản năng vẽ loạn vào trong lòng bàn tay hắn:
“30 tết nhất định đừng quên gọi điện”
Lương Đông gật đầu đáp ứng:
“Được, ngày nào cũng sẽ gọi cho em”
Triệu Tử Thiêm mím môi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt của Triệu Tử Thiêm giống như là chỉ xuất hiện duy nhất hình bóng của Lương Đông vậy. Lương Đông giật mình quay đầu sang một bên tránh sự lúng túng này, hắn chẳng hiểu sao mỗi lần chăm chú nhìn vào đôi mắt này, hắn lại không tài nào nhìn quá ba giây. Triệu Tử Thiêm nghiêng đầu sang đối diện Lương Đông nhíu mày hỏi:
“Anh nhìn đi đâu thế hả?”
Lương Đông không còn cách nào khác đành cúi đầu hôn xuống đôi môi đang chu về phía trước kia. Triệu Tử Thiêm phối hợp đón nhận, hai tay vòng lên trước cổ Lương Đông kéo xuống. Không biết qua bao lâu nụ hôn đó mới kết thúc, Lương Đông chậm rãi buông Triệu Tử Thiêm ra nói:
“Anh còn có thể nhìn cái gì nữa sao, trong mắt toàn là em thôi này”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi cọ cọ vào lòng ngực của Lương Đông:
“Gọi video…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã lên tiếng nói thay lời cậu:
“Gọi video call, em muốn nhìn thấy mặt có đúng không?”
Triệu Tử Thiêm đột nhiên bực bội nhéo Lương Đông một cái:
“Có phải chê em nói nhiều rồi hay không?”
Lương Đông quả thực có suy nghĩ đó ở trong đầu, có điều hắn không bao giờ cảm thấy Triệu Tử Thiêm phiền:
“Anh là không phải có ý như thế đâu, ý của anh là em nói lời nào anh đều ghi nhớ rất kỹ”
Triệu Tử Thiêm hừ hừ không tin:
“Đừng có nói khoác nữa”
Một khoảng thời gian sau này câu nói của Triệu Tử Thiêm quả nhiên ứng nghiệm, không phải những lời nào cậu nói ra Lương Đông cũng đều nhớ hết tất cả.
Buổi tối ngày hôm ấy Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cứ như vậy ngồi ở trên ghế sô pha tựa vào nhau ngắm nhìn bầu trời không sao bên ngoài.
“Đông à, kế hoạch ra mắt bài hát mới thế nào rồi?”
Lương Đông nhẹ nhàng kể cho Triệu Tử Thiêm nghe:
“Ra tết sẽ đi thu âm, sinh nhật sẽ làm một party… Là em nói sinh nhật này sẽ cho anh bất ngờ đó, có nhớ không?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu hỏi:
“Thế anh muốn bất ngờ như thế nào?”
Lương Đông im lặng cuối cùng nói ra một câu thế này:
“Em thắt nơ đỏ đi”
Triệu Tử Thiêm không hiểu ý Lương Đông:
“Thắt nơ đỏ?”
Lương Đông cố gắng nhịn cười để trêu chọc sóc nhỏ nhà mình:
“Đúng vậy, chỉ cần thắt duy nhất một cái nơ đỏ ngồi đợi ở nhà là được”
Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt hỏi Lương Đông:
“Tại sao không để em đến dự, tại sao lại nói ngồi ở nhà?”
Lương Đông cười ha ha, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi của Triệu Tử Thiêm rồi bỏ ra luôn:
“Em chỉ thắt một cái nơ đỏ, anh làm sao có thể để em ra ngoài được chứ”
Triệu Tử Thiêm im lặng giống như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau liền đen mặt đánh vào ngực Lương Đông mấy cái:
“Lưu manh, không muốn nói chuyện với anh”
Sau đó Lương Đông và Triệu Tử Thiêm quả thật lại rơi vào trầm mặc, không biết qua bao lâu Triệu Tử Thiêm mới nhỏ giọng gọi:
“Đông à…”
Lương Đông vẫn đặt một tay lên vai Triệu Tử Thiêm vuốt nhẹ:
“Ừ?”
Triệu Tử Thiêm thoải mái tựa đầu vào lòng ngực hắn hỏi:
“Có khi nào sau này anh không thích em nữa không?”
Lương Đông nghiêng người qua nhìn xuống sóc nhỏ trong lòng, hắn nghĩ mình có phải là không mang đến cảm giác an toàn cho Triệu Tử Thiêm hay không, khiến cho cậu dạo gần đây luôn đề cập đến vấn đề này:
“Em nói xem có hay là không?”
Triệu Tử Thiêm rất mong chờ câu trả lời của Lương Đông, nhưng lần nào hỏi Lương Đông hắn cũng sẽ không trả lời ngay cho cậu biết. Triệu Tử Thiêm theo thói quen kéo lấy tay Lương Đông vẽ loạn ở trong lòng bàn tay hắn không vui trả lời:
“Không biết!”
Lương Đông thở nhẹ một hơi đáp:
“Là sẽ không bao giờ…” Nói đến đây Lương Đông liền nắm bàn tay mình lại, ngón trỏ của Triệu Tử Thiêm đang đặt ở trong tay Lương Đông cũng bị hắn bao lấy: “Không bao giờ không thích em nữa… chỉ có càng ngày càng thích em hơn thôi”.
Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu sao lại không vừa lòng với câu trả lời này của Lương Đông. Lương Đông chỉ nói thích cậu chứ không nói yêu cậu, đối với Triệu Tử Thiêm hai từ này có hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, để từ thích đến được với yêu phải cách một đoạn cây số vô tận. Có điều đối với Lương Đông lại khác, bởi vì Lương Đông luôn quan niệm một điều: Một nghìn câu anh yêu em không bằng một câu anh nuôi em. Bởi vì Lương Đông hiện tại vẫn chưa có đủ khả năng để nuôi con sóc nhỏ trong lòng này, đợi đến một ngày hắn có thể làm được việc đó rồi, hắn sẽ không tiếc gì một câu anh yêu em này cả, hắn có thể ngày ngày giờ giờ, từng giây từng phút nói ra câu đó với Triệu Tử Thiêm. Lương Đông chính là một người nói được làm được, hắn muốn chắc chắn mình đã làm được rồi mới nói ra.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm lại thở dài nữa liền khẽ siết chặt vai cậu nói tiếp:
“Bảo bối lại thở dài nữa rồi”
Triệu Tử Thiêm im lặng một hồi mới lên tiếng:
“Anh có mấy bảo bối?”
Lương Đông không do dự nói luôn:
“Chỉ có duy nhất một bảo bối đang ở trong lòng này thôi”
Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười bĩu môi, dùng tay chỉ vào ngực trái của hắn:
“Là cái trái tim này của anh chứ gì”
Lương Đông gật đầu:
“Đúng vậy, chính là trái tim… em ở chỗ đó”
Triệu Tử Thiêm cười khúc khích, ngón trỏ gạch vài đường lên chỗ đó của Lương Đông rồi lên giọng:
“Ký tên rồi!”
Lương Đông buồn cười, cúi xuống hôn vào môi của Triệu Tử Thiêm một cái:
“Đóng dấu rồi!”
Triệu Tử Thiêm nghịch ngợm chạm vào Tiểu Đông Đông một cái:
“Niêm phong rồi!”
Lương Đông trầm giọng:
“Còn nói không quyến rũ anh”
Triệu Tử Thiêm giả bộ lơ đãng không hiểu gì:
“Nha… cái gì nhỉ…”
Lương Đông trực tiếp đè ai kia xuống ghế sô pha:
“Còn hỏi cái gì hả?”
Triệu Tử Thiêm cười lớn dùng tay chặn ở trước ngực Lương Đông chỉ vào tim hắn:
“Được rồi… nhưng mà anh sau này, có xóa cái tên mà hôm nay em đã ký hay không?”
Lương Đông nói:
“Cái chỗ này của anh cũng chỉ có một người ký vào được mà thôi, sau này nếu như có xóa đi chăng nữa… những người khác cũng tuyệt đối không thể ký vào được đâu”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì vừa vui vẻ vừa buồn rầu hỏi lại hắn:
“Như vây là sẽ xóa có phải không?”
Lương Đông cúi đầu xuống hôn lên khắp cần cổ của Triệu Tử Thiêm trầm giọng đáp:
“Sẽ không đâu… có xóa đi chăng nữa cũng bắt em phải ký lại”
Một khoảng thời gian sau đó những chuyện hôm nay hai người nói quả thật đã trở thành hiện thực… Lương Đông nói chỉ đi ba năm mà thôi, nhưng Triệu Tử Thiêm đợi hết ba năm rồi vẫn không thấy hắn trở về, hơn nữa một tin tức cũng không có giống như là Lương Đông đã hoàn toàn biến mất. Triệu Tử Thiêm khi ấy luôn ngồi tự cười nhạo chính bản thân, Lương Đông quả thực là xóa cái tên đó của cậu rồi. Cho đến mùa đông năm thứ tư khi đó, Triệu Tử Thiêm tình cơ gặp lại Lương Đông ở trong quán bar, lần ấy cậu còn không dám để cho hắn nhìn thấy cậu, chỉ sợ một khi Lương Đông nhìn thấy cậu rồi liền nói kết thúc. Cuối cùng trong một buổi lễ trao giải cũng chân chính gặp lại nhau, câu nói “có xóa đi chăng nữa cũng bắt em phải ký lại” có thực hiện được hay không dĩ nhiên vẫn là để nói sau đi…
___
Sáng ngày hôm sau Lương Đông dạy từ lúc sáu giờ, liếc nhìn sang người bên cạnh vẫn ngủ ngon lành hắn thật sự là không nỡ đánh thức Triệu Tử Thiêm dậy. Lương Đông nhanh chóng bước ra ngoài đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc trở vào trong liền mặc quần áo rồi sắp xếp lại đồ đạc. Làm xong xuôi mọi chuyện đã đến sáu rưỡi, Lương Đông ngồi bên giường nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn vô cùng đẹp, trán đẹp, má đẹp, mũi đẹp, môi cũng đẹp. Lương Đông càng nhìn thì càng cảm thấy nếu chỉ đơn giản dùng một từ đẹp thôi quả thật không thể nói hết được.
Lương Đông đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt kia của Triệu Tử Thiêm, đầu ngon tai khẽ chạm vào vành tai cậu rồi kéo xuống đôi môi mỏng kia. Lương Đông không dám mạnh tay chỉ sợ Triệu Tử Thiêm sẽ tỉnh giấc mất, mắt nhìn đồng hồ đã thấy đến giờ phải ra sân bay rồi, Lương Đông cúi đầu hôn nhẹ vào trán của Triệu Tử Thiêm rồi luyến tiếc bước đi.
Khi Triệu Tử Thiêm tỉnh dậy đã không thấy Lương Đông ở bên cạnh nữa, cậu giật mình xoay người với lấy điện thoại đặt ở bên cạnh nhìn, phát hiện ra đã là gần chín giờ rồi. Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chênh vênh, vô cùng nuối tiếc giống như đã bỏ lỡ cái gì đó. Triệu Tử Thiêm không suy nghĩ nhiều liền nhấn số điện thoại của Lương Đông gọi cho hắn. Đầu dây bên kia sau hai hồi chuông liền bắt máy.
“Đông à, tại sao không gọi em…” Triệu Tử Thiêm oán trách.
Lương Đông nghe được giọng nói của Triệu Tử Thiêm vẫn còn ồm ồm như vừa mới ngủ dậy liền đau lòng không thôi:
“Vừa mới ngủ dậy có phải không?”
Triệu Tử Thiêm không trả lời Lương Đông mà lảng sang chuyện khác:
“Máy bay sắp cất cánh hay chưa, em bây giờ tới tiễn anh…”
Lương Đông nhíu mày nghiêm giọng cản Triệu Tử Thiêm lại:
“Ở nhà đi, sắp bay rồi em đến cũng không kịp đâu”
Lương Đông chẳng qua là sợ Triệu Tử Thiêm vội vàng đi đến sân bay tiễn hắn, nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì không hay. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm ở bên này lại nghe ra là bởi vì Lương Đông không muốn gặp cậu cho nên hôm nay mới không gọi cậu dậy để tiễn hắn đi. Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, Lương Đông thấy người bên kia không nói gì liền nghi ngờ lên tiếng hỏi:
“Đại Thiêm, em sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm cắn cắn môi do dự một hồi rồi nói thật ra suy nghĩ của mình hiện tại:
“Có phải bởi vì không muốn em tiễn anh cho nên anh mới lén lút đi như vậy hay không?”
Lương Đông giật mình, sóc nhỏ nhà hắn dạo gần đây không hiểu sao rất hay suy nghĩ lung tung. Lương Đông hiện tại ngồi ở sân bay liền có thể tưởng tượng ra gương mặt đáng thương của ai đó, hắn thật sự muốn ngay lập tức trở về ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng, thật là yêu thương vỗ về an ủi cậu:
“Bảo bối anh là không muốn đánh thức em dậy nên mới đi không nói…”
Đầu dây bên kia im lặng, Lương Đông liền tiếp tục giải thích:
“Lúc anh đi cũng đã hôn em rồi, khi đó còn là luyến tiếc không muốn rời…”
Triệu Tử Thiêm thở dài giống như là không tin lời Lương Đông nói vậy. Lương Đông dịu dàng trấn an Triệu Tử Thiêm:
“Có hôn vào trán, vào má, rồi còn vào môi, em không cảm thấy gì sao?”
Triệu Tử Thiêm bất giác đưa tay sờ lên gương mặt của mình một hồi, tuy rằng quả thực không cảm nhận thấy gì cả nhưng mà nghe những lời nói nhỏ nhẹ của ai kia, Triệu Tử Thiêm trong phút chốc liền cảm giác ấm áp ngọt ngào:
“Về đến nhà nhớ gọi điện thông báo, có biết chưa?”
Lương Đông nghe ra được giọng nói của sóc nhỏ nhà mình có vẻ vui lên rồi, hắn ở bên này cũng yên tâm hơn:
“Đã biết rồi bảo bối, anh bây giờ phải lên máy bay đây”
Triệu Tử Thiêm vội vàng gọi hắn lại:
“Khoan đã Đông ca…”
Lương Đông đang định cúp máy rồi thì nghe thấy giọng nói gấp gáp của cậu liền nhíu mày hỏi:
“Sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm nói một câu rồi vội vã cúp máy luôn giống như là sợ người bên kia hỏi lại cậu vậy:
“Em thích anh!”
Lương Đông không nghe thấy ba từ kia của Triệu Tử Thiêm, bởi vì khi Triệu Tử Thiêm nói ra câu đó, loa thông báo của sân bay liền đúng lúc mở lớn, lúc tiếng ồn kia kết thúc rồi Lương Đông mới phát hiện ra người nào đó đã sớm cúp máy từ lâu.
Đến cuối cùng Triệu Tử Thiêm vì ba từ “em thích anh” kia mà lấy hết dũng khí nói cho người ta nghe, nhưng kết quả người ta lại không nghe thấy được.