Ngày 29 tết Lương Đông về Bắc Kinh rồi, Triệu Tử Thiêm buổi trưa hôm ấy liền tụ tập bạn học cấp ba đi nhậu một bữa, nói là đi nhậu nhưng mà ai đó từ đầu đến cuối chỉ dám uống duy nhất một non bia, còn lại toàn là ngồi uống nước ngọt. Buổi chiều liền lang thang đi trượt tuyết, đến buổi tối về nhà ăn cơm rồi lên giường đi ngủ, kết thúc một ngày.
Ngày 30 tết, Triệu Tử Thiêm cùng mẹ Triệu ở dưới bếp làm vài món ăn, cuối cùng liền bị mẹ Triệu đuổi lên phòng vì lý do vướng tay vướng chân. Triệu Tử Thiêm ngồi xem ti vi, bật hết tất cả các kênh chỉ toàn là chương trình ca nhạc chào xuân năm mới, cậu đặt điều khiến xuống bàn bước lên trên phòng của mình.
Ai đó hiện tại tay cứ giữ khư khư điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen kia, bây giờ mới là tám giờ Triệu Tử Thiêm là đang đợi Lương Đông gọi điện cho mình. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm nghĩ Lương Đông hẳn là đến 0 giờ mới chịu gọi cho cậu, Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu sao lại thấy nhớ lừa lớn nhà mình rồi, thế cho nên liền định nhấn số gọi cho Lương Đông, đúng lúc này Lương Đông nhanh hơn một bước đã gọi cho cậu rồi.
Triệu Tử Thiêm bắt máy rất nhanh, Lương Đông ở bên này cũng phải bất ngờ, nhanh đến mức Lương Đông còn không nghe thấy tiếng chuông đợi đã nghe được giọng nói của sóc nhỏ nhà mình rồi. Lương Đông nổi ý muốn trêu đùa Triệu Tử Thiêm một chút:
“Ai nha là nhấn nhầm, em sao lại bắt máy nhanh như vậy?”
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng tút tút đơn điệu, Lương Đông đen mặt chỉ là đùa một chút thôi con sóc kia liền giận thật rồi. Lương Đông nhanh chóng gọi điện lại cho Triệu Tử Thiêm, gọi hết một lần cũng không thấy ai bắt máy, lại gọi đến lần thứ hai, khi tiếng tút tút kia kéo dài ba nhịp Triệu Tử Thiêm mới chịu bắt điện thoại, lạnh nhạt lên tiếng:
“Sao?”
Lương Đông bên này cuống quít lấy lòng:
“Bảo bối như thế nào lại giận rồi”
Triệu Tử Thiêm vẫn thản nhiên nói:
“Cái gì, em không giận, anh nói nhấn nhầm thì em tắt đi. Bây giờ anh gọi những hai cuộc điện thoại rồi, chắc không phải là nhấn nhầm nữa chứ?”
Lương Đông cười ha ha:
“Không phải như vậy đâu, đối với em anh làm sao có bất cứ sự nhầm lẫn nào chứ, là chủ định gọi, chủ định gọi từ trước đó…”
Triệu Tử Thiêm bất giác nở nụ cười trên môi, hai mắt lóe lên tia vui vẻ, đôi môi mím mím lại một chút như là cố không phát ra tiếng cười để tránh cho con lừa lớn xấu xa bên kia điện thoại biết được rồi lại trêu chọc cậu nữa.
“Ăn cơm chưa?” Triệu Tử Thiêm hỏi.
Lương Đông đáp:
“Chỉ ăn có một bát thôi, không có em thì ăn cái gì cũng không ngon”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi, thẳng thắn vạch trần lời nói dối của ai đó:
“Anh ngày nào mà chẳng ăn một bát cơm chứ”
Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông vô cùng nghiêm khắc trong chế độ ăn uống hàng ngày, mỗi bữa ăn chỉ toàn là rau xanh, lúc nào trong tủ lạnh cũng là nước ép hoa quả, Triệu Tử Thiêm mỗi lần đến nhà Lương Đông mở tủ lạnh nhìn thấy mấy thứ đó liền đau lòng không thôi, có điều cậu cũng đã nói Lương Đông rồi nhưng hắn vẫn là cứng đầu không nghe, lúc nào cũng chỉ nói một câu rằng: “Không phải em nói rất thích người có đường nét hay sao…”
Triệu Tử Thiêm nghĩ đến đó liền bất giác nói ra một câu:
“Em không thích người có đường nét nữa…”
Lương Đông nghe thấy vậy liền rơi vào trầm mặc, hắn là biết Triệu Tử Thiêm nhất định đang lo lắng cho hắn thế cho nên rất nhanh liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí này:
“Bảo bối anh là nói đùa đó, anh dạo gần đây ngày nào cũng ăn ba bát cơm”
Triệu Tử Thiêm biết là Lương Đông đang nói dối mình, có điều cậu cũng phối hợp lại để trêu chọc hắn:
“Bình thường ở với em thì chỉ ăn một bát cơm thôi, bây giờ không ở với em liền ăn ba bát rồi, thế có phải là không nhìn thấy mặt em liền ăn ngon miệng hơn hẳn hay không?”
Lương Đông buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn không biết học ai càng ngày lại càng biết cách nói chuyện thế này rồi. Lương Đông cưng chiều nói:
“Làm sao có thể chứ, ở với em liền quên mất ăn cơm, là nhìn em thôi cũng đủ no rồi…” Nói đến đây Lương Đông liền cảm thấy câu này của mình không ổn cho lắm, thế cho nên liền nhanh chóng thêm vào một câu để cho Triệu Tử Thiêm không còn có thể nói thêm được gì nữa: “Trong mắt anh toàn là em thôi, những thứ khác cái gì cũng không quan trọng”
Triệu Tử Thiêm nhịn không được hạnh phúc mà bật cười khúc khích:
“Đừng ở đó mà khoác lác nữa”
Lương Đông đột nhiên chuyển sang nghiêm túc lạ thường, Triệu Tử Thiêm nghe thấy giọng nói kia của lừa lớn nhà mình cũng phải ngừng cười:
“Là thật đấy!”
Giây tiếp theo cả hai người đều không biết nói cái gì nữa, cứ thế im lặng cho đến khi Lương Đông là người lên tiếng trước:
“Lần đó em nói cái gì liền cúp máy vậy, anh lúc ấy không nghe rõ”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy Lương Đông nói đến chuyện lần đó liền chẳng hiểu sao cảm thấy mặt nóng hết cả lên, miệng cũng không tài nào nói mở ra nói chuyện với hắn được nữa. Lương Đông nghi ngờ gọi Triệu Tử Thiêm:
“Đại Thiêm, Đại Thiêm em sao vậy…”
Triệu Tử Thiêm cố gắng bình tĩnh lại một chút, khó khăn mở miệng:
“Không có gì…”
Lương Đông nghe ra được giọng nói của Triệu Tử Thiêm có phần khác lạ:
“Em lần đó là nói cái gì?”
Triệu Tử Thiêm lảng sang chuyện khác:
“À Đông ca, nói cho anh biết chuyện này, người ta được mời hát trên chương trình 7 ngày tết vui vẻ, là hát với Huyên Huyên của the voice đó”
Lương Đông nghe thấy trong lời nói kia của Triệu Tử Thiêm phấn khích vô cùng, hắn ở bên nay cũng tưởng tượng ra được ánh mắt kia nhất định là mở ra rất lớn, đôi môi nhỏ cong cong hơi nhếch lên cao:
“Bảo bối làm rất giỏi”
Triệu Tử Thiêm lại nói:
“Là dự kiến sẽ phát vào dịp tết này trên CCTV3, nhưng mà sẽ được lên truyền hình như thế rất căng thẳng”
Lương Đông khẽ cười:
“Không cần phải căng thẳng, em hát rất hay mà”
Triệu Tử Thiêm bắt đầu nghĩ đến một loạt viễn cảnh sẽ xảy ra, trực tiếp nói hết những lo lắng trong lòng mình cho Lương Đông nghe:
“Nhưng mà nếu lúc đó đột nhiên quên lời rồi…”
Lương Đông ở bên này thoải mái nằm ở trên giường vừa cười vừa động viên ai đó:
“Sẽ hát bài gì?”
Triệu Tử Thiêm thành thật trả lời:
“Là kẹo bông gòn”
Lương Đông khẽ mỉm cười:
“Là bài đó sao, không phải lúc em tắm vẫn hát bài đó mà”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày:
“Nhưng mà lúc tắm hát toàn quên lời thôi, không bao giờ hát được hết bài”
Lương Đông hỏi:
“Thế bây giờ đã thuộc hay chưa?”
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
“Cũng tạm tạm rồi…”
Lương Đông lại nói tiếp:
“Vậy hát đi anh nghe”
Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu, hát cho Lương Đông nghe:
“Muốn cùng em du ngoạn khắp nơi, đắm mình trong ánh mặt trời. Cùng nhau hoàn thành những mộng tưởng ấm áp. Thích những…”
Triệu Tử Thiêm hát đến đây đột nhiên dừng lại, Lương Đông biết được là ai đó hình như đang quên lời thế cho nên liền nhẹ giọng cùng Triệu Tử Thiêm hát những câu tiếp theo:
“Thích những bướng bỉnh đáng yêu của em, giống như ánh sáng xóa tan mọi buồn phiền. Em chính là kẹo bông gòn trong lòng anh, là mộng tưởng ngọt ngào nhất…”
Triệu Tử Thiêm giống như là có thêm tự tin, cứ như vậy cùng Lương Đông hát cho đến hết bài hát kia, hát vui vẻ đến mức Lương Đông đã dừng lại được một đoạn rồi, Triệu Tử Thiêm vẫn cứ như vậy tiếp tục đi đến cuối bài: “… Tình yêu nở rộ trong tim bằng những hẹn ước…”
Lương Đông ở bên này cũng thất thần ngồi nghe, dù chỉ là nghe được giọng hát của Triệu Tử Thiêm qua điện thoại, không có nhạc đệm, không được nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này, nhưng Lương Đông chẳng hiểu sao cũng không dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào, hắn sợ một khi động một cái giọng hát kia sẽ hoảng sợ mà dừng lại mất. Đó là thứ âm thanh tuyệt mỹ nhất đối với bản thân Lương Đông, giọng hát đó vô cùng ngọt ngào, vô cùng vui vẻ, tự tin cùng đam mê. Đó là thứ âm thanh mà cho đến ngay cả sau này, khi Lương Đông mơ hồ tất cả cũng vẫn nhớ vô cùng rõ ràng giọng hát đó, có điều lần ấy cũng giống như hiện tại vậy… chỉ nghe được giọng hát này mà không thể nhìn thấy được gương mặt của người đang hát, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau đi…
“Bảo bối hát rất giỏi” Lương Đông thật lòng khen ngợi.
Triệu Tử Thiêm hát được hết bài hát rồi lại chuyển sang lo lắng đến vấn đề trang phục của mình:
“Đông à, nhưng người ta hôm đó mặc cái gì, nếu như đang hát cúc áo sơ mi liền bật ra thì sao…”
Lương Đông buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn bao giờ cũng toàn nghĩ những chuyện đâu đâu thôi:
“Vậy thì mặc một cái áo len chui đầu đi, không mặc áo sơ mi nữa là được…”
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Nhưng mà áo len lại không có cổ, lên truyền hình rồi vẫn phải mặc lịch sự một chút, muốn đứng đắn một chút cơ…”
Lương Đông bật cười ha ha, sóc nhỏ nhà hắn lúc nào cũng đáng yêu như vậy, ngay cả vấn đề trang phục mặc như thế nào cũng muốn hắn giúp cho cậu:
“Vậy em mặc một chiếc áo sơ mi ở bên trong, sau đó liền mặc một chiếc áo len chui đầu ở bên ngoài, như vậy vừa có cổ áo đứng đắn lịch sự, lại không lo đang hát đột nhiên bị bật cúc áo ra…”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy hai mắt liền lóe sáng, cái đầu nhỏ cũng tự giác gật lên gật xuống:
“Anh nói cũng đúng, vậy em sẽ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ở bên trong, nhưng mà áo len bên ngoài thì mặc màu gì?”
Lương Đông nói đại một màu sắc:
“Em không phải rất thích màu tím hay sao, vậy chọn áo màu tím đi”
Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói vậy quả thực đi đến trước tủ quần áo của mình tìm ra một chiếc áo màu tím ướm thử lên trước ngực, kết quả liền nhíu mày nói tiếp:
“Nhưng mà em mặc màu tím không hợp đâu”
Lương Đông lại đưa ra thêm một màu nữa:
“Vậy mặc màu vàng được rồi”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp lắc đầu:
“Không mặc màu vàng được, mặc màu vàng nhất định da sẽ đen”
Lương Đông cố gắng nhịn cười:
“Thế thì màu đỏ đi”
Triệu Tử Thiêm cầm một chiếc áo màu đỏ ra đứng ở trước gương:
“Màu đỏ có chói quá không?”
Lương Đông thở dài, sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng khó chiều rồi:
“Thế mặc màu xanh đi, vừa nhã nhặn lại vừa lịch sự”
Triệu Tử Thiêm mím mím môi:
“Màu xanh với màu trắng hình như không hợp thì phải”
Lương Đông cười khổ:
“Bảo bối em muốn mặc màu gì thì mặc đi, chỉ cần em thích là được”
Triệu Tử Thiêm đi qua đi lại trong phòng hỏi Lương Đông:
“Nếu là anh thì anh mặc màu gì… anh thích màu gì?”
Lương Đông nói:
“Màu đen!”
Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng liền quyết định chọn màu đen:
“Được rồi em mặc màu đen, màu đen với màu trắng cũng hợp, hơn nữa cũng dễ phối đồ nữa”
Lương Đông lại cười lớn:
“Chi bằng em ngay từ đầu hỏi anh thích màu gì luôn đi, có phải đỡ tốn thời gian hay không?”
Triệu Tử Thiêm hừ hừ:
“Chê em phiền có đúng không?”
Lương Đông vội vàng lấy lòng:
“Ai nha anh làm sao mà dám đây”
Triệu Tử Thiêm bĩu môi:
“Anh không dám nói nhưng bụng anh lại dám nghĩ đó”
Lương Đông bật cười:
“Em ở trong bụng anh được hay sao?”
Triệu Tử Thiêm lên giọng:
“Còn lạ gì, em đi guốc trong bụng anh rồi”
Lương Đông khẽ cười:
“Vậy đi đến vị trí trái tim đi, có thấy em ở chỗ đó hay chưa?”
Lương Đông nói vậy, Triệu Tử Thiêm lại cười đến vui vẻ. Không rõ bọn họ cứ nói chuyện như vậy trong bao lâu, nói đến mức pin điện thoại cũng báo yếu, phải vừa sạc pin vừa nói chuyện. Nói đến mức tay cầm điện thoại cũng mỏi phải đổi sang cắm handphone. Nói đến mức điện thoại nóng bỏng tay liền phải đi đến bên cạnh cửa sổ để ở đó cho giảm nhiệt. Nói đến mức pháo nổ ở trên bầu trời, đồng hồ kim giờ và kim phút thâm chí kim giây đều chập nhau ở một vị trí số 12… nói đến từ năm cũ bước sang năm mới…
Triệu Tử Thiêm bị tiếng pháo nổ làm cho giật mình:
“A, pháo nổ làm giật mình”
Lương Đông cũng giật mình, hắn và Triệu Tử Thiêm thế nhưng lại nói chuyện được một khoảng thời gian lâu đến thế rồi:
“Mở video call đi”
Triệu Tử Thiêm ừ nhẹ, nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi video call từ Lương Đông chuyển đến. Triệu Tử Thiêm ở bên này ngồi cheo veo ở bên cửa sổ, Lương Đông vừa nhìn thấy thì hốt hoảng nói:
“Đại Thiêm, em ngồi xuống cẩn thận đi, nếu không may trượt chân ngã xuống thì sao”
Triệu Tử Thiêm cười cười nhảy xuống, đi ra chỗ phía sô pha ngồi. Lương Đông đến hiện tại mới yên tâm thở nhẹ một hơi:
“Tại sao mặc ít áo như thế?”
Triệu Tử Thiêm cúi đầu xuống nhìn bản thân, cậu hiện tại mặc một chiếc áo len cùng một chiếc áo khoác thoải mái ở bên ngoài. Mặc như vậy đi ra ngoài đường quả thật sẽ bị đông cứng, nhưng mà hiện tại ngồi ở trong nhà cũng bình thường mà thôi:
“Mặc như vậy đủ ấm rồi”
Lương Đông chăm chú nhìn Triệu Tử Thiêm rồi nói tiếp:
“Tại sao nhìn vẫn còn chưa chịu mập lên?”
Triệu Tử Thiêm buồn cười:
“Mới được có hai ngày thôi, làm sao mà mập lên nhanh thế được. Em mà mập lên rồi anh lại nói xấu cho mà xem…”
Lương Đông lắc đầu nhíu mày nói:
“Em mập lên rồi anh sẽ không chê em, nhưng nếu em mà xuống cân anh nhất định sẽ chê em”
Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:
“Ở đó mà nói khoác”
Lương Đông nói ra một câu thế này:
“Nếu xuống cân thì mông nhất định nhỏ, mông nhỏ rồi bóp sẽ không vui”
Triệu Tử Thiêm đen mặt quát:
“Anh im đi, muốn em mông lớn nữa thì nhìn ra cái dạng gì”
Lương Đông xấu xa nói:
“Thì ăn nhiều một chút để mông lớn lên, lúc đó em sẽ nhìn ra được là cái dạng gì”
Triệu Tử Thiêm quả thật muốn xông qua màn hình điện thoại này vả cho Lương Đông mấy vả:
“Không cho nói đến chuyện này… mông em lớn thì anh mới vui, mông em nhỏ thì anh không vui, vậy mà còn nói em như thế nào anh cũng thích, đây không phải là anh chỉ thích đẹp thôi hay sao, hừ hừ…”
Lương Đông buồn cười:
“Được rồi mà bảo bối, thật sự không muốn em gầy đi nữa đâu, đừng gầy đi nữa có được không…”
Triệu Tử Thiêm biết là Lương Đông lo lắng cho mình, thế cho nên liền gật đầu ừ nhẹ một tiếng:
“Anh cũng thế, em không thích người có đường nét nữa…”
Cuối cùng chẳng hiểu sao, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông lại cùng nhau lớn tiếng bật cười, trong thâm tâm của bọn họ luôn nghĩ muốn gầy đi một chút, luôn biết rằng gầy đi một chút nữa mới đẹp. Nhưng có điều bọn họ lại không muốn đối phương chịu khổ, không muốn để cho đối phương suốt ngày trong tình trạng giảm cân, cái gì cũng không được ăn uống thoải mái.
“Được rồi, phải ăn uống điều độ” Triệu Tử Thiêm lên tiếng nhắc nhở Lương Đông.
“Không được bỏ bữa” Lương Đông cũng nghiêm giọng nói lại.
Lại một hồi trầm mặc nữa kéo dài, Lương Đông vẫn là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này:
“Khi nào quay trở về Bắc Kinh?”
Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười:
“Sẽ sớm thôi!”
___
Ngày mồng 3 tết, Triệu Tử Thiêm nhận được chuyển phát nhanh từ Bắc Kinh. Nhìn vào tên người gửi liền nhận ra là Lương Đông, lúc mở túi đồ kia ra phát hiện là một chiếc áo len màu đen, ở trước ngực còn có dòng chữ Glorious. Triệu Tử Thiêm khẽ mỉm cười cầm áo đi vào trong phòng gọi điện cho Lương Đông.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm gọi đến liền biết được sóc nhỏ nhà mình nhất định là đã nhận được áo rồi:
“Đã nhận được áo chưa?”
Triệu Tử Thiêm bên này đang khẽ vuốt nhẹ chiếc áo kia vui vẻ trả lời:
“Nhận được rồi… Nhưng mà mặc chật”
Lương Đông vừa nghe qua liền biết được sóc nhỏ nhà hắn chẳng qua chỉ là đùa mà thôi, mọi số đo trên người cậu, Lương Đông chính là người rõ nhất, hơn nữa có khi còn rõ ràng hơn cả bản thân Triệu Tử Thiêm:
“Không vừa sao, như thế nào lại tăng cân nhanh như vậy, anh còn cố tình chọn size áo rộng hơn một chút, em ở nhà nhất định là mập lên rất nhiều đi…”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy vội vàng phản bác:
“Mới không có, người ta không có mập lên đâu, mặc áo còn rộng đây này”
Lương Đông bật cười ha ha, sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng để ý vẻ bên ngoài rồi, lúc nào cũng chỉ sợ người ta chê mình xấu thôi. Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy mình giống như bị ai đó lừa đưa vào tròng liền đen mặt:
“Suốt ngày trêu chọc”
Lương Đông chuyển sang việc khác:
“Được rồi, khi nào thi bay về Bắc Kinh?”
Triệu Tử Thiêm hờn dỗi:
“Còn lâu, người ta không về nữa”
Lương Đông buồn cười:
“Không về sao được… không phải em còn phải ghi hình cho trương chình 7 ngày tết vui vẻ sao…”
Triệu Tử Thiêm vốn là tưởng Lương Đông sẽ nói lời khác, không ngờ hắn lại nói thế này khiến cho cậu đã tức càng thêm tức hơn:
“Hừ… không cần ghi hình nữa”
Lương Đông ngồi ở bên này có thể tưởng tượng ra bộ dạng phồng má trợn mắt của ai kia, hắn sợ còn trêu chọc Triệu Tử Thiêm nữa ai kia sẽ không thèm để ý đến hắn mất, thế cho nên cuối cùng đành nói thế này:
“Như vậy không được đâu, em không về nữa thì anh phải làm sao… có phải là muốn anh đến đón em về hay không”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy mới chịu mỉm cười, Lương Đông thấy người nào đó chịu cười rồi trong lòng chẳng hiểu sao vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc cũng cứ như vậy mà tràn ngập.
___
Ngày 12 âm lịch, Triệu Tử Thiêm từ Đông Bắc bay về Bắc Kinh, người hâm mộ nhận được tin liền ra sân bay đón cậu. Triệu Tử Thiêm thấy nhiều người đến như vậy cũng bất ngờ, trong chốc lát không biết phải nói gì chỉ còn biết cười cười với mọi người xung quanh.
Lương Đông gọi điện cho Triệu Tử Thiêm, bởi vì Triệu Tử Thiêm không cho Lương Đông tới đón cậu thế cho nên con lừa lớn nào đó chỉ còn biết ôm háo hức trong lòng mà gọi điện cho người ta. Triệu Tử Thiêm nhanh chóng bắt điện thoại của Lương Đông, người hâm mộ vây quanh rất nhiều cho nên vô cùng ồn, Triệu Tử Thiêm vừa phải nói lớn một chút, vừa phải lấy tay hơi che miệng lại tránh cho mọi người nghe được ra là cậu đang nói chuyện với Lương Đông.
“Xuống máy bay lâu chưa?” Lương Đông nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tử Thiêm bất giác nở nụ cười ngọt ngào:
“Vừa mới xuống”
Hôm nay Triệu Tử Thiêm phải đến đài truyền hình thế cho nên buổi tối mới có thể quay trở về được, chính vì thế Lương Đông liền hỏi:
“Buổi tối mấy giờ về?”
Triệu Tử Thiêm khẽ nhếch môi lên cao:
“Vẫn còn chưa biết chính xác, có lẽ hơn bảy giờ”
Lương Đông trực tiếp hỏi:
“Về nhà em hay nhà anh?”
Triệu Tử Thiêm hơi hơi liếc mắt nhìn người xung quanh, gương mặt ửng hồng lên một chút khẽ nói:
“Mới không thèm về nhà anh”
Lương Đông bật cười nói một câu rồi cúp máy:
“Vậy được, anh đến nhà em”
Triệu Tử Thiêm đến đài truyền hình là ba giờ trưa, có rất nhiều ca sĩ cùng diên viên nổi tiếng đến giao lưu khiến cho cậu càng thêm hồi hộp. Lần trước trong lễ trao giải kougo khi đó Triệu Tử Thiêm cũng hồi hộp không kém, nhưng mà lần đó có Lương Đông ở bên cạnh, lần này lại không có lừa lớn nhà cậu quả thật là không mấy dễ dàng trải qua.
Trợ lý Miên Miên ở một bên chạy qua chạy lại, nhân viên trang điểm Điềm Điềm đứng trang điểm cho Triệu Tử Thiêm. Điềm Điềm thấy Triệu Tử Thiêm có vẻ căng thẳng liền ở một bên lên tiếng nói chuyện với cậu:
“Căng thẳng có phải không?”
Triệu Tử Thiêm thành thật gật đầu:
“Đúng vậy!”
Điềm Điềm khẽ mỉm cười:
“Không cần căng thẳng”
Điềm Điềm nói như vậy, Triệu Tử Thiêm cũng không thay đổi được gì, ngược lại ngón tay ở dưới đùi vẫn còn không ngừng vẽ vòng tròn. Đúng lúc này điện thoại di động của Triệu Tử Thiêm vang lên, là Lương Đông gọi tới, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng bắt máy làm nũng:
“Đông à…”
Không rõ người bên kia đã nói những gì, giây tiếp theo gương mặt của Triệu Tử Thiêm liền biến đổi nhanh chóng, cứ ngồi cười khúc khích mãi không thôi. Đến khi Triệu Tử Thiêm cúp máy rồi, Điềm Điềm ở bên cạnh mới lên tiếng:
“Thật đúng là không so sánh sẽ không có tổn thương mà, tôi nói cậu đừng căng thẳng cậu vẫn cứ căng thẳng, Lương Đông chỉ gọi điện thoại nói cậu có vài câu thôi cậu liền cười rồi…”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì xấu hổ, chỉ còn biết cố gắng nhịn cười không nói gì nữa.
Lúc Triệu Tử Thiêm đứng ở sau khán đài đợi đến lượt lại có chút lo lắng, ánh mắt đảo quanh nhìn toàn bộ khán phòng toàn là những ca sĩ diễn viên nổi tiếng ngồi ở bên dưới, Triệu Tử Thiêm không tự chủ được lại cắn cắn môi, một tay cầm mic cũng thêm siết chặt lại.
Đến khi MC trên sân khấu thông báo tới lượt tiết mục của cậu, Triệu Tử Thiêm liền giật thót sau đó cố gắng hít một hơi thật sâu bước lên sân khấu. May mắn trong lúc biểu diễn không có gì xảy ra, Triệu Tử Thiêm cứ như vậy hát hết bài hát của mình, khi MC phỏng vấn Triệu Tử Thiêm cũng trôi chảy trả lời được hết tất cả các câu. Lúc bước xuống sân khấu rồi, Triệu Tử Thiêm khẽ thở dài mãn nguyện, cuối cùng cũng được trở về nhà với lừa lớn nhà mình.