Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 101

Cả đêm không ngủ được, mới năm giờ sáng, Âu Dương Kiều Vỹ đã tỉnh dậy. Tuy nhiên, cậu vẫn vùi mình trên giường mà không chịu rời khỏi phòng.

Mãi đến khi đồng hồ báo thức thình lình kêu lên, Âu Dương Kiều Vỹ mới bất đắc dĩ ngồi dậy, tắt nó đi rồi trượt xuống giường.

Liêu Mịch ở dưới bếp đã bày ra đồ ăn sáng đầy bàn. Ngồi bên cạnh bà là Âu Dương Chấn Anh. Sức khỏe của ông có phần hồi phục hơn lúc trước, nhưng trong lòng ông còn lo lắng và nghĩ ngợi nhiều thứ khác nữa.

Ông cầm tách cà phê uống một ngụm, liếc mắt nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đang trên lầu đi xuống.

Âu Dương Chấn Anh nói: “Tiểu Vỹ, ngồi ăn sáng luôn đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ đi lại ngồi vào bàn, im lặng dùng bữa sáng. Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng, chẳng bao lâu đã đến giờ đi làm.

Hôm nay cậu có buổi chụp ảnh ở Khương Thịnh, còn là chụp cùng với Thôi Kỳ Sinh. Chuyện này trước đó từng gây ra tranh cãi vì Thôi Kỳ Sinh nhất quyết không muốn chụp cùng cậu.

Lúc nghe Liêu Kế Hải kể lại, cậu chỉ bật cười, làm như mình muốn chụp với anh ta lắm vậy?

Thế nhưng sau vài ngày thuyết phục, Thôi Kỳ Sinh kia rốt cuộc cũng chấp nhận. Điều kiện là số điện thoại của Dalziel.

Bây giờ muốn dụ dỗ Thôi Kỳ Sinh thật sự rất đơn giản.

Lúc Âu Dương Kiều Vỹ bước ra khỏi cửa đã sớm nhìn thấy bóng dáng của Vưu Kiện.

Xem ra anh luôn rất đúng giờ.

Có điều, hôm nay hình như…có gì đó không giống ngày thường cho lắm.

Âu Dương Kiều Vỹ đóng cửa lại, đi đến gần chỗ anh. Lúc nghiêng đầu nhìn ra ngoài hàng rào thì cậu sững người vì thấy Vưu Kiện đang dựa vào một bên của xe hơi.

Là xe hơi…

Cậu ngây ra chăm chăm nhìn vào chiếc xe hơi màu đen đắt tiền, sau đó liếc sang người đàn ông đã lái nó, bỗng dưng có chút không nói nên lời.

Hôm nay Vưu Kiện ăn mặc cũng không khác bình thường mấy. Chiếc áo sơmi màu đen có họa tiết, để bung hai khuy áo, lộ ra một sợi dây chuyền ánh bạc ở trên cổ. Bên dưới là một chiếc quần Âu thẳng thóm lịch sự nhã nhặn.

Nhìn ở trên không khác gì một gã phong lưu đa tình, nhưng nhìn xuống dưới thì đứng đắn đường hoàng.

Phong cách thế này, quả thực chỉ có mỗi Vưu Kiện thích hợp.

Là một kẻ vừa khốn nạn lại vừa đứng đắn.

Vưu Kiện đang đứng bên hông xe, ánh mắt nhìn về khóm hoa đối diện, không biết nghĩ ngợi cái gì. Một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân, anh mới ngẩng mặt nhìn qua.

Trên môi lập tức xuất hiện nụ cười.

Vưu Kiện giơ cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Em cũng rất đúng giờ đấy, bé con.”

Âu Dương Kiều Vỹ vốn dĩ đã nhìn ngắm anh đủ rồi, cho nên bây giờ không muốn nhiều lời, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong. Vưu Kiện ngoảnh đầu nhìn cậu qua cửa kính, không nói gì, nhanh chóng vòng qua bên kia mở cửa ngồi bên cạnh.

Hiếm khi thấy Vưu Kiện lái xe hơi, xem như hôm nay cậu cũng được hưởng ké một chút ít may mắn.

Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Vưu Kiện thay đổi, không lẽ vì chuyện hôm bữa mình đã ngồi xe hơi của Dalziel mà không phải xe mô tô của anh ta sao?

Lúc đến nơi, ngoại trừ Âu Dương Kiều Vỹ, Vưu Kiện cũng là một đối tượng khiến cho tất cả nhân viên trong Khương Thịnh phải quay đầu nhìn ngó. Bọn họ nhìn anh không rời mắt, nhất là những nữ nhân viên.

Khi anh đi rồi, họ vẫn còn ngoảnh đầu nhìn theo, sau đó rùng mình mà tấm tắc khen ngợi.

Âu Dương Kiều Vỹ vừa đi vừa nói: “Xem ra chú cũng thích hợp với showbiz đấy chứ. Người ta nhìn theo trông mỏi cả cổ luôn kìa.”

Vưu Kiện đi chậm hơn cậu một chút, một tay cắm vào túi quần, khẽ cười nói: “Bé con, hôm nay em dùng nước hoa mùi khác à?”

Nghe đến đây, cậu hơi sững ra. Bước chân dừng lại, cậu nghiêm túc hỏi: “Chú ngửi thấy mùi gì khác à?”

Vưu Kiện cũng gật đầu đầy thành thật: “Phải, hình như là…mùi giấm.”

Mùi giấm?

Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng hiểu ra đối phương đang châm chọc mình, mím môi lại không đáp nửa chữ, xoay người đi vào trong phòng chụp.

Trong suốt khoảng thời gian Âu Dương Kiều Vỹ trang điểm, Vưu Kiện đều đứng ở một góc, lặng lẽ nhìn cậu. Anh đứng ở chỗ không ảnh hưởng đến những nhân viên khác đang tất bật, vậy mà vẫn có thể khiến cho mọi người đôi lúc phải nhìn lén anh.

Âu Dương Kiều Vỹ luôn nhắm mắt cho nên không hề hay biết có người đang quan sát mình thật tỉ mỉ với vẻ mặt say sưa hạnh phúc.

Cả phòng đều yên tĩnh cho đến khi cánh cửa thình lình mở ra, nghe thấy giọng nói của Thôi Kỳ Sinh đang càu nhàu ai đó truyền tới làm cho mọi người chú ý.

Từ ngoài cửa ra nghe thấy hắn bảo: “Anh theo tôi bao lâu rồi vẫn không biết tôi thích ăn gì à? Mua cơm cuộn có tôm thì làm sao tôi ăn được chứ? Anh có tin là—“

Lúc mở cửa ra, người Thôi Kỳ Sinh nhìn thấy đầu tiên là Vưu Kiện. Lời nói theo đó mà im bặt ngay lập tức.

Thôi Kỳ Sinh trừng mắt nhìn Vưu Kiện, tựa hồ không tin được có ngày mình sẽ chạm mặt anh ở ngay tại chỗ này.

Chúc Nam ở phía sau đi lên, vừa vặn phát hiện có chuyện bất thường, bèn ngước mắt nhìn theo hướng của Thôi Kỳ Sinh.

Anh cũng sững người, sao Vưu Kiện lại ở đây?

Đúng lúc này, Âu Dương Kiều Vỹ đã trang điểm xong. Cậu đứng dậy xoay người lại nhìn Thôi Kỳ Sinh, sau đó liếc nhìn Vưu Kiện, không tránh khỏi nhớ về chuyện ngày trước.

Nhưng cậu quyết định không lên tiếng, im lặng đi vào phòng thay đồ.

Qua một lúc, Thôi Kỳ Sinh mới bình tĩnh lại được. Hắn thu tầm mắt, vội vàng đi về phía phòng thay quần áo.

Vưu Kiện liếc mắt nhìn theo bóng lưng lo lắng của hắn, không khỏi nhếch môi khinh bỉ.

Chủ đề chụp ảnh hôm nay của hai người là theo concept cổ trang. Cả hai mặc trang phục cổ xưa kỳ thực rất xinh đẹp.

Âu Dương Kiều Vỹ mặc một bộ màu trắng từ trên xuống dưới. Thôi Kỳ Sinh ngược lại là màu đỏ sẫm đầy quyền lực. Hai người đứng cạnh nhau, liếc nhìn nhau vài giây rồi bắt đầu hợp tác làm việc.

Thôi Kỳ Sinh ngồi xuống bên một cây đàn tranh, bên cạnh là Âu Dương Kiều Vỹ đang đệm đàn. Hắn co một gối lên, trông rất ngạo mạn. Một tay nâng cằm cậu, quay qua đối mặt với mình.

Ánh mắt cả hai khiến người ta liên tưởng đến một chuyện tình đầy dằn vặt và đau khổ.

Trong lúc đang chụp ảnh, cửa phòng bất ngờ mở ra, mang theo một thanh âm khẽ khàng. Vưu Kiện mãi chú ý đến Âu Dương Kiều Vỹ nên không để tâm tới người vừa mới bước vào.

Một lúc sau, anh mới phát hiện, bên cạnh mình là Dalziel.

Hai người quay mặt nhìn nhau, không khỏi sượng sùng.

Dalziel là người chủ động lên tiếng: “Tôi không nghĩ hôm nay anh sẽ đến đây.”

Vưu Kiện không nhìn y, nhàn nhạt đáp: “Vì sáng nay tôi đưa Kiều Vỹ đến nên mới ở lại một chút.”

Một câu này làm cho Dalziel phải liếc nhìn anh hồi lâu. Giọng điệu rõ ràng điềm nhiên bình thản, thế nhưng từng câu từng chữ tựa hồ muốn đánh dấu một chuyện gì đó vô cùng quan trọng.

Hôm nay chính là anh đã đưa cậu đến Khương Thịnh.

Phải, chính là anh, mà không phải là Dalziel.

Dalziel ngầm hiểu được thái độ khiêu khích của Vưu Kiện, không nói gì thêm mà lặng lẽ quan sát buổi chụp hình.

Chưa tới một tiếng đồng hồ, tất cả các tấm ảnh đều được nhiếp ảnh gia ưng ý.

Buổi chụp kết thúc.

Âu Dương Kiều Vỹ tách khỏi Thôi Kỳ Sinh, nhanh chóng đi qua chào hỏi Dalziel. Cậu hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh đến đây. Chắc là Liêu Kế Hải có nói cho anh biết.

“Dalziel!” Cậu gọi y, còn mỉm cười thân thiết.

Dalziel đi đến trước mặt cậu, ân cần chỉnh lại mái tóc bị rối do mải tạo dáng rồi nói: “Có bất ngờ không? Anh định đến sớm hơn nhưng công việc bên kia mãi mới xong.”

Âu Dương Kiều Vỹ cao hứng gật đầu: “Bất ngờ chứ! Mấy hôm nay em thấy anh bận rộn cho nên cũng không nhắn tin hay gọi điện, sợ làm phiền.”

“Làm phiền gì chứ! Nếu là em thì anh sẽ có thời gian mà…”

Cả hai đứng nói chuyện với nhau rất vui vẻ mà không để ý đến những người khác.

Vưu Kiện đứng ở một bên im lặng quan sát cả hai, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của cậu một khắc nào. Từng nụ cười và ánh mắt, đều lọt vào tầm mắt của anh.

Một lúc sau, Thôi Kỳ Sinh chợt đến gần chỗ anh, nói nhỏ: “Vưu Kiện, tôi biết trước kia tôi có tội rất lớn với anh. Nhưng mà bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần nói, anh có nghe không?”

Vưu Kiện vẫn chưa dời tầm mắt, tùy tiện đáp: “Ừ?”

Thôi Kỳ Sinh liếc nhìn Dalziel rồi quay đầu lại, nói nhỏ vào tai Vưu Kiện: “Thế này đi, tôi và anh hợp tác với nhau, đều có lợi cho đôi bên. Anh thấy thế nào? Anh giúp tôi, cũng đồng nghĩa là giúp chính anh đấy.”

Vưu Kiện có hơi kinh ngạc, nhếch môi cười khẩy: “Cậu để ý Dalziel?”

Thôi Kỳ Sinh mỉm cười, hoàn toàn thừa nhận.

Hắn thích Dalziel, thích đến không kìm chế được. Nhưng hắn không thể đối phó với con người này, mọi cách thức của hắn đều trở nên vô dụng.

Người tình cũ bây giờ lại thành một đối tác ăn ý làm cho Vưu Kiện trong lòng thích thú. Anh nheo mắt lại nghĩ ngợi một chốc mới hỏi: “Vậy bây giờ cậu tách Dalziel ra khỏi em ấy đi.”

Thôi Kỳ Sinh ngoảnh đầu nhìn một cái, trong đầu lập tức nhảy ra một kế hoạch. Nếu nói đến lươn lẹo chiêu trò, hắn đây chẳng thiếu. Thôi Kỳ Sinh đi tìm một cốc nước, sau đó giả vờ bước lại gần chỗ của Âu Dương Kiều Vỹ.

Hắn nhìn cậu cười nói vài câu xã giao. Âu Dương Kiều Vỹ cũng thuận miệng đáp lại vài câu.

Vào lúc Thôi Kỳ Sinh giơ cánh tay lên, cốc nước không hiểu sao lại nghiêng về phía sau, bất ngờ đổ hết lên áo của Dalziel.

Dalziel đứng rất gần hắn, cho nên không thể tránh được. Phần áo ở bụng và cánh tay bên trái đều ướt nhẹp.

Thôi Kỳ Sinh tỏ ra giật mình, luống cuống nói: “Xin lỗi, anh có cần khăn giấy không? Đợi tôi đi lấy.”

Dalziel ngăn lại cánh tay sờ loạn của Thôi Kỳ Sinh, điềm tĩnh bảo: “Tôi tự làm được rồi.” Sau đó nhìn cậu, “Anh vào nhà vệ sinh một chút.”

Dứt lời, y quay người rời khỏi phòng thật nhanh.

Ở một góc đối diện, Vưu Kiện hào hứng chiêm ngưỡng chiêu trò xuất sắc của Thôi Kỳ Sinh, ngón tay kề ngay môi, lướt nhẹ một cái, ánh mắt tràn ngập thích thú.

Mẹ nó, quả nhiên là Thôi Kỳ Sinh.

Đợi Dalziel đi rồi, Thôi Kỳ Sinh không còn luống cuống nữa, đưa cốc nước cho Âu Dương Kiều Vỹ: “Cậu cầm giúp tôi, tôi phải đi một chút.”

Âu Dương Kiều Vỹ không cầm lấy, chỉ hỏi thẳng: “Anh thích Dalziel à?”

Vì gấp gáp, hắn sốt sắng lớn giọng: “Thì sao? Cậu không cầm giúp tôi một lúc được à?”

Ngay lập tức, Vưu Kiện từ sau đi tới, thấp giọng cảnh cáo: “Thôi Kỳ Sinh, cậu đang lớn tiếng với ai vậy?”

Nghe thấy giọng nói của anh, cả người hắn chợt rùng mình.

Không cầm thì không cầm, tôi đây tự vứt.

Thôi Kỳ Sinh không muốn cãi nhau với “đối tác”, bèn quay người đi, thuận tay vứt luôn cốc nước giấy vào trong thùng rác gần đó.

Cửa phòng toang đóng lại một tiếng.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn Vưu Kiện: “Hai người vừa hợp tác với nhau đúng không? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”

Vưu Kiện nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng bảo: “Chắc là trời thương tôi đấy, nhưng hình như không thương Dalziel cho lắm.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt im lặng nhìn anh, hồi sau thì phì cười: “Vưu Kiện, chú ác lắm.”

Thật sự, ông trời không thương tình Dalziel gì cả, vì đã để anh phải lọt vào đôi mắt đào hoa mưu mô của Thôi Kỳ Sinh.



Chúc Văn mới vừa chạy xong deadline của cuối kỳ đã lập tức gọi điện hẹn Âu Dương Kiều Vỹ đi uống nước. Suốt hai tháng nay cô nàng chỉ chôn mình ở trong nhà để hoàn thành xong mấy cái đồ án đầy vất vả của mình. Bây giờ đã có thời gian rảnh rỗi, cô nàng không nhịn được liền gọi cho bạn thân ra tâm tình giải tỏa căng thẳng.

Lúc đến quán cà phê, Chúc Văn bước vào ngay lập tức nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi ở một góc khuất trong cùng. Trên bàn cậu là một chiếc laptop, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào những gì ở trên màn hình, ngón tay gõ lên mặt phím liên hồi.

Cô đứng ngây ra nhìn một lúc rồi mới đi nhanh đến, hai tay thình lình chống xuống bàn, gọi: “Kiều Vỹ!”

Một tiếng gọi truyền vào màng nhĩ, lớn đến mức khiến cậu giật cả mình. Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt lên nhìn, mấy đầu ngón tay tạm thời dừng lại, chân mày cũng hơi chau vào nhau.

“Cậu không dọa người thì sợ không ai biết mình là quỷ à?”

Chúc Văn ngồi xuống ghế, bĩu môi nói: “Miệng lưỡi dạo này gắt thế nhờ? Ừ đấy, tớ là quỷ, một nữ quỷ xinh đẹp đeo bám cậu suốt đời này!”

Âu Dương Kiều Vỹ không thèm pha trò tung hứng cùng với cô, nhanh chóng gập màn hình laptop lại, đặt sang một bên. Sau đó gọi người phục vụ đến, hỏi Chúc Văn muốn uống gì. Cô bảo, uống chanh dây.

Đôi bạn thân này kể ra cũng có nhiều tính cách giống nhau. Tỉ như, nếu đã thích loại thức uống nào thì dù đi đến đâu vẫn bất chấp mà lựa chọn đúng món đó không thay đổi. Trong tình cảm, hai người cũng có sự tương đồng. Đó là, không buông bỏ người trong lòng dù đã đổ vỡ đau khổ.

Sau hai tháng, Chúc Văn trông gầy hơn trước nhưng sắc mặt vẫn tươi tỉnh tràn đầy sức sống. Điều này làm cho Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy an tâm. Thật ra cậu cũng định hỏi thăm đến chuyện của Thôi Vũ Thần nhưng nghĩ một hồi lại thôi, không muốn nhắc tránh làm cô lại đau lòng.

Chúc Văn nghiêng đầu tì gò má lên bàn tay, hơi mỉm cười nói: “Dạo gần đây cậu thế nào rồi? Hai tháng qua tớ không liên lạc với ai, sống ẩn dật quá thành ra không còn biết tình hình bên ngoài như thế nào nữa.”

“Cậu muốn biết cụ thể chuyện gì?” Âu Dương Kiều Vỹ hỏi xong, nhàn nhã cúi đầu uống một ngụm nước cam vắt.

Nghe cậu hỏi, Chúc Văn bật cười, trỏ ngón tay đẩy đẩy vào phần gò má của cậu: “Cậu hỏi mà cũng thấy ghét thật đó Vỹ Vỹ? Được rồi, tớ muốn biết chuyện của cậu và thầy Vưu trước.”

Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn cô: “Vẫn vậy.”

“Vẫn vậy là ý gì? Không lẽ suốt hai tháng qua mà thầy Vưu không tiến thêm được bước nào sao? Chán vậy!”

“Cậu nghĩ muốn bước là bước sao? Hiện tại, thầy ấy chỉ có thể nhích thôi.”

Chúc Văn hơi sững ra vài giây, sau đó định thần lại, định mở miệng nói tiếp thì người phục vụ từ xa bước tới, đặt xuống bàn một ly chanh dây rồi rời đi rất nhanh.

Cô ngoảnh đầu nhìn chàng trai phục vụ trầm tính kiệm lời như vàng kia một cái rồi quay lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, không nhịn được nói:

“Tớ không tin thầy Vưu vậy mà lại bó tay trước cậu đấy? Nhưng mà tớ nghĩ là vì thầy ấy chưa làm đúng trọng tâm mà thôi.”

“Làm đúng trọng tâm?” Cậu không hiểu ý này lắm.

Làm cái gì mới đúng trọng tâm?

Chúc Văn khuấy chiếc muỗng trong ly chanh dây, làm cho lớp bọt mỏng phía trên dần tan tách tách rất khẽ, dường như không hề phát ra âm thanh nào. Cô nhìn xuống chiếc ly một lúc rồi ngước mắt lên, mỉm cười đáp:

“Cậu có muốn cược không? Chỉ cần thầy ấy hôn cậu một cái, chắc chắn là Kiều Vỹ lúc này sẽ biến thành Tiểu Vỹ năm 17 tuổi ngay.”

Quả nhiên, lời lẽ mà Chúc Văn nói ra, ít khi nào là lời vàng ngọc. Âu Dương Kiều Vỹ nhàn nhạt tặng cho cô một cái lườm rách mắt, không thèm đáp lại. Đối ngược với vẻ mặt lạnh giá như mùa đông ngoài cửa sổ của cậu, Chúc Văn mỉm cười đầy hân hoan.

Lúc sau, cô chợt hỏi đến công việc: “Nghe nói cậu đang làm trong công ty của nhà rồi hả? Có thấy ổn không?”

Âu Dương Kiều Vỹ khẽ thở dài: “Thật sự hai tháng qua cậu không cầm đến chiếc điện thoại luôn hay sao?”

Chúc Văn đơ ra vài giây rồi gật đầu khá thành thật.

Cô không đụng vào điện thoại suốt hai tháng, hoàn toàn vùi mình làm cho xong cái đồ án chết tiệt kia. Thời gian suy nghĩ và làm việc còn không có đủ, thậm chí đến giờ ăn giấc ngủ cũng không có, thì làm sao còn tâm trí xem điện thoại hóng tin tức?

Nghĩ đến đây, Chúc Văn khựng lại, trong lòng bỗng có linh cảm không lành. Lẽ nào trong hai tháng qua đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy rồi?

“Chuyện gì vậy?” Chúc Văn tò mò hỏi dồn dập, “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu rồi? Sao không nói cho tớ nghe? Hả?”

“Cậu trật tự một chút được không?” Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn những người xung quanh đang chăm chăm ánh mắt vào Chúc Văn mà thấy ngượng ngùng.

Chúc Văn cũng sớm nhận ra được giọng mình có hơi lớn, bèn hạ thấp xuống hết cỡ: “Được rồi, cậu mau khai thật cho tớ nghe đi!”

Qua mười phút, Âu Dương Kiều Vỹ cũng đã kể xong từ đâu chí cuối mọi chuyện vừa xảy ra ở JIei. Chúc Văn nghe xong, thoạt đầu là sửng sốt, giây sau đã bắt đầu nghĩ ngợi suy đoán giống như thám tử.

“Vỹ Vỹ, cậu không nghĩ trong công ty có gián điệp đấy chứ? Chứ làm sao lại có chất độc hại rồi cái gì mà trùng hợp ý tưởng? Chắc chắn có người cố ý phá hoại!”

Lời Chúc Văn nói không sai. Cậu đã từng nghĩ đến việc này, nhưng hiện tại chưa tìm ra được bằng chứng hay đối tượng khả nghi nào cả, cho nên cũng chưa vội buộc tội.

Chúc Văn lại nói tiếp: “Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Lúc nói cô vẫn chăm chăm đọc tin tức trên điện thoại, “Tin tức cũng chìm rồi, còn có bài báo giải oan cho công ty nữa này. Nhưng mà quan trọng là niềm tin của khách hàng, sợ là…khó mà lấy lại ngay được ấy.”

“Thế cậu có muốn nghe tiếp nữa không? Vẫn còn một chuyện nữa bất ngờ hơn.”

Chúc Văn tròn mắt: “Còn đợi gì nữa?”

Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt mỉm cười, cầm ly nước lên nhấp một ngụm, nước cam đã nhạt hơn vì đá tan ra khá nhiều.

Sau đó cậu nhắc đến công ty Quý Phi cùng với vị giám đốc bí ẩn họ Nghiêm kia.

Lúc nghe xong, Chúc Văn lập tức nghĩ ngay tới một người, mặc kệ rằng mọi chuyện có hợp lí hay không.

“Vỹ Vỹ, cậu có nghĩ tới người tớ nghĩ không?”

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng giây lát rồi gật đầu. Cô cười một tiếng, bảo hai người họ cùng nhau nói ra tên người đó đi.

Cả hai giương mắt nhìn nhau, qua một lúc, đồng loạt thốt ra một chiếc tên quen thuộc.

“Nghiêm Thừa Thừa.”

Ngay sau đó, Chúc Văn đập tay xuống bàn, nhếch môi đắc ý: “Quả nhiên là tri kỷ, suy nghĩ giống nhau không lệch được mà. Nói đến Nghiêm Thừa Thừa thì…tớ nghĩ cũng có khả năng lắm. Vì tớ cảm giác ý đồ của công ty Quý Phi chính là muốn giúp đỡ cậu, ngoài ra có lẽ còn muốn gây một ấn tượng tốt đẹp trong lòng cậu nữa. Chẳng phải ngày xưa cậu ấy thích thầm cậu sao?”

“Đó là ngày xưa thôi.” Âu Dương Kiều Vỹ không có hứng thú gì khác, bình tĩnh tì cằm lên hai tay nói, “Nhiều năm như vậy rồi, không lẽ vẫn còn thầm thương trộm nhớ vô nghĩa như vậy à? Huống gì ngày đó tớ đi du học còn không báo một tiếng với cậu ta.”

“Nhắc mới nhớ, cậu đúng là đồ độc ác. Ngày cậu đi du học, Nghiêm Thừa Thừa đã chạy đến hỏi tớ chuyện gì xảy ra vậy. Tớ chỉ đáp cậu đi sang nước ngoài du học rồi. Khi đó trông cậu ấy cũng có vẻ bình thường, không có buồn bã cho lắm, chỉ kinh ngạc một chút thôi. Rồi sau đó bẵng đi hai tháng, Nghiêm Thừa Thừa đột nhiên tập trung học hành, thành tích ngày càng đi lên, cả thành tích thể thao cũng rất đáng gờm, khiến bọn con gái ba khối đều điên đảo vì cậu ấy. Thế nhưng…”

Nói đến đây, Chúc Văn dừng lại, làm bộ mặt thần thần bí bí khiến Âu Dương Kiều Vỹ nhướng chân mày.

“Sao? Thế nhưng gì?”

“Ơ, tớ tưởng cậu không có hứng với cậu ấy chứ.” Chúc Văn cười cười.

Biết rõ cô bạn trêu chọc mình, cậu hít thầm một hơi rồi nhún vai đáp: “Vậy thôi, cậu kể hay không thì đúng là tớ cũng không có hứng thú gì khác. Tớ, hứng với người nào đó rồi.”

“Á!” Chúc Văn bỗng kêu lên rồi cầm lấy điện thoại, mở ra mục ghi âm, đưa sát đến trước mặt cậu, hai mắt sáng trưng, “Cậu mau nói lại câu cuối đi, tớ phải thu âm lại rồi đi chuộc lợi thầy Vưu nào.”

Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn điện thoại, thật sự đang mở mục ghi âm, môi cậu hơi cong lên nhưng không phải mỉm cười. Sau đó cậu duỗi tay tóm gọn điện thoại của Chúc Văn, cảnh cáo:

“Cậu đừng làm hỏng mấy chuyện của tớ. Chuyện gì cũng được, trừ chuyện liên quan đến người đó.”

Nghe xong, Chúc Văn ngồi lại ngay ngắn, cười ngoan như con mèo: “Rồi rồi, tớ ngoan ngoãn lắm. Vậy giờ nói tiếp vụ của Nghiêm Thừa Thừa. Hai tháng sau khi cậu ấy học tập nghiêm túc thì trong trường bỗng rộ lên một tin đồn. Cậu đoán xem là tin gì?”

Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ ngợi quá năm giây, liền đáp: “Thừa Thừa có người yêu.”

Chúc Văn bật ngón cái: “Bingo! Chuyện có người yêu cũng tính là chuyện bình thường đi, nhưng vì cậu ấy là Nghiêm Thừa Thừa được hàng trăm nữ sinh yêu mến cho nên tin đồn này càng đồn lại càng xa. Trọng điểm ở chỗ người yêu của Nghiêm Thừa Thừa có chút…gây sốc.”

Khoảng không chợt tĩnh lặng làm cho Âu Dương Kiều Vỹ cũng tò mò, hơi nhíu mày lại.

“Người yêu của cậu ấy không những là một vị tiền bối mà còn là…một nam sinh nữa.”

Ngược lại với vẻ thần bí của Chúc Văn, cậu không sửng sốt lắm, vì vốn dĩ trước đó Nghiêm Thừa Thừa đã theo đuổi cậu, nên đương nhiên người yêu sau này cũng không thể là con gái được rồi.

Có điều, nếu cậu nhớ không lầm thì Rosia từng nói vị giám đốc họ Nghiêm kia đang ở bên nước ngoài chuẩn bị cho việc kết hôn của mình.

Nghiêm Thừa Thừa…lẽ nào sẽ kết hôn?

Hoặc là, phán đoán của cậu đã sai rồi.



Một chiếc tắc xi dừng lại ở một nơi vắng vẻ lạnh lẽo. Người tài xế từ lúc bắt đầu lái đến giờ không dám mở miệng nói nhiều, mãi khi đến nơi mới nhỏ giọng nói:

“Đã đến rồi ạ.”

Người đàn ông bên cạnh chú sắc mặt luôn điềm đạm, cong môi mỉm cười một cái rồi lấy tiền trong ví ra đưa cho chú. Sau đó anh bước xuống xe, đưa mắt nhìn về phía trước.

Đó là một con đường rất dài và tối, không thể nhìn thấy được điểm cuối cùng. Xung quanh được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp cây cỏ. Gió đông thổi qua, có lúc rít gào dữ tợn.

Người đàn ông kéo kín áo khoác rồi cất bước đi vào sâu bên trong. Càng đi, bước chân càng trở nên vội vã. Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ xem giờ, chân mày thoáng nhíu lại.

Không lâu sau, anh dừng chân trước một căn dinh thự yên tĩnh tịch mịch. Tường phủ cao vút. Những cây dây leo thường xanh bò quanh trên đầu tường. Qua cánh cửa sơn màu son không thể nhìn thấy kết cấu ở bên trong, ngoại trừ một ánh đèn leo loét treo trên ngọn cây.

Ở nơi này, căn dinh thự dường như trở nên bị tách biệt và cô lập.

Anh ngước mắt nhìn một lúc rồi bước đến gần cánh cổng, chẳng bao lâu, cánh cửa tự động mở ra, tạo thành một loạt âm thanh rợn người.

Anh đi vào trong, đến phòng khách thì chợt khựng lại. Chính giữa gian phòng khách rộng lớn là một bộ ghế sofa màu đỏ rượu.

Có một người đàn ông khác đang ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm nghiền lại, trông như đã ngủ rất say.

Trong phòng không có quá nhiều ánh sáng, chùm đèn xa hoa phía trên không bật lên, chỉ tạm mượn ánh sáng mờ nhạt ở ngoài cửa sổ chiếu vào.

Một đường xiên rọi đến đôi giày Tây của người đàn ông trầm lặng kia.

“Ông chủ.” Người đàn ông bước xuống từ tắc xi vừa mới lên tiếng, âm thanh nhanh chóng vọng qua nhiều lớp tường dày, rất nhanh đã mất hút.

Thanh âm truyền đến bên tai, người đàn ông còn lại chậm rãi mở mắt. Đôi hàng mi che phủ đi đôi mắt ẩn chứa đầy sự dã tâm. Người đó có vóc dáng thẳng và dài, ngồi tựa ra phía sau, cánh tay gác lên thành vịn của ghế sofa.

Qua một lúc, hắn tỉnh dậy, hơi nhoài người về trước, cánh tay duỗi ra nâng một ly rượu, cúi đầu uống. Rượu trượt xuống cổ họng làm cho yết hầu khẽ chuyển động một cách tao nhã.

“Chuyện lần trước, cậu làm sơ suất quá rồi.” Thật lâu sau, rốt cuộc người đó cũng lên tiếng.

Giọng nói rất điềm đạm bình tĩnh, nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác biệt.

Rõ ràng là hắn đang tức giận vì nhiệm vụ của anh không hoàn thành.

“Tôi xin lỗi, ông chủ. Thật sự tôi không thể ngờ được sẽ có một công ty khác đến ngỏ lời muốn đầu tư hợp tác với JIei sau một loạt scandal đó.”

Người đàn ông vẫn còn cầm ly rượu, nhẹ nhàng xoay chiếc ly một vòng, giống như đang đùa nghịch. Các ngón tay còn lại gõ theo từng nhịp từng nhịp trên mặt ghế.

Hắn nheo mắt nhìn vào chất lỏng trong ly, hàng chân mày hơi nhướn lên: “Vẫn là cậu còn non nớt lắm. Thằng nhóc ấy, rất thông minh. Nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc hay chùn bước đâu. Nhưng mà chuyện lần này là nó may mắn. Cái công ty kia hẳn là cậu đã điều tra được chút ít rồi?”

Anh nhìn hắn, gật đầu một cái. Sau đó thì bước tới bên cạnh, cúi thấp đầu, thì thầm vào tai hắn.

Nghe được một lượng thông tin bí mật từ phía bên Quý Phi làm hắn nhất thời kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng thú vị.

Vốn dĩ ban đầu chỉ muốn đối đầu với mỗi chủ tịch Âu Dương mà thôi, không ngờ…bây giờ lại còn phải bận tâm thêm một người nữa.

Hắn bình tĩnh nhấp ngụm rượu rồi nói: “Tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa, lần này chắc chắn phải làm cho tốt.”

Dừng một chốc, hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi rút một chiếc khăn mùi soa ra, lau qua từng kẽ tay, dặn dò: “Cẩn thận, tuyệt đối không được để lại một dấu vết nào. Âu Dương Kiều Vỹ là một đứa rất lanh lợi. Nhớ đấy!”

Người kia “vâng” một tiếng dứt khoát rồi xoay lưng, mau chóng rời khỏi dinh thự. Gian phòng khách một lần nữa chìm trong tịch mịch lạnh lẽo.

Trước buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới ba ngày, phía công ty JIei xảy ra chuyện lớn. 

Hết chương 101.
Bình Luận (0)
Comment