Trình Nặc đứng trước cửa phòng, ánh mắt vẫn dán chặt trên từng bộ váy được trưng bày bên trong, bàn tay thì run rẩy bấm số gọi cho Âu Dương Kiều Vỹ.
Sáng sớm hôm nay Âu Dương Kiều Vỹ có công việc đột xuất với nhãn hàng thời trang JAS, vì vậy mà không có mặt ở JIei vào lúc này.
Khi đầu dây được kết nối, Trình Nặc nặng nề hít thở, lời nói như mắc nghẹn ở cổ họng, một lúc lâu mới có thể nói: “Chủ tịch, ngài…ngài đang ở đâu thế ạ?”
Âu Dương Kiều Vỹ bên này toang đứng dậy, nói nhỏ với Liêu Kế Hải: “Con ra ngoài một chút.”
Sau đó cậu mở cửa bước ra ngoài, nghe thấy Trình Nặc nói tiếp trong điện thoại, giọng đã run như sắp khóc tới nơi: “Chủ tịch, chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi. Tất cả mẫu váy chuẩn bị ra mắt vào ba ngày nữa…đều…đều bị hỏng cả rồi ạ.”
Một lời nói ra như tiếng sét vang rần trời.
Âu Dương Kiều Vỹ chưa thể tiếp nhận được, sững người hỏi lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô không nhìn nhầm đấy chứ?”
Trình Nặc lắc lắc đầu, nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Không ạ. Tôi không hề nhìn nhầm. Chủ tịch hãy mau trở về công ty đi rồi sẽ hiểu.”
“Được rồi.” Qua một lúc, cậu nặng nề thở ra một tiếng, dặn dò Trình Nặc, “Bây giờ cô tạm thời khóa căn phòng đó lại. Nửa tiếng nữa tôi sẽ về đến công ty, lúc ấy cô hãy gọi cho Rosia. Bình tĩnh đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Trình Nặc cúp máy, lúc chuẩn bị đóng cửa phòng lại, ánh mắt cơ hồ vẫn còn hoảng loạn nhìn vào khung cảnh bên trong.
Vài giây sau, cô dứt khoát đóng rồi khóa cửa bằng một mật mã khác.
Âu Dương Kiều Vỹ cúp máy, lòng bàn tay dường như đã lạnh toát. Đôi mắt ngây ra nhìn về phía cuối hành lang, một tia nắng kéo dài nhợt nhạt, giống như sắc mặt của cậu ngay lúc này.
Những lời mà Trình Nặc vừa nói, có đoạn rõ ràng, có đoạn lại thập phần mơ hồ.
Rốt cuộc thì ở công ty đã xảy ra chuyện gì? Những bộ váy sắp tới sẽ ra mắt đã bị hỏng như thế nào? Sao lại bị hỏng?
Và…vì sao lại hỏng khi chỉ còn có ba ngày nữa là họp báo quảng bá sản phẩm?
Chuyện này đột ngột xảy ra làm cậu vô thức nhớ lại những nghi hoặc mà Chúc Văn từng nói vào tuần trước.
Trong công ty cậu có gián điệp, thậm chí còn là một gián điệp rất tinh vi khéo léo.
Khóe môi Âu Dương Kiều Vỹ khẽ giật một chút.
Nếu như thật sự có gián điệp được gài trong công ty, vậy thì ai mới là người đầu sỏ của chuyện này?
Nguyên nhân là gì?
Tạm thời, có quá nhiều câu hỏi tuôn ra trong đầu cậu, chèn ép đến mức khiến hai huyệt thái dương căng nhức. Cậu nhắm mắt lại, bình tĩnh hít sâu vào một hơi.
Âu Dương Kiều Vỹ cất điện thoại vào túi quần, định quay vào trong xin phép trở về trước thì chạm mặt Liêu Kế Hải bước ra. Anh ngẩng mặt nhìn cậu, nhận ra sắc mặt cậu không ổn cho lắm, bèn hỏi:
“Bảo bối, có chuyện gì à? Mặt của con trắng như tờ giấy vậy.”
Ngước mắt nhìn Liêu Kế Hải, cậu ngây ra vài giây mới đáp: “Ở công ty vừa có chuyện, con phải quay về gấp. Có gì cậu nói với giám đốc JAS giúp con một tiếng nhé.”
“Xảy ra chuyện à?” Liêu Kế Hải cũng bất ngờ, “Vậy để cậu đưa con về công ty cho nhanh.”
Cậu gật đầu nhìn anh, sau đó đợi anh nói một tiếng với giám đốc ở bên trong. Lúc hai người trở về, trong công ty vẫn rất im ắng, dường như nhân viên vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra ngoại trừ Trình Nặc.
Khi thấy cậu bước vào, Trình Nặc mừng rỡ như đào được vàng. Cô vội vàng chạy lại, thoạt đầu liếc nhìn Liêu Kế Hải một cái, sau đó mới nhỏ giọng nói với cậu: “Chủ tịch, ngài về rồi, thật mừng quá!”
Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra đôi mắt của cô đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, chân mày cũng thoáng nhíu lại: “Đã có chuyện gì? Mau cùng tôi đi xem qua.”
Trình Nặc đi trước, cô ấn mật khẩu ở trên cửa. Ngay lập tức, cửa phòng bật mở. Trình Nặc kéo cánh cửa ra hơn hai phần ba, vừa vặn để lộ tình hình hỗn loạn ở bên trong cho hai người phía sau nhìn thấy.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu nhìn qua, cả người cứng đờ. Da thịt như bị gió đông bên ngoài thổi qua, làm cho đông cứng lại hoàn toàn.
Trước mặt cậu lúc này là những bộ váy của Quý Phi, nhưng nó khác ở chỗ, toàn bộ đều đã bị cắt ra thành nhiều mảnh vải nhỏ, không còn nguyên vẹn nữa.
Đưa mắt nhìn từng mảnh vải nằm trên sàn nhà, không khác gì từng đám lục bình trôi dạt trên sông, làm cho cõi lòng cậu lạnh buốt.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng im hơn nửa ngày mới có thể lên tiếng: “Cô đã kiểm tra CCTV chưa?”
Trình Nặc đứng bên cạnh báo cáo: “Đã xem qua rồi ạ, nhưng CCTV bị phá hỏng, không thể lưu lại dữ liệu.”
Dừng một chốc, cô thấp giọng nói: “Chủ tịch, nếu đúng như tôi nghĩ thì trong công ty của chúng ta có gián điệp, muốn âm mưu phá hoại dự án lần này. Có điều, dự án này là sự hợp tác với một công ty khác, chuyện này lại càng thêm rắc rối, vì hầu như chỉ có những bộ váy là bị phá hoại thôi. Chủ tịch định sẽ thế nào đây ạ?”
Âu Dương Kiều Vỹ im lặng chưa trả lời. Cậu nhấc chân đi tới trước, cúi người nhặt từng mảnh vải lên. Vải mềm mịn nằm trên lòng bàn tay, bị xé rách đến tả tơi.
Cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn khắp phòng một lượt.
Không có một dấu vết nào cả.
Cậu không cảm nhận được có người từng bước vào căn phòng này từ đêm hôm qua đến giờ, ngay cả một dấu vân tay hay dấu giày cũng không có.
Nếu như là một con người bước vào đây, chắc chắn cậu sẽ nhận ra được.
Nhưng mà…
Đang nghĩ ngợi thì cậu nghe thấy giọng của Liêu Kế Hải vang lên, vô tình đánh gãy suy tư của mình: “Cậu nghĩ con nên báo với bên Quý Phi một tiếng để cùng họ tìm ra cách giải quyết. Chuyện lần này khá nghiêm trọng đấy, nhanh chóng tìm cách trước khi quá muộn.”
Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu lại nhìn anh, tia hoang mang trong đôi mắt dần lắng xuống: “Con hiểu rồi. Công việc ở đây cứ để con xử lý, cậu cũng đừng nói lại với ba con nhé. Khi nào mọi chuyện ổn thỏa rồi con sẽ nói sau.”
“Được, cậu cũng ít khi nói chuyện với ba con mà.” Liêu Kế Hải khẽ cong bờ môi, duỗi tay xoa tóc trấn an cậu, “Cứ bình tĩnh mà giải quyết, nếu cần gì thì gọi cho cậu. Bây giờ cậu phải đi trước.”
“Vâng.”
Liêu Kế Hải nói xong liền rời đi, để lại trong phòng chỉ còn cậu và Trình Nặc.
“Cô báo tình hình cho Rosia biết đi. Khi nào cô ấy đến đây thì nói tôi biết.”
Trình Nặc gật đầu, mau chóng đi làm công việc được giao.
Khoảng hai tiếng sau, Rosia tự lái xe đến JIei. Lúc cô nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng ở trong phòng, đôi mắt kiều diễm trừng lớn đầy hốt hoảng.
Cô trỏ ngón tay chỉ xuống những mảnh vải trên nền đất, lời lẽ tắc nghẹn, mất rất lâu mới nói: “Ôi, chuyện gì thế này?”
Âu Dương Kiều Vỹ ở bên cạnh đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Sáng sớm hôm nay chúng tôi mới phát hiện sự việc này. Thật lòng đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được kẻ tày trời đó. Trước mắt tôi chỉ có thể báo lại tình hình với cô mà thôi.”
Qua một lúc, cậu thấp giọng bảo: “Chúng tôi rất xin lỗi.”
Rosia lùi về sau hai bước, bàn tay đỡ lấy trán, đôi mắt hơi nhắm lại rồi mở ra: “Tôi không ngờ sắp đến ngày quảng bá rồi lại còn xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại chúng ta cũng chưa thể đưa ra kết luận gì cả, tôi nghĩ mình vẫn nên báo lại với giám đốc một tiếng. Sau đó chúng ta sẽ bàn bạc lại sau.”
“Phía JIei sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm lần này, chúng tôi cũng sẽ cố gắng xử lý những bộ váy bị phá hoại. Về chuyện hợp tác giữa chúng ta…” Cậu hơi nhíu mày, muốn nói tiếp nhưng chưa biết phải nói làm sao.
Rosia nhận ra vẻ mặt khó xử của cậu, chính cô cũng cảm thấy bất ngờ lắm, nhưng không muốn tạo thêm áp lực cho cậu, đành nói:
“Cậu đừng quá lo lắng. Tôi sẽ nói chuyện cùng với giám đốc, sau đó sẽ báo lại tình hình cho cậu. Về chuyện hợp tác, chúng ta đã đi hơn hai phần ba đoạn đường rồi, bây giờ nếu hủy thì chẳng có bên nào vui vẻ cả. Rồi sẽ tìm ra cách giải quyết thôi.”
Sau vài khoảnh khắc bàng hoàng, Rosia đã lấy lại được bản lĩnh thường ngày của mình. Cô cong môi lên cười nhẹ một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.
Lúc bước vào thang máy, cô gọi điện cho giám đốc của mình.
Câu đầu tiên đã đi vào chuyện chính: “Phía bên JIei vừa xảy ra chuyện lớn, tất cả những bộ váy của chúng ta đều đã bị phá hoại, thưa giám đốc.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, cơ hồ đang dần dần tiếp nhận chuyện động trời vào sáng sớm.
Thang máy vẫn đang di chuyển xuống dưới, khi đến tầng bốn, một giọng nói của đàn ông bất ngờ vang lên: “Bên JIei định làm thế nào?”
Rosia nén tiếng thở dài trong lòng, đáp: “Họ vẫn chưa tìm ra cách, nhưng có vẻ đang muốn ôm lấy trách nhiệm, tự thiết kế và làm lại toàn bộ các mẫu váy đã bị hư.”
“Khi nào ra mắt sản phẩm?”
Nói đến đây, Rosia hơi nhíu mày: “Ba ngày nữa. Giám đốc, liệu chúng ta có nên dời ngày ra mắt lại thêm hai tuần nữa không?”
Đầu dây lại im lặng, thang máy vừa xuống tới tầng hai thì dừng lại một chốc.
“Không cần. Vẫn như cũ mà làm. Kế hoạch thì khi về đến công ty, tôi sẽ bàn với cô sau.”
Rosia sửng sốt giây lát: “Chủ tịch nói sao ạ? Vẫn như cũ…”
Ngay khi thang máy xuống tới tầng trệt, giọng nói của người kia trầm ổn vang lên, rất dứt khoát: “Ý tôi là, ba ngày nữa vẫn sẽ ra mắt sản phẩm.”
Rosia nâng mắt nhìn cửa thang máy vừa mở ra, ánh nắng từ cửa sổ trên cao thoáng chiếu xuống, khiến đôi mắt cô nheo lại.
Lời lẽ của người đàn ông này vô cùng cứng rắn và dõng dạc làm cho Rosia không muốn tin cũng phải tin.
Ba ngày nữa, thật sao?
…
Âu Dương Kiều Vỹ đẩy cửa phòng đi vào trong. Trình Nặc mau chóng làm một bình trà mới, rót cho cậu một tách còn nóng.
Cậu liếc nhìn tách trà bốc một làn khói nhạt nhòa, sau đó chậm rãi nâng tách trà lên, thổi nhẹ lên bề mặt. Bề mặt phía trên khẽ dao động, tạo ra từng con sóng thật nhỏ.
Sau đó, cậu cúi đầu, nhấp một ngụm.
Vị trà hoa cúc La Mã thơm ngào ngạt, len lỏi vào cánh mũi, làm ấm cả lồng ngực của cậu.
Trình Nặc im lặng quan sát vẻ mặt bình tĩnh đến bất thường của đối phương, không nhịn được mà hỏi: “Chủ tịch, chúng ta sẽ phải làm gì đây ạ? Chỉ còn ba ngày nữa thôi…”
Âu Dương Kiều Vỹ dùng nắp gạt nhẹ lên thành tách, khói vẫn nghi ngút tỏa ra, phần nào hâm nóng da mặt cậu.
“Cô có nghĩ đến đối tượng khả nghi nào không?”
“Đối tượng khả nghi?” Trình Nặc ngẩng mặt nghĩ ngợi nghiêm túc, hồi sau đành lắc đầu, “Tôi chưa dám buộc tội người nào cả. Có điều, chúng ta có thể thu hẹp phạm vị lại, vì căn phòng này ngoài chủ tịch và tôi thì những người bên phòng kế hoạch cũng có thể ra vào.”
Đúng rồi, những người ở phòng kế hoạch.
Âu Dương Kiều Vỹ nheo mắt lại suy nghĩ trong chốc lát, từng đối tượng hiện lên trong tâm trí của cậu.
Rất lâu sau, cậu lên tiếng: “Theo dõi động tĩnh từng người một, không bỏ qua bất kỳ ai cả, nhưng khéo léo một chút, đừng để người đó sinh nghi. Chuyện hôm nay cô khoan báo lại với bên phòng kế hoạch, rõ chưa?”
Trình Nặc gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Dứt lời, cô xoay người rời khỏi phòng. Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, cầm theo tách trà đi tới bên cửa sổ. Ánh nắng nhạt nhòa, chẳng bao lâu thì tuyết lại rơi.
Suýt thì quên mất đang là mùa đông.
Âu Dương Kiều Vỹ phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, miên man nghĩ ngợi. Cậu từng tiếp xúc với tất cả nhân viên phòng kế hoạch, mỗi người đều có một cá tính riêng biệt, một phong cách làm việc khác nhau, nhưng đương nhiên ai cũng có một khuyết điểm.
Cậu chậm rãi rà soát lại tính cách của từng người qua khoảng thời gian cùng làm việc với nhau.
Tông Nham, La Đinh, Tiểu Tư… Mỗi người một màu sắc khiến cậu có chút hoang mang.
Tông Nham, thông minh nhạy bén, điềm tĩnh từ tốn.
La Đinh, vui vẻ hoạt bát, chăm chỉ kiên nhẫn.
Tiểu Tư, đáng yêu vô tư, tuy đôi lúc hậu đậu nhưng vẫn là một cô gái mạnh mẽ quyết đoán.
Âu Dương Kiều Vỹ không rõ mình thu hẹp phạm vi như thế này có đúng hay là chưa? Lỡ đâu vẫn còn một người khác không thuộc trong phòng kế hoạch này?
Khi vừa cúi đầu uống một ngụm trà thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Cậu sực tỉnh quay người lại, đặt tách trà xuống rồi bắt máy lên.
Giọng nói của Rosia truyền tới: “Kiều Vỹ, tôi đã có kế hoạch rồi.”
Hai ngày sau, Âu Dương Kiều Vỹ đi xem xét tình hình ở bên phòng thiết kế. Cậu quan sát những bộ váy đang được làm ra, trong lòng phần nào nhẹ nhõm.
“Mọi người vất vả rồi, hãy cố gắng đến phút cuối nhé.” Cậu nói với những nhân viên trong phòng với giọng điệu chân thành nhất.
Mọi người không dừng tay lại, chỉ ngước mắt mỉm cười đáp: “Vâng chủ tịch. Khi tụi em làm xong thì chủ tịch phải ban thưởng hậu hĩnh đấy nhé!”
“Phải đó phải đó, bọn em mong chờ phần thưởng!”
“Thưởng chủ tịch cho em cũng được!”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ nhướn mày, chỉ mỉm cười không dây dưa đùa cợt cùng với họ. Lúc cậu xoay người đi ra khỏi phòng, Trình Nặc vừa vặn đi tới nói:
“Chủ tịch, ngày mai chúng ta sẽ trưng bày tất cả những mẫu váy kia sao ạ?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghĩ nghĩ một lúc: “Đương nhiên rồi.”
Trình Nặc khẽ thở dài: “Tôi không ngờ nhân viên chúng ta phải bỏ công sức ra gấp bốn lần như vậy. Nếu như bắt được tên khốn kia thì hay rồi, chắc chắn là phải xử lý thật nặng mới được!”
Nghe cô nói, cậu khẽ cười: “Tôi cũng rất mong đến ngày đó đấy! Cô đã nhớ những gì tôi dặn dò chưa?”
“Nhớ cả rồi ạ.” Trình Nặc mỉm cười, ôm trong tay xấp tài liệu nói, “Vậy bây giờ tôi đi làm việc tiếp, chủ tịch cần gì cứ gọi nhé.”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu rồi cất bước trở về phòng mình. Vừa đóng cửa lại, điện thoại thình lình đổ chuông.
Người gọi tới là Chúc Văn.
Cậu nhấn nút nghe, đầu dây mới kết nối đã nghe thấy giọng của cô văng vẳng truyền tới, nghe chừng vui vẻ hào hứng: “Vỹ Vỹ, tối nay cậu đi họp lớp không? Nhiều năm rồi cậu chưa đi họp lớp lần nào đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống ghế, nghe nhắc đến họp lớp, trong lòng thật sự không có chút cảm hứng nào. Cậu mở máy tính lên, vừa kiểm tra một số văn bản vừa nhàn nhạt đáp:
“Họp lớp bắt buộc phải đi à? Nhiều năm không đi rồi, thì năm nay cũng vậy đi.”
Chúc Văn không chịu: “Không được, cậu chắn chắn phải đi! Nếu cậu vẫn dán mông ở công ty, tớ sẽ chạy xe qua đèo cậu.”
Giọng điệu bướng bỉnh cố chấp thế kia làm cậu buồn cười: “Vì sao tớ phải đi? Cho tớ một lý do chính đáng xem?”
Chúc Văn hít một hơi thật sâu rồi rành mạch nói ra: “Nghe bảo tối nay, ngoài cậu ra thì còn có cả Nghiêm Thừa Thừa đến nữa! Đây là tin mật, độ chính xác lên đến 80%.”
Nghiêm Thừa Thừa?
Cậu ta về nước rồi sao?
Ngay khoảng thời gian này…
Trái tim Âu Dương Kiều Vỹ khẽ nhảy lên đến cổ họng, vì sửng sốt, cũng có lẽ vì hồi hộp mong chờ.
Qua một hồi im lặng, Âu Dương Kiều Vỹ đáp: “Tối nay tớ đến đón cậu.”
Đến tối, Âu Dương Kiều Vỹ tự lái xe sang nhà của Chúc Văn, đón cô đến nơi họp lớp. Nơi tụ họp của mọi người là tại một nhà hàng của cô bạn lớp trưởng năm xưa, Hoa Hoa.
Chồng của Hoa Hoa là một doanh nhân thành đạt, cô cũng là một nữ doanh nhân có đầy bản lĩnh. Đây chỉ là một trong chuỗi nhà hàng nổi tiếng của cô.
Lúc Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn đến nơi, mọi người dường như đã họp mặt gần đông đủ. Đương nhiên là không thể có mặt toàn bộ tất cả bạn bè được rồi, nhưng những người không đến thường là những người có hoàn cảnh khó nói ra.
Chúc Văn đẩy cửa bước vào phòng VIP, nhìn thấy mọi người liền nở nụ cười hân hoan. Theo phía sau cô là Âu Dương Kiều Vỹ. Khi nhìn thấy cậu xuất hiện, mọi người đều tròn mắt sững sờ.
Hoa Hoa là người điềm tĩnh nhất. Cô đứng dậy, nhìn về phía cậu nói: “Kiều Vỹ, cậu về nước khi nào thế?”
Sau đó, từng người tỉnh lại, bắt đầu một trận hỏi han đầy nhốn nháo. Hầu như ai cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu, thậm chí là không tin được cậu sẽ đến họp lớp.
Vì ngày xưa, cậu cũng thuộc dạng tách biệt với các bạn học.
Trong lúc mọi người đang kể những câu chuyện năm xưa thì cửa phòng đột ngột mở ra. Thanh âm khẽ khàng truyền tới làm cho tiếng nói chuyện của bọn họ ngưng bặt.
Người bước vào là một chàng trai, trên người mặc một chiếc áo len màu tím sẫm, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ đen dài qua gối.
Người đó bước vào phòng, cánh cửa cũng chậm rãi khép lại.
Tất cả ánh mắt đều dồn về một phía.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi ở hướng đối diện, lúc ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt có chút kinh ngạc.
Mà người kia cũng nhanh chóng tìm thấy cậu trong đám đông.
Bờ môi thanh nhã cong lên.
Rất phóng khoáng, cũng rất ấm áp.
Giống hệt như năm ấy…
Hết chương 102.—
Má Vi: Chắc hẳn sẽ có một số bạn thắc mắc, vì sao Vỹ không dùng phép để giải quyết thì…mình xin trả lời là mình không muốn dùng phép thuật. Ban đầu để Vỹ là yêu tinh, lý do là để tạo ra sự đa dạng các tộc, yêu tinh lại đáng yêu, lanh lợi. Nhưng đã chấp nhận sống hòa nhập với loài người thì phép thuật sẽ chỉ khiến cho mọi thứ không công bằng lắm. Quan điểm của mình là vậy á.