Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 58

Đôi lúc chờ đợi không khiến người ta vui vẻ, mà nó khiến người ta càng ngày càng hoảng loạn hơn.

Thẩm Tư Thanh đứng ngoài hành lang bệnh viện, qua lớp cửa kính nhìn từng hành động của Tô Mộc Cầm và Mạnh Hàn, ngay lập tức ánh mắt trở nên đau đớn. Hai người bọn họ ôm nhau, có phải là cô đã mềm lòng, muốn quay lại với anh ta hay không?

Bên ngoài là một mảnh thê lương, bên trong là một mảnh đau khổ, dằn vặt...

Vòng ôm của Tô Mộc Cầm rất ấm áp, mang theo một tia áy náy, đau lòng, đúng với tâm trạng của cô hiện giờ.

“Đây là cái em gọi là sự an ủi sao?” Mạnh Hàn nở một nụ cười yếu ớt, lại ôm thật chặt lấy cô hơn, cánh tay rắn chắc vây lấy thân hình nhỏ bé của cô, không có ý định buông ra.

“Phải, là mong ước chân thành của em. Em thật sự cảm thấy may mắn vì có thể gặp được anh trong những năm tháng em tuyệt vọng nhất, anh đã luôn khiến em vui vẻ, cho nên, em hy vọng mỗi ngày của anh đều thật vui vẻ giống như trước kia.” Tô Mộc Cầm nghẹn ngào nói, đưa tay khẽ vỗ lên lưng anh.

Mạnh Hàn gật đầu, lại đem cả khuôn mặt vùi vào mái tóc của Tô Mộc Cầm. Nếu nói anh cam lòng từ bỏ tình yêu với cô thì chỉ là lời nói dối mà thôi. Có lẽ chỉ mình Mạnh Hàn mới biết, ba năm trước trong cái đêm mưa bão đó, nhìn thấy cô chật vật trong bộ quần áo mỏng tanh, một mình đứng ở dưới mưa, trong mắt anh đã chỉ có mình cô. Sự xuất hiện của cô đã đem tất cả tâm tư của anh lấy đi sạch, một chút cũng không chừa...

“Mộc Cầm, em thật sự rất yêu hắn ta hay sao?” Mạnh Hàn cúi đầu thì thầm, tham lam hít lấy mùi hương của cô. Có lẽ, cơ hội như hôm nay sẽ chẳng bao giờ có nữa.

Tô Mộc Cầm khẽ gật đầu, không hề che dấu tâm sự của mình, “Đúng vậy, em yêu anh ấy, rất yêu anh ấy.”

“Cảm ơn em đã không giấu diếm anh.” Mạnh Hàn nhẹ nhàng kéo Tô Mộc Cầm ra một chút để có thể ngắm nhìn gương mặt cô, “Còn một câu hỏi nữa, có thể cho anh biết hay không?”

Cô nín khóc gật đầu, ngước ánh mắt đỏ ửng lên nhìn anh.

Mạnh Hàn căn răng đè nén cảm giác đau lòng, chậm rãi hỏi, “Mộc Cầm, từ trước đến giờ, em có từng yêu anh hay không?”

“Em...” Tô Mộc Cầm cắn răng, đem tất cả những lời nói chân thật nhất trong lòng mình nói ra, “Ba năm trước em đã từng yêu anh, thế nhưng sự dựa dẫm của em đối với anh quá nhiều, đã từ lâu nó không còn là tình yêu thuần túy nữa, bây giờ em chỉ muốn coi anh là bạn.”

Ánh mắt anh đau đớn, nhưng Mạnh Hàn vẫn dịu dàng nói, “Cảm ơn em đã nói thật lòng mình như vậy. Những lời nói này của em, anh sẽ không quên. Sau này anh cũng sẽ thuần túy chúc phúc cho em, mặc dù anh không hề muốn điều này xảy ra...”

“Mạnh Hàn...” Tô Mộc Cầm cảm động đến rơi lệ, cô cho tới giờ cũng không dám nghĩ mình có thể gặp được người đàn ông đầy bao dung, có thể tha thứ hết thảy những chuyện quá khứ như Mạnh Hàn.

“Cảm ơn anh!”

Mạnh Hàn dịu dàng ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đem tất cả sự bi thương che dấu vào trong lòng, nở nụ cười ấm áp, “Mộc Cầm, anh... có thể cầu xin em một chuyện không?”Tô Mộc Cầm đau lòng nhìn anh, gật đầu, “Đương nhiên!”

Mạnh Hàn chậm rãi bước lại gần, ánh đèn neon rực rỡ chiếu vào, khiến thân hình của anh như sáng lên dưới một vầng hào quang rực rỡ, làm toát lên vẻ cao quý thanh nhã đầy khí phách...

“Xin em, để cho anh hôn em một lần cuối cùng...” Anh khẽ thì thầm, “Tuy như vậy rất đường đột nhưng đó lại là tâm nguyện lớn nhất của anh.”

Nếu như đổi lại là người đàn ông khác, Tô Mộc Cầm nếu không cho hắn một bạt tai thì cũng xoay người rời đi.

Nhưng vẻ mặt Mạnh Hàn nghiêm túc như vậy, nếu không nhận lời anh ấy sẽ khiến sự tổn thương của Mạnh Hàn càng nặng nề hơn. Hơn nữa, trong lòng Tô Mộc Cầm trước giờ đã từng có lần rung động trước tình cảm của anh, cho dù muốn cự tuyệt, lại có chút không đành lòng.

Cô có chút giật mình, nhưng một lúc sau, đem nét khó xử trong ánh mắt thu lại, khẽ chớp mắt rồi vô thức ngước lên, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, “Được!”

Đôi mắt Mạnh Hàn có chút rung động, mang theo thâm tình cúi đầu xuống, đôi môi bao trùm lấy cánh môi kiều diễm của cô, cực kỳ lão luyện và nhiệt tình gặm cắn cánh môi mềm mại, từ thăm dò dần chuyển thành cuồng dã cắn mút.

Tô Mộc Cầm cơ hồ bị nụ hôn thành thục quen thuộc của anh làm cho hít thở không nổi, hô hấp của cô lúc này tràn ngập mùi hương quen thuộc của anh, khiến cô như có cảm giác đắm mình giữa thiên nhiên.

Trong mắt của Mạnh Hàn không có cách nào che dấu đi sự thống khổ nhưng Tô Mộc Cầm lại không hề hay biết bởi lúc này cô bị hơi thở nóng hổi của anh bao lấy, đôi môi bị cắn mút điên cuồng...

Anh yêu cô, yêu rất sâu đậm, lại vì không có được cô nên càng cảm thấy thê lương. Cô hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ tới mức anh không thể rời đi, hoàn mỹ tới mức anh không nỡ cưỡng bách cô làm bất cứ cái gì...

Tô Mộc Cầm không thể cự tuyệt, hai tay vô lực rũ xuống...

............

Ra khỏi bệnh viện, người đầu tiên mà Tô Mộc Cầm muốn nhìn thấy là Thẩm Tư Thanh, bây giờ cô thật sự rất muốn hắn ở bên cạnh an ủi mình, thế nhưng tìm kiếm khắp hành lang, cô đều không nhìn thấy Thẩm Tư Thanh ở đâu.

Có chút buồn bã nổi lên trong lòng.

Cô xoay người lại, muốn vào trong tìm hắn một lần nữa, nhưng còn chưa kịp chuyển ngườii đã cảm thấy toàn thân như bị một cơn cuồng phong cuốn lấy, sau đó, cô bị một lực cực mạnh kéo ngược trở lại, rồi bị ghì chặt vào lồng ngực vạm vỡ mang theo mùi hương bạc hà quen thuộc.

Tô Mộc Cầm chỉ cảm thấy vòng tay đang siết lấy eo mình lại tăng thêm vài phần lực, không khó nhận ra bàn tay hắn đang có chút run rẩy. Ngước mắt nhìn lên, cô có thể thấy đôi mắt Thẩm Tư Thanh đang đỏ ngầu.

“Tư Thanh, anh làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với anh sao?” Tô Mộc Cầm hoảng hốt đưa tay bưng lấy mặt hắn, lo lắng nói.

Thẩm Tư Thanh cắn chặt răng không nói, ánh mắt đau đớn nhìn về phía môi cô, sau đó cánh tay đang ôm siết cô bỗng nhiên ghì chặt, chôn cô thật sâu vào trong lòng ngực, giọng nói run rẩy, “Đừng nói với anh điều gì ngoại trừ việc em đi về với anh, những điều khác từ em, anh đều không muốn nghe.”

Tô Mộc Cầm ngẩn người, một giây sau đó cô liền hiểu ra, hình như hắn hiểu lầm chuyện gì rồi, “Tư Thanh, có phải anh đang nghĩ em ra đây chỉ để nói từ biệt với anh hay không?”

Sau câu nói đó, cô nghe thấy hơi thở của hắn có chút trở nên hoảng loạn, ngay lập tức cô liền muốn cười, không phải chứ? Hắn đang thật sự đang có hiểu lầm như cô nói?

Nhưng Tô Mộc Cầm cũng bình tĩnh lại rất nhanh, cô khẽ nhích người một chút, ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó nói, “Tư Thanh, tại sao bây giờ anh lại không tự tin vào chính mình như vậy chứ? Em ra đây đâu phải như anh nghĩ đâu!”

Thẩm Tư Thanh ngẩn người nhìn vào gương mặt kiều diễm của cô, thu lại vẻ đau đớn trong mắt, ngập ngừng nói, “Vậy em...”

Tô Mộc Cầm lập tức nở nụ cười xinh đẹp, sau đó nói, “Nhanh đến chỗ hẹn với đồng nghiệp của em thôi anh, em đói rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Tư Thanh liền ngẩn ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, hắn lặp lại những lời của cô trong đầu đến vài lần, sau đó mới như ý thức được điều gì, trong ngực lại dâng lên cảm xúc kích động và vui sướng.

Sau đó, Thẩm Tư Thanh lại cảm thấy được mình lo lắng dư thừa, yêu hay không yêu cũng không có nghĩa là không chia ly, đây là chuyện nam nữ thường tình, có lẽ vì ở cùng một thời gian lâu dài mới nhận ra không phù hợp, nên liền ra đi.

Có gì hắn phải truy hỏi nhiều như thế?

Trọng yếu nhất chính là, cô đã kết thúc hoàn toàn với Mạnh Hàn, chuyện hắn không có đủ tư cách để yêu cô, rốt cuộc cũng đã là dĩ vãng, đây mới đáng để phấn khích, từ giờ trở đi, người có quyền ở bên cạnh cô, một cách công khai và được chập nhận là Thẩm Tư Thanh hắn, không phải sao?

Sự vui sướng không cách nào kiềm chế, nhanh chóng lan tràn trong mỗi tế bào của Thẩm Tư Thanh, khiến hắn kích động đến mức run rẩy, hắn nhìn chằm chằm đáy mắt cô, ánh sáng lóe lên, âm thanh mở miệng vui mừng một cách rất rõ ràng, “Được được, chúng ta cùng đi.”

Lúc xoay người, Thẩm Tư Thanh thừa dịp Tô Mộc Cầm không có chú ý, hung hăng bấm một cái vào da thịt nơi cánh tay của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh, cảm thấy đau đớn, nhưng lại khiến tâm tình hắn càng trở nên vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment