Nhà hàng Tùng Hạc hôm nay có vẻ rất yên tĩnh, đây là nhà hàng nổi tiếng ở Bắc Kinh, bố trí rộng rãi.
Nhà hàng có phong vị rất khác nhau của cả ba vùng miền nhưng chủ yếu là cay tê và thiên về món ăn Tứ Xuyên.
Nhà hàng đặc biệt chú trọng đến sự nguyên chất, nguyên vị, đặc mà không ngán, nhạt mà tươi ngon trong các món ăn Hoài Dương; mặn mà tươi non dậy mùi thơm, thanh đảm khoái khẩu trong các món ăn Sơn Đông.
Nhà hàng đã dành được huy chương vàng trong cuộc thi món ngon Bắc Kinh với các món “ sợi thịt bò xào khô tái”, “ đậu phụ ma bà”, “cải bắp luộc trong“.
Có vẻ Thẩm Tư Thanh và Tô Mộc Cầm đến đây khá sớm, đến một người thực khách cũng không có, điều đó càng khiến Tô Mộc Cầm nghi hoặc, vì thế ngay lúc hai người ngồi xuống ghế, cô liền quay sang hỏi hắn:
“Tại sao hôm nay lại không có ai đến đây vậy? Nhà hàng này không phải rất nổi tiếng hay sao?”
Thẩm Tư Thanh nghe vậy liền cong môi trả lời, “Anh đã bao hết nhà hàng này rồi!”
Tô Mộc Cầm sửng sốt, lập tức trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện ba đạo hắc tuyến, nhíu mày nói
“Thẩm Tư Thanh, có phải anh nhiều tiền đến nỗi không biết tiêu vào chỗ nào hay không? Hôm nay em chỉ muốn đãi đồng nghiệp của em ăn một bữa cơm đơn giản thôi, anh làm gì mà phải khoa trương như vậy?”
Thẩm Tư Thanh lập tức làm vẻ mặt vô tội nói, “Không phải hôm qua em là người đã nói anh bao hết nhà hàng hay sao?
Khóe môi của Tô Mộc Cầm giật giật, khuôn mặt khó tin nhìn về phía hắn, nổi nóng nói, “Bao hết? Em chỉ nói đùa thế mà anh cũng tin sao? Anh có biết chỗ này đắt lắm hay không?
Thẩm Tư Thanh thấy khuôn mặt phát khí của cô, liền vươn tay lập tức nắm lấy bàn tay cô vỗ vỗ dỗ ngọt, “Được rồi được rồi, lần sau anh sẽ chú ý. Em đừng tức giận, sẽ rất có hại cho con!”
Sau đó lại tiếp tục nâng khóe miệng nở một nụ cười nói, “Nhưng cũng phải nói, mới đó mà em đã ra dáng một người vợ biết quản túi tiền của chồng mình rồi.”
Câu nói của hắn lập tức khiến hai má Tô Mộc Cầm đỏ ửng, giận dỗi nói, “Ăn nói bậy bạ gì thế? Em còn chưa kết hôn với anh đâu! Bữa hôm nay em sẽ trả, em không cần đến tiền của anh.”
Thẩm Tư Thanh lập tức đen mặt, khuôn mặt trở nên nghiên túc, hôm nay là Tô Mộc Cầm mới đồng nghiệp, thân là bạn trai của cô, tại sao cô lại vẫn cứ kiêng dè hắn như vậy? Cô như vậy càng khiến hắn không vui, giận dỗi nói:
“Em nói gì cũng vô ích thôi, bữa ăn hôm nay anh đã thanh toán hết rồi.”
Tô Mộc Cầm lập tức tức giận đến mức cứng họng, “Anh...”
Ông trời ơi! Hôm nay cô chỉ muốn một bữa ăn đơn giản mà thôi, tại sao cuối cùng lại trở thành bữa ăn đẳng cấp dành cho giới thượng lưu như vậy?
Hơn nữa nhà hàng này rất nổi tiếng, tiền ăn cộng với tiền phục vụ nhất định không nhỏ, không chừng có thể mua được cả căn nhà bình thường, nhìn đến khuôn mặt bình thản của hắn, cô lại có chút bực bội, tuy rằng hắn đã chi trả hết, nhưng không hiểu sao cô lại thấy tiếc.Tô Mộc Cầm ai oán một lúc, sau đó ngay lập tức trong không gian yên tĩnh của nhà hàng lập tức vang lên tiếng nói chuyện. Cô liền quay người nhìn, liền trông thấy tất cả đồng nghiệp đều tụ tập lại một chỗ, đồng loạt cùng đi vào trong nhà hàng.
“Hai người...” Bọn họ vừa vào trong, Tô Mộc Cầm đã kinh ngạc nhìn thấy Dương Quân dắt tay Nhan Miêu đi vào, nhìn có vẻ rất thân mật.
Chuyện này là sao?
“Dương Quân, anh và Nhan Miêu?” Tô Mộc Cầm nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, nhướn mày, hồ nghi hỏi.
Dương Quân vuốt mũi ngượng ngập, ho khan một tiếng, “Tôi và cô ấy đang là người yêu của nhau.”
“Hả?” Tô Mộc Cầm bất ngờ đến choáng váng.
Hai người này trước đây không phải gặp nhau là đã chán ghét đối phương hay sao? Bây giờ lại trở thành một cặp, không khiến Tô Mộc Cầm kinh ngạc mới là lạ.
Nhan Miêu thấy gương mặt của Tô Mộc Cầm đang bị lời nói của Dương Quân dọa cho sợ, lập tức bình thản nói, “Chuyện này không phải tôi tình nguyện đâu, là anh ta theo đuổi tôi cho nên tôi mới đồng ý quen ấy ta đấy.”
Một câu nói lập tức làm cho Dương Quân đen mặt.
Tô Mộc Cầm thấy vậy liền cười xòa, “Thôi mọi người cùng ngồi xuống đi, đứng đây nói chuyện như vậy không phải hay.”
“Được.”
Thẩm Tư Thanh bình thản ngồi ở chỗ cũ, chờ đợi Tô Mộc Cầm trở lại, thấy cô ngồi xuống bên cạnh, lúc này hắn mới vươn tay kéo cô ngồi sát lại gần, sau đó nói:
“Hôm nay em là chủ, em gọi món đi.”
Tô Mộc Cầm liền lắc đầu, lập tức nói, “Hôm nay là tôi muốn tạ lỗi với mọi người vì bỏ đi đột ngột như vậy, mọi người tùy ý gọi món đi, hôm nay đã có người bao hết mọi chi phí thức ăn của mọi người rồi.”
Tất cả đồng nghiệp ở đây vừa nghe vậy, liền hứng khởi, không e dè, tự nhiên bắt đầu gọi món.
Ở bàn của Tô Mộc Cầm, cũng chỉ có bốn người là cô, Thẩm Tư Thanh, Nhan Miêu và Dương Quân. Dương Quân là người mở miệng nói đầu tiên.
“Hai người là bắt đầu từ khi nào vậy?”
Thẩm Tư Thanh nhàn nhạt nhướn này, sau đó trả lời: “Không phải bắt đầu từ mười năm trước sao? Cậu cũng biết tại sao còn phải hỏi?”
Dương Quân cứng họng, nhíu mày nhìn Thẩm Tư Thanh, sau đó nhếch môi nói, “Ý của tôi là cậu với Mộc Cầm quay lại từ lúc nào?”
Nhan Miêu biết quan hệ của Tô Mộc Cầm và Thẩm Tư Thanh không hề đơn giản, thế nhưng cái mà cô nghĩ không hề đơn giản kia lại hoàn toàn trở thành đơn giản.
Hóa ra, cô từng nghĩ hai người đó là bạn bè của nhau, nhưng không ngờ sự thật là hai người bọn họ là người yêu của nhau mười năm trời, không trách rằng, lần ký hợp đồng kia, Tô Mộc Cầm lại có thể dễ dàng hẹn gặp Thẩm Tư Thanh như vậy, hóa ra là tình cũ của nhau, bây giờ lại tái hợp.
Sau khi hiểu được vấn đề, Nhan Miêu lập tức bắn ánh mắc tóe lửa về phía Tô Mộc Cầm, dám giấu diếm lâu như vậy, dường như cô muốn bóp cổ cô ấy để hỏi cho ra nhẽ.
Bắt gặp lấy ánh mắt của Nhan Miêu, Tô Mộc Cầm chỉ có thể giật giật khóe miệng, lập tức làm ra khuôn mặt hối lỗi.
Ngay lúc đó, Thẩm Tư Thanh liền đáp lại câu hỏi của Dương Quân, “Mộc Cầm đã mang thai con của tôi luôn rồi, cậu thấy cậu hỏi vấn đề này còn quan trọng sao?”
Tô Mộc Cầm liền nghĩ đến bản thân, hắn không thể, cô hận không thể tìm một cái động chui vào.
Hắn như vậy là muốn làm loạn gì nữa đây?
Nhưng mà lời vừa nói ra, không thể thu hồi lại được, cô nhìn đến gương mặt kinh hoàng của hai người ngồi đối diện, ngay lập tức chỉ có thể im lặng ngầm ngùi ăn. Tô Mộc Cầm cúi đầu ‘chiến đấu hắng hái’ không nói chuyện, cầu nguyện sự giày vò này mau chóng kết thúc.
(*chương này nhạt quá T.T, hứa là chương sau sẽ trau chuốt lời văn hơn.)