Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 77

Sau khi Lục mẫu đi không bao lâu, Hồ giáo sư nhấc máy gọi một cú điện thoại.

Điện thoại vang hai tiếng liền kết nối, người ở đầu dây bên kia, là Diệp Đông.

“Lão Diệp, vừa nãy mẹ hài tử kia tới văn phòng ta….”

“….Ta đương nhiên bênh vực đệ tử của ta, đừng tưởng rằng hắn theo ngươi học dương cầm thì chỉ là học trò của một mình ngươi nhá, thời gian hắn theo ta không ngắn giống ngươi đâu!”

“Muốn dùng tiền tới đập ta đó! Ta đây đạo đức tốt, tiền bạc sao có thể tùy tiện cám dỗ a….”

“Được rồi được rồi, ta còn không biết chút tâm tư này của ngươi, hắn cũng không phải học trò một mình ngươi…Có điều trong khoảng thời gian này hài tử này hình như đúng là đang yêu đương, còn đang xin ta cho nghỉ, xin nghỉ một lần đúng là bao nhiêu chuyện tình….”

“A?! Té ra việc này là thật a? Ai, ta nói lão Diệp, ngươi không nói lung tung chứ?”

“Nói là như vậy cũng không sai. Có điều, lão Diệp a, ta cảm giác cứ như vậy có điểm tối tăm, loại tình huống này trong nước dù sao cũng quá khó khăn. Vạn nhất nữ nhân kia muốn thực sự đem chuyện này tung ra ngoài, ta sợ chịu không được. Hơn nữa ngươi xem hành động hiện tại của nàng, căn bản là đang rắp tâm đả kích….”

“Được, vậy còn lại ta cũng mặc kệ, ngươi lo mà xử lý a….”

“Được được, hôm khác chơi cờ, tạm biệt!”

Lục mẫu có lẽ thế nào cũng không ngờ đến, lão sư dương cầm của Mục Xán lại là bạn tốt của thầy hướng dẫn tiến sĩ của cậu, lại càng không nghĩ tới quan hệ giữa nàng và lão sư dương cầm kia còn không chỉ có chút ít thế đâu.

Nếu như nàng biết nàng tiếp đó phải đối mặt với một người thế nào, có lẽ sẽ hối hận đã nghìn dặm xa xôi từ Mĩ gấp trở về quản chuyện này.

Đáng tiếc trên đời này không hề có thuốc trị hối hận, cho nên cái gì tới vẫn sẽ tới.





Trong phòng tổng thống. (phòng VIP sang trọng nhất của khách sạn)

Lục mẫu giống như một người đàn ông cứ khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, lông mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại dừng bước trầm ngâm chốc lát, vị trợ lý họ Phương bên cạnh giống như pho tượng mà im lặng tùy thời đợi lệnh.

Cuối cùng, nàng cũng dừng bước, xoay người ngồi xuống sô pha, lạnh lùng cười, quay sang phân phó trợ lý: “Ngươi đem tư liệu này cho bọn họ bảo trình một phần qua đây, nhớ kỹ, ta muốn văn hay tranh đẹp.”

“Này….” Phương trợ lý nghe nói như thế tim khẽ đập một cái, lưỡng lự, không lập tức đáp lời.

Nói đùa, đối với người yêu của ông chủ lớn tương lai làm loại chuyện thâm độc như vậy, ngộ nhỡ hắn biết, sau này hắn còn có thể sống được hay sao a?

Lục mẫu cau mày nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy? vì sao ấp a ấp úng?”

Trên mặt Phương trợ lý chợt lóe lên vẻ đấu tranh, sau một lát, cuối cùng nhịn không được đem lo lắng nói ra: “Phu nhân, ta đang suy nghĩ làm như vậy có cần thiết không? Ta sợ chuyện này ngộ nhỡ bị đại thiếu gia phát hiện ….”

“Hắn sẽ không biết.” Lục mẫu biểu hiện đã tính trước mọi việc,“Ngươi cứ theo phân phó của ta đi làm đi.”

“Vâng…..” Phương trợ lý cúi đầu.

Lục mẫu lại hỏi: “Bảo ngươi mua cửa hàng kia đã tới tay chưa?”

“Báo cáo phu nhân, đã theo phân phó của ngài mua được rồi, bởi vì thời gian tương đối gấp, tốn nhiều hơn bình thường….”

Lục mẫu đưa tay cắt ngang lời hắn: “Những thứ này đều là việc nhỏ. Mua được là tốt rồi, thông báo chuyển đi ngươi đã giao cho người ta chưa?”

“Vâng. Có điều, phu nhân, bọn họ cùng lão chủ cho thuê nhà đã ký hiệp nghị cuối năm mới đến kỳ, nếu hiện tại đuổi bọn họ đi…..”Nói đến phần sau thấy sắc mặt Lục mẫu không được tốt, Phương trợ lý lập tức sửa lại bảo đảm nói, “Phụ nhân yên tâm, việc này ta sẽ giải quyết, nhất định khiến ngài thỏa mãn.”

“Tốt lắm.” Lục mẫu một tay chống đầu, một tay hướng phía ngoài phất phất.

Phương trợ lý hơi khom người, an tĩnh rời khỏi phòng. Tới sau khi ra ngoài cửa, hắn sửa lại thái độ nhún nhường trước đó, nhìn tập văn kiện trong tay mình thầm mắng: em gái ngươi a, chuyện khó giải quyết như vậy vì sao lại để cho ta đụng phải?!

...

...

“Ngươi nói cái gì? Bảo ta dọn đi? Sao có thể! Ta thuê nhà còn chưa tới kỳ hạn đâu!” Mục lão ba sau khi nhận được thông báo chuyển đi của chủ thuê nhà, lập tức gọi điện thoại qua.

Nói giỡn! Nào có thể trêu đùa người ta như vậy! Hợp đồng thuê đều đã ký rồi, lại đột nhiên bảo hắn xem một màn hí kịch như này! Thật sự còn cho là đang diễn kịch truyền hình đấy!

“Ai! Ta cũng rất khó xử a, cửa tiệm này ta đã bán cho người khác rồi. Lão mục, ngươi cũng thuê cửa hàng của ta nhiều năm như vậy, ngươi yên tâm, tiền bồi thường trái hợp đồng kia cũng không nhỏ đều sẽ đưa cho ngươi.”

“Không thể nói như vậy! Đây cũng không phải về vấn đề tiền bồi thường, ngươi giờ đột nhiên bảo ta dọn đi, bảo ta trong lúc này biết đi đâu tìm cửa hàng đây? Cửa hàng của ta xử lý thế nào?”

“Ai, lão Mục a, ta thật sự là không có biện pháp! Vốn vị trí cửa hàng tốt như vậy ta cũng không nỡ bán a! Thế nhưng người ta ra giá cao gấp đôi muốn mua cửa hàng của ta, ngươi nói xem, đầu năm nay, giá phòng cũng bắt đầu giảm rồi, ta còn có thể do dự sao?”

“Nhưng…..Nhưng ngươi cũng không thể bảo ta dọn đi ngay lúc này a! Trong khoảng thời gian này ta đi đâu tìm cửa hàng?”

“Lão Mục a, chuyện này ngươi tự nghĩ biện pháp đi, cùng lắm thì đóng cửa một thời gian. Ta đã đáp ứng người ta cuối tháng đem cửa hàng giao cho người ta rồi, thật sự không thể giúp ngươi.”

“Vậy ngươi đem điện thoại của chủ mới cho ta, để ta nói chuyện với hắn.”

“Vậy cũng được, lát nữa ta đem số của hắn gửi cho ngươi. A, vậy cứ như thế đi a, mấy ngày nay ngươi khổ cực một chút, đem đồ đạc thu dọn, chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau khi cúp máy Mục lão ba mù mờ hết cả lên, đây là cái vận xui gì a! Đang yên đang lành lại có tai họa bất ngờ nhắm ngay đầu đánh xuống!

Một lát sau, di động rung, một tin nhắn gửi tới, là lão chủ thuê nhà gửi số điện thoại tới. Hắn nhanh chóng nhấn số gọi qua.

Sau một hồi lâu, Mục lão ba vẻ mặt phức tạp mà cắt điện thoại.

Thì ra là thế, thì ra là thế a!

Quả thực là khinh người quá đáng!

Hắn căm giận mà nắm cái cốc trên mặt bàn hung hăng ném xuống đất, vừa vặn bị Lục mẫu vừa vào cửa trông thấy, cấp bách bước tới hỏi hắn: “Làm sao vậy? Đây là thế nào? Thế nào mà tuổi tác đã cao, tính tình lại càng kém như thế?”

Mục lão ba muốn nói lại thôi nhìn nàng một hồi, thở một cái thật dài.

...

...

Mục Dung sau khi kết thúc khóa thực tập được an bài tới phòng thư ký, công việc chủ yếu là thay đại lão bản bưng trà bê nước, thu phát văn kiện, ngoài ra còn phụ trách một phần nhiệm vụ do thư ký và trợ lý phân phó xuống. Đại khái là người ta bảo làm cái gì thì làm cái đó, nói ngắn gọn, chính là tạp vụ văn phòng.

Trên thực tế, người trong phòng thư ký đối với sự gia nhập của Mục Dung không chào đón, bởi vì nàng chẳng qua chỉ có một người tốt nghiệp từ một trường đại học nhỏ, người như vậy trong một công ty mà khắp nơi đều là tốt nghiệp từ những trường danh giá, xác thực là không có gì đáng để ý. Nếu không nhìn bằng cấp mà nhìn về năng lực, nàng cũng không có chỗ nào đáng để ý, cho nên mọi người thực sự không nghĩ ra vì sao lại đến lượt nàng tiến vào phòng thư ký của tổng giám đốc, duy nhất có thể giải thích có lẽ là nàng có quan hệ phía sau.

Nhưng mặc cho vài người nói bóng nói gió như thế nào, đều không thể từ trong miệng Mục Dung đạt được đáp án khiến kẻ khác thỏa mãn. Này cũng khó trách, chính là bản thân Mục Dung đối với việc mình có thể đi vào phòng thư ký của tổng giám đốc cũng có chút choáng váng ấy chứ, không nói đến là kẻ khác.

Đứng ở ngoài cửa kính, nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, đưa tay gõ cửa.

“Cốc cốc!”

“Mời vào.”

“Lục tổng, chuyển phát nhanh của ngài.”

“Đưa cho ta.”

“Vâng.” Mục Dung gật đầu, đem chuyển phát nhanh trình qua, trên mặt hơi lan ra đỏ ửng. Mặc dù đã làm việc chung được mấy tháng, nhưng mỗi lần cùng đại lão bản anh tuấn cơ trí này ở cùng một chỗ, nàng luôn nhịn không được tim đập nhanh hơn.

Thấy nàng đứng không đi, Lục Hiên nhìn nàng một cái, cười:“Không còn chuyện gì nữa, ngươi đi ra ngoài đi.”

“Nga, vâng.” Mục Dung mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng lui ra ngoài, trong ngực ảo não đến tột đỉnh!

Ai! Lão Thiên a! Cứu giúp ta đi! Vì sao ta luôn vào lúc đứng trước mặt đại lão bản thất thần a! Hình tượng đều bị sụp đổ hết rồi! (Mặc dù cơ bản cũng chẳng có mấy hình tượng)
Bình Luận (0)
Comment