Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 78

Lục Hiên hiển nhiên không hề cảm thấy được sự khẩn trương của tiểu thư kí, lúc này toàn bộ tâm trí của hắn đều bị tập tài liệu chuyển phát nhanh hấp dẫn. Hắn nhanh chóng mở phong bì, từng tờ một lật xem nội dung bên trong, càng xem sắc mặt càng kém, một dáng vẻ như sắp có bão tố xảy ra, cuối cùng những tài liệu này tất cả đều bị hắn ném xuống đất.

“Đinh linh linh!” Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại gấp rút vang lên.

Lục Hiên một phen nắm lấy cốc cà phê đặt trên bàn từ lâu đã nguội lạnh, bỗng nhiên áp nó lên trán, hít một hơi thật sâu, vẻ xanh đen trên mặt rốt cuộc cũng chậm rãi rút đi, gần như chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, đợi đến lúc hắn nhấc máy, ngữ khí của hắn đã bình tĩnh như trước, mặc cho ai cũng không thể đoán được hắn vừa mới tức giận.

“Lục tổng, Phó chủ tịch đã gọi điện thoại tới.” Thanh âm trợ lý Trần trầm thấp truyền tới.

Lục Hiên trong lòng có chút bực bội, nhưng vẫn không thể không kiên nhẫn hỏi lại: “Hắn nói gì?”

Trợ lý Trần rõ ràng do dự một chút: “Hắn từ chối yêu cầu vay của chúng ta.”

Trầm mặc một lúc, thanh âm Lục Hiên mới xuyên qua ống nghe bình ổn mà truyền tới: “Ta đã biết.”

Sau khi cúp máy, Lục Hiên nhắm hai mắt lại dựa vào ghế ngồi, đưa tay kéo lỏng cà vạt, thở dài một hơi.

Phụ thân, đây là cảnh cáo của ngài sao?

Trong khoảng thời gian này, mấy ngân hàng vốn vẫn luôn bảo trì quan hệ hợp tác tốt đẹp đột nhiên muốn rút vốn, mà các đối tác vốn quan hệ mật thiết cũng đều không thấy bóng dáng, ngay cả mấy người lãnh đạo cấp cao của công ty lòng cũng đã bắt đầu dao động. Thương trường như chiến trường, quả đúng là như thế. Lục Hiên bỗng chốc trở nên bị cô lập bốn phía, phảng phất như trong nháy mắt toàn bộ quan hệ đều lâm vào bế tắc.

Hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, trước lúc trưởng thành trở thành đại thụ, uy lực của bão táp vẫn đáng sợ, nhưng hắn cũng không hề e ngại.

Hắn trầm ngâm một hồi lâu, khóe mắt đột nhiên lướt đến đám giấy bị hắn ném xuống sàn đá hoa trơn bóng kia.

Cơn tức giận lại tụ lại giữa lông mày, kể cả khi công ty đối mặt với khó khăn hắn cũng chưa từng tức giận, nhưng một cái túi chuyển phát nhanh nho nhỏ kia lại thực sự chọc giận hắn.

Hắn hít sâu ba ngụm khí, bắt lấy di động, nhấn một dãy số.

“Phu nhân, là điện thoại của đại thiếu gia…..” Bộ dáng Phương trợ lý nhìn điện thoại di động giống như là đang nhìn một củ khoai lang nóng.

Lục mẫu hơi nhíu mi, cũng là có chút ngạc nhiên, từ sau khi Lục Hiên ngả bài rời khỏi nhà, đây mới là lần đầu tiên hắn gọi điện cho nàng.

“Mẹ, là ta.”

“Ân, ngươi cuối cùng cũng chịu gọi điện cho ta?”

“Mẹ, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Thanh âm Lục Hiên nghe có phần nghiêm túc.

Lục mẫu nhíu mày: “Ngươi nói.” Từ trong giọng nói của Lục Hiên, nàng mơ hồ cảm giác thấy chuyện có biến hóa.

“Ngươi gửi mấy thứ này đến bệnh viện……Rốt cuộc là có ý tứ gì?”

Ngữ khí Lục mẫu mang theo vài phần khó chịu: “Thế nào, hiện tại ngươi là đang hướng mẹ ngươi khởi binh vấn tội sao?” Mặc dù đối với việc Lục Hiên rất nhanh đã thu được tin tức vô cùng bất ngờ, nhưng đối với sự chất vấn của con trai, nàng vẫn biểu thị ra sự phẫn nộ.

“Nhi tử không dám, ta chỉ là muốn nói cho ngài một việc.”

“Chuyện gì?”

“Nếu như chuyện này truyền ra ở xung quanh Mục Xán, như vậy thì ta sẽ lập tức tổ chức họp báo tuyên bố làm sáng tỏ, đến lúc đó e rằng sẽ ảnh hưởng đến ngài và phụ thân, xin các ngươi lượng thứ.”

“Ngươi!” Lục mẫu nghe vậy cứng lại, một cỗ tức giận trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu, nàng cố gắng ngăn chặn thanh âm, hỏi,“Vậy ngươi muốn làm sáng tỏ như thế nào? Ngươi dự định làm sáng tỏ như thế nào? Ân?”

“Đúng sự thật mà làm sáng tỏ.”

Dừng một chút, thanh âm bình ổn của Lục Hiên bên kia tiếp tục truyền tới, “Ta sẽ nói cho mọi người, ta là một người đồng tính luyến ái, đồng thời có một người yêu đồng tính, ta yêu hắn, đến chết cũng không thay đổi, bất cứ là nhân tố gì từ bên ngoài cũng không ngăn cản được quyết tâm yêu hắn của ta.”

“Ngươi quá càn rỡ rồi! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Khẩu khí Lục mẫu trở nên rất nghiêm khắc, “Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Mẹ, ta tự nhiên biết rõ, ta đã là một người trưởng thành.” Thanh âm Lục Hiên rất nhẹ, phảng phất như sợ chọc giận mẫu thân, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết, giống như ngày đó come out, “Ta biết ta yêu hắn, ta không thể không có hắn. Đối với ngài cùng phụ thân ta cảm thấy rất có lỗi, rất áy náy, nhưng ta không còn cách nào khác. Ta tuyệt đối sẽ không buông tha hắn. Mẹ, ta yêu hắn, cho nên, ngài cho dù không thể yêu ai yêu cả đường đi, cũng xin không nên thương tổn hắn. Bởi vì nếu như hắn bị thương, ta càng thêm đau nhức hơn so với hắn.”

“Lục Hiên! Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì đó! Sớm biết rằng ngươi lại trở thành cái bộ dạng như ngày hôm nay, ta thật hối hận đã sinh ra ngươi! Ngươi muốn đem một nhà chúng ta đều vì ngươi mà hổ thẹn hay sao? Ngươi đem chúng ta đặt ở chỗ nào! Ngươi đem thể diện của Lục gia đặt ở chỗ nào?!” Lục mẫu cũng nhịn không được nữa mà the thé kêu lên, gần như phát điên.

Lục Hiên hơi nắm chặt lấy di động, đợi đầu bên kia chửi rủa qua đi, hắn mới lại bắt đầu nói: “Xin lỗi, mẹ, ngài bình tĩnh một chút. Ngài hiện ở nơi nào? Ta đến đó tìm ngài.”

“Không cần, ta không có đứa nghịch tử như ngươi! ( đứa con bất hiếu) Coi như ta chưa từng sinh ra ngươi!” Lục mẫu tức giận mà cúp máy.

Con trai của nàng, con trai ưu tú, nho nhã, ôn hòa của nàng! Lại có thể dùng loại ngữ khí này để nói với nàng! Vì một ngươi ngoài! Quá khó khăn để chịu đựng! Lương khổ dụng tâm của nàng cuối cùng là vì cái gì?!

Nàng tức giận đến hai tay đều không ngừng run rẩy, Phương trợ lý thấy tình thế tồi tệ lặng lẽ lui ra ngoài, hắn cũng không muốn đón lấy bão táp sắp xảy ra. Vể phần chuyển phát nhanh bị hắn kéo dài đến hai ngày còn chưa gửi ra ngoài kia, bây giờ xem ra, chỉ sợ là không cần gửi nữa rồi.

Hắn vì khả năng tính toán trước của bản thân cảm thấy may mắn.

Lục Hiên buông điện thoại di động xuống, day day mi tâm, không biết vì sao, giờ khắc này, hắn đột nhiên muốn gặp Mục Xán.

Không hề lưỡng lự quá lâu, hắn một phen kéo cà vạt xuống, nhặt đống giấy trên mặt đất lên bỏ vào máy hủy, sau đó cầm lấy di động và chìa khóa xe xoay người đi ra ngoài.

Đi gặp cậu, đi gặp cậu!

Hắn hiện tại trong đầu đều là cậu!

Khi Mục Xán nhận được điện thoại muốn gặp mặt của Lục Hiên thực sự ngây người, người này, chẳng lẽ không biết hiện tại là thời gian đi làm sao? Thế mà lại nói chuyện điên khùng, cậu hiển nhiên là không theo kịp Lục Hiên, để phòng ngừa cái tên kia lại đột nhiên làm ra cái trò kinh thiên động địa gì, cậu vẫn là quyết định lén chuồn đi ra nhìn một cái. (L: Tiểu xán học hư, tất cả là bị Hiên Hiên nhúm chàm…..hoho)

Lúc Mục Xán tới, Lục Hiên đang an tĩnh mà ngồi hút thuốc lá dưới chân cầu thang, cậu một phen vứt điếu thuốc lá trên đầu ngón tay hắn xuống, nhíu mày nói: “Sao lại hút thuốc?”

Lục Hiên nở nụ cười một cái, đột nhiên một phen đem cậu kéo vào trong lòng, ôm thật chặt, dùng hết khí lực toàn thân.

Mục Xán bị hắn ôm đến sinh đau, có chút không hiểu: “Ngươi……Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Lục Hiên đem cằm gác ở trên vai thon gầy của Mục Xán, “Chỉ là đột nhiên thấy rất nhớ ngươi.”

“Ngu ngốc.”

Sợ hãi sao? Tất nhiên rồi. Đối mặt với áp lực thật lớn đến từ gia đình, hắn gần như có phần không thở nổi. Chỉ có chính hắn mới biết hắn thích mẹ cỡ nào, lại sùng bái cha đến mức nào. Từ nhỏ, mẫu thân vân đạm phong khinh đã ảnh hưởng đến tính cách của hắn, mà phụ thân mạnh mẽ vang dội lại là đối tượng hắn bắt chước cùng theo đuổi. Hắn không cần phải soi gương cũng có thể biết được trên người mình di truyền bao nhiêu khí chất của mẫu thân, lại có bao nhiêu phần bóng dáng của phụ thân.

Thực ra hắn chỉ là muốn hảo hảo mà yêu một người mà thôi, vì sao bọn họ đều phải buộc hắn đưa ra lựa chọn?

Hắn cũng đã từng thử buông tha, nhưng làm không được, thực sự là làm không được?

Nếu như không có người này trong ngực, cuộc sống của hắn còn ý nghĩa gì nữa?

Cảm giác được trạng thái khác thường của Lục Hiên, Mục Xán quay lại ôm hắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Là…. bởi vì chuyện của chúng ta sao?”

Lục Hiên không đáp lại, chỉ khẽ dùng mặt cọ vào khuôn mặt cậu, sau một lúc lâu, đột nhiên cảm thán một câu: “Thật tốt.”

“Cái gì thật tốt?”

“Có ngươi ở bên cạnh ta thật tốt.” Môi Lục HIên lại rơi xuống, Mục Xán cuống quýt muốn tránh, lại bị hắn bắt được, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, mang theo một chút phóng túng, một chút điên cuồng.

“Ngô…..Lục Hiên ngươi điên rồi, sẽ có người tới…..” Mục Xán đẩy hắn, giãy dụa nói.

“Để cho bọn họ đến đây đi.” Lục Hiên xoay người Mục Xán lại, đem cậu nhốt giữa bức tường và cánh tay hắn.

Sợ hãi thì thế nào? Khó khăn trở ngại thì thế nào? Chỉ cần trong ngực có độ ấm của cậu, hắn lại có thể tràn đầy năng lượng.

Lục Hiên kịch liệt mà hôn cậu, bàn tay tiến vào bên trong áo dài trắng của cậu (aka chắc là áo blouse của bác sĩ đó), điên cuồng, nóng bỏng.

Qua một lúc lâu, hắn mới buông ra, trong một khoảng cách hơi thở giao nhau nhìn cậu, cười: “Tiểu Xán, tim của ngươi đập thật nhanh.”

Mục Xán hung hăng trừng hắn một cái, nhìn Lục Hiên cũng đang chật vật không chịu nổi như thế, đột nhiên ngữ xuất kinh người nói: “Cái bộ dạng này của chúng ta rất giống đồng phục dụ hoặc.” (L: ý bạn ý nói là hai người quần áo không chỉnh tề, xốc xếch giống nhau như là đang mặc đồng phục dụ hoặc câu dẫn người khác làm việc xấu nha)

Lục Hiên sửng sốt trong phút chốc, bỗng nhún người phá lên cười, dọa Mục Xán sợ đến nhanh chóng bưng kín cái miệng hắn:“Ngươi điên rồi! Ngươi muốn đem mọi người dẫn tới sao?”

Chờ sau khi hơi thở hai người đều đã bình ổn lại, Lục Hiên thay Mục Xán sửa sang lại áo khoác trắng, cùng cậu cùng nhau vai sóng vai đi ra khỏi chân cầu thang. May mà thời buổi này mọi người đều dựa vào thang máy, cầu thang bộ, gần như là không có ai.
Bình Luận (0)
Comment