Nếu Tàng Sắc Tán Nhân Sau Khi Chết Trở Về Hậu Thế

Chương 7

Ngụy Vô Tiện đi xa mới bị gió thổi cho bình tĩnh lại. Hắn âm thầm ảo não, vốn dĩ muốn cùng Lam Vong Cơ hảo hảo nói chuyện, lần trước chính là tan rã trong không vui, không nghĩ tới lần này cũng như vậy. Cùng nhau trải qua chuyện trong động Huyền Vũ, hắn thật tình xem Lam Vong Cơ như bằng hữu, không nghĩ tới Lam Vong Cơ bị gia huấn của Lam gia ảnh hưởng sâu như vậy, vừa nhìn thấy hắn liền muốn bắt hắn đem về Cô Tô.

Hắn lại có chút ủy khuất, người khác đều nói hắn tu quỷ đạo tổn hại tâm tính, nhưng hắn biết hắn vẫn là hắn, quỷ đạo tổn hại tâm tính nhưng chỉ cần hắn an ổn thì sẽ không có vấn đề. Chỉ là bây giờ hắn thừa nhận quá nhiều áp lực. Hắn không thèm để ý tới ánh mắt người khác, nhưng lại không có cách nào thừa nhận những người thân cận cũng dùng ánh mắt như những người kia nhìn hắn.

Gió lại thổi một trận làm đầu óc hắn hoàn toàn bình tĩnh lại. Lúc này hắn mới xoay người về doanh trướng của mình. Vừa rồi rõ ràng doanh trướng ở phía sau hắn lại không về, còn cố tình đi ngược lại rất xa, may mà Giang Trừng không biết, bằng không sẽ cười chết hắn.

Lúc trở lại doanh trướng Giang Trừng đã rời đi, hiện tại chiến sự căng thẳng, Giang Trừng là gia chủ Giang gia mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất, thời gian cùng trưởng bối ôn chuyện cũng không có nhiều.

Có một vài môn sinh Giang gia dựng thêm một doanh trướng ở bên cạnh doanh trướng của hắn, không nói cũng biết, khẳng định là Giang Trừng phân phó để Tàng Sắc và Khi Kính ở.

Trong doanh trướng, Khi Kính đang ngồi thiền, mà Tàng Sắc lại đang cầm y phục của Ngụy Vô Tiện sửa sang. Hốc mắt Ngụy Vô Tiện trong chớp mắt liền đỏ lên, mẫu thân may vá y phục cho hắn, tình cảnh này giống như đang nằm mơ vậy.

"A Anh đã trở lại a." Tàng Sắc thấy hắn trở về, buông y phục trong tay rót cho hắn một chén trà nóng.

Ngụy Vô Tiện tiếp nhận chén trà, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của chén trà xuyên qua đầu ngón tay truyền tới trong lòng, nóng bỏng nhưng ấm áp.

"A Anh, con lại đây." Khi Kính chậm rãi thở ra, thu công đứng dậy.

"Đại sư bá." Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi qua.

"Duỗi tay." Khi Kính nói.

Ngụy Vô Tiện cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn duỗi tay ra.

Khi Kính để ngón tay lên cổ tay hắn bắt mạch.

Ngụy Vô Tiện không biết nàng muốn làm gì, cũng không hỏi nhiều, nàng là sư tỷ của mẫu thân hắn, đương nhiên sẽ không tổn thương hắn.

Chỉ là hắn không biết Khi Kính chủ tu chính là y thuật, thân thể người khác như thế nào chỉ cần nàng ra tay liền sẽ phát hiện ra vô số vấn đề.

Thật lâu sau, thần sắc Khi Kính ngưng trọng buông tay hắn ra. Trực giác Ngụy Vô Tiện mách bảo có điều không tốt. Quả nhiên, Khi Kính ngẩng đầu liền hỏi, "Kim Đan của con đâu?"

Một hòn đá làm cả hồ nước dậy sóng, Tàng Sắc tưởng sư tỷ chỉ xem mạch dùm con trai nàng một chút, không nghĩ tới một lần xem mạch này phát hiện ra đại sự. Nàng bỗng nhiên đứng dậy, y phục trong tay cũng rơi xuống, "A Anh?"

"Con......." Ngụy Vô Tiện thường ngày miệng lưỡi như thế nào cũng đều không trả lời được. Ấp úng không dám nói lời nào, càng không dám nhìn vào mắt mẫu thân. Không nghĩ tới đại sư bá bắt mạch cho hắn thôi liền làm bí mật lớn nhất của hắn bại lộ, tâm hắn loạn như ma, khổ sở không thôi. Cái công đạo này hắn làm sao nói ra được, không thể nói thẳng là hắn đem Kim Đan cho Giang Trừng rồi, như vậy còn lớn chuyện hơn. Không cẩn thận sẽ gây ra sóng gió lớn.

"Lúc Giang gia bị diệt môn...... con và Giang Trừng trên đường chạy trốn thì đụng phải Ôn Trục Lưu, con..... Kim Đan của con....... Bị hóa đi........." Hắn ấp úng nửa ngày mới tìm được một lý do không tồi. Vô luận như thế nào trước tiên phải ổn định mẫu thân và đại sư bá của mình đã, không thể để Giang Trừng biết.

Khi Kính nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc, "Con thật sự cho rằng ta không nhìn ra Kim Đan bị hóa và Kim Đan bị đào đi có gì khác nhau sao?" Khi Kính ngày thường ôn nhu trước mặt sư muội trong nháy mắt nghiêm túc lên có điểm dọa người.

Ngụy Vô Tiện thầm kêu không xong, hắn không tinh thông y thuật làm sao biết Kim Đan bị hóa đi và Kim Đan bị đào đi bất đồng chứ, việc này cũng có thể bị nhìn ra, hắn thật đúng là trăm triệu không nghĩ tới.

"A Anh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tàng Sắc đi tới nhìn hắn, hai mắt tràn đầy đau lòng, con trai của nàng đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, đến Kim Đan cũng bị người ta đào đi, Kim Đan trong người bị đào đi, đau đớn bao nhiêu.

"Con......." Ngụy Vô Tiện cúi đầu không nói, không biết nên giải thích như thế nào. Lại nhìn thoáng qua thấy đau lòng trong mắt mẫu thân của mình, tâm lập tức mềm thành một hồ nước. Hắn nắm tay mẫu thân đặt trên mặt cọ cọ, thanh âm thấp đến như là đang làm nũng, "Mẹ, người đừng lo lắng, người xem hiện tại con đã không sao rồi, không phải hiện giờ con rất tốt sao."

"Vậy con nói cho mẹ biết, Kim Đan của con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tàng Sắc ôm lấy mặt Ngụy Vô Tiện, nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện, không cho hắn trốn tránh.

"Con, Kim Đan là con tự nguyện đào đi.........." Ngụy Vô Tiện rũ xuống mi mắt, hắn rốt cuộc là không có biện pháp nói dối với mẫu thân cách biệt mười lăm năm hiện giờ ở trước mặt mình.

"Đổi đan?" Khi Kính sáng tỏ.

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới nàng nhanh như vậy liền phản ứng lại, trầm mặc gật gật đầu.

"Đổi cho ai?" Tâm Tàng Sắc co rút một chút, lại quật cường không muốn rớt nước mắt, chỉ nghẹn đến mức hốc mắt đỏ bừng.

"......" Ngụy Vô Tiện lại không nói.

"Con không nói ta cũng sẽ điều tra ra." Khi Kính đi tới sờ sờ đỉnh đầu sư muội nhà mình, nói với Ngụy Vô Tiện, "Bất luận là phát sinh chuyện gì đều sẽ để lại dấu vết. Hiện tại con không nói thì sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, không bằng bây giờ nói rõ ràng cho sư bá."

"Đúng vậy A Anh, con nói ra đi, con nghĩ bây giờ mình không nói thì sư bá sẽ không có biện pháp biết sao. Hơn nữa, con nói ra không chừng sư bá sẽ có cách giúp con trùng tu Kim Đan." Tàng Sắc nói làm Ngụy Vô Tiện ngốc lăng tại chỗ.

Trùng tu Kim Đan sao? Thật sự có thể chứ? Người rõ ràng thống khổ nhất với việc mất đi Kim Đan chính là hắn. Từ lúc tu quỷ đạo, oán khí không có lúc nào không ăn mòn thân thể hắn, hắn chỉ có thể dựa vào nguyên thần cường đại mà áp chế, làm cho thần hồn của hắn hao tổn nghiêm trọng, tính tình mới càng ngày càng không tốt. Nếu có Kim Đan, dựa vào linh lực trấn áp oán khí, hắn sẽ không còn phải thống khổ như hiện tại.

"Sư bá......?" Hắn nhìn về phía Khi Kính, lộ ra một chút tâm tư cẩn thận.

Khi Kính thở dài, "Con nói cho ta rốt cuộc là chuyện như thế nào, con đổi Kim Đan cho ai, dùng phương thức gì, ta nhất định nghĩ cách giúp con kết đan một lần nữa."

"Con có thể nói ra chuyện như thế nào, nhưng cầu sư bá," Hắn rốt cuộc là không nhịn xuống được dụ hoặc một lần nữa kết đan, vẫn là mở miệng, "Còn có mẹ, cầu người ngàn vạn lần đừng nói với Giang Trừng."

Lời này vừa nói ra, Tàng Sắc và Khi Kính còn có cái gì không rõ. Có thể để hắn vây hộ như thế, trừ bỏ tỷ đệ Giang gia thì còn có thể có ai.

"Con..... đứa nhỏ ngốc này." Tàng Sắc ôm chặt hắn, nước mắt nhịn không được chảy xuống, đem một mảng y phục trên vai của Ngụy Vô Tiện thấm ướt, trong lòng đều là đau lòng cùng tự trách. Đau lòng vì con trai của mình chịu thống khổ, tự trách mình không ở cạnh nó nhìn nó lớn lên, mà đứa nhỏ này lại ở nơi nàng không thấy được trải qua những chuyện thống khổ không thể tưởng tượng.

"Mẹ!" Ngụy Vô Tiện có chút hoảng loạn, chỉ cảm thấy trên vai bị thấm ướt, nước mắt của Tàng Sắc làm hắn sinh đau, lại sợ mẫu thân vì mình mà đi chất vấn Giang Trừng, để Giang Trừng biết được chân tướng mà hắn che giấu lâu nay.

Tàng Sắc ôm nhi tử trong ngực bình phục tâm tình một chút, lại ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn hồng, nhưng nước mắt đã ngừng. Nàng không phải người thích khóc, chỉ là từ khi mẫu tử hai người gặp nhau đến nay nàng thật sự có chút khó khống chế cảm xúc của mình, huống hồ con trai của mình chịu thống khổ lớn như vậy.

"Mẹ không có việc gì." Nàng duỗi tay vuốt tóc Ngụy Vô Tiện, "Con yên tâm, mẹ đáp ứng con không nói cho A Trừng. Chỉ là muốn con ngoan ngoãn nghe sư bá nói một chút, nhìn một chút xem có thể kết đan một lần nữa hay không."

"Ân." Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn gật đầu, "Mẹ, người yên tâm, con nhất định nghe lời."

"Sư tỷ......." Tàng Sắc quay đầu lại nhìn Khi Kính, trong mắt còn có một phần lo lắng không xác định, Kim Đan bị đào đi lại một lần nữa kết đan, tuy nói sư tỷ chủ tu y đạo, nhưng y thuật chữa trị Kim Đan sợ cũng có thể nói là nghịch thiên cải mệnh.

Khi Kính cũng có vài phần chần chừ, nhưng trước mắt, tính là vì sư muội nàng cũng phải căng hết da đầu ra. Huống chi nàng cũng coi như là kiến thức rộng rãi, chuyện chữa trị Kim Đan ít nhiều có chút ít manh mối, "Sư muội yên tâm, có ta ở đây, nhất định giúp A Anh lần nữa kết đan. Chỉ là ta cần gặp vị đã mổ đan cho A Anh."

"Không thành vấn đề." Ngụy Vô Tiện một ngụm đồng ý.

********

Ngày kế tiếp, Xạ Nhật Chi Chinh tiếp tục hừng hực khí thế, Ngụy Vô Tiện tiếp tục ở trên chiến trường đại sát tứ phương, khiến tu sĩ Ôn gia nghe tiếng sợ vỡ mật, tu sĩ bên ta sĩ khí tăng vọt. Tàng Sắc bởi vì nguyên nhân thân thể chỉ có thể mỗi ngày ở trong trướng tu dưỡng, ngẫu nhiên làm chút điểm tâm cho Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện. Trong lúc đó Giang Yếm Ly tới, biết được thân phận của Tàng Sắc cũng đỏ hốc mắt, sau đó cùng Tàng Sắc lo chuyện hậu phương, thường xuyên làm thức ăn cho Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng.

Mà Khi Kính, nhờ địa điểm Ngụy Vô Tiện cung cấp tìm được Ôn Tình vẫn đang an nhàn hành y ở Di Lăng. Hai người gặp nhau chỉ hận gặp nhau quá muộn, đều là cao thủ hành y, luôn có chuyện nói hoài không hết. Ôn Ninh thường xuyên nhìn hai người mặt không đổi sắc giao lưu như thế nào mổ bụng người mà không làm máu ra quá nhiều, như thế nào mở đầu tìm ra nguyên nhân gây bệnh lại đem đầu còn nguyên vẹn trở về, yên lặng mà nghe chuyện một lúc lâu, sau đó lặng lẽ rời xa hai người.

Chờ Khi Kính và Ôn Tình giao lưu một đoạn thời gian trở về, mỗi ngày nghênh đón Ngụy Vô Tiện là thuốc đắng. Mỗi ngày ba bữa một chén thuốc đen như mực, thân thể của Ngụy Vô Tiện hiện giờ muốn kết đan chỉ có thể điều dưỡng trước.

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau khổ nhìn đại sư bá và Ôn Tình vẫn một bộ dáng không mềm lòng mà trong lòng rơi lệ, chỉ đành quay đầu ánh mắt tha thiết nhìn mẫu thân, cắn răng một cái vẫn là ngoan ngoãn uống hết thuốc đắng.

Cũng may Tàng Sắc đau lòng con trai, thấy Ngụy Vô Tiện uống thuốc xong đầy mặt đau khổ vội vàng đem mứt hoa quả nhét vào miệng hắn. Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn muốn làm nũng thêm một chút, tiến đến trước mặt mẫu thân ăn mứt quả ngọt ngào, có mấy lần Giang Trừng nhìn thấy liền tặng hắn một cái xem thường, "Bao lớn rồi uống thuốc còn làm nũng, Ngụy Vô Tiện ngươi không cai sữa sao?" Giang Trừng chỉ là cho rằng Ngụy Vô Tiện là bởi vì tu quỷ đạo bị oán khí ăn mòn thân thể nên mới phải dùng thuốc điều dưỡng thân thể, tuy rằng thật ra cũng không sai.

Ngụy Vô Tiện chẳng biết xấu hổ tiếp tục làm nũng, cũng không thèm nhìn Giang Trừng một cái, "Ta năm nay ba tuổi ~"

Giang Yếm Ly khẽ cười một tiếng, bưng một cái ấm sành để trên bàn, "Tiện Tiện ba tuổi có muốn uống canh không?"

"Muốn muốn!" Ánh mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên ngoan ngoãn đến trước bàn ngồi xuống, "Đệ muốn ăn xương sườn, chỉ cho Giang Trừng ăn ngó sen!"

"Ngụy Vô Tiện ngươi tìm chết!" Giang Trừng tức giận đến Tử Điện một trận bùm bùm vang lên.

******

Chiến sự còn tiếp tục, Khi Kính và Tàng Sắc lấy thân phận khách khanh của Giang gia luôn đi theo Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng trên các chiến trường khác nhau. Nhưng mà thế nhân luôn có người không thích sự tồn tại của người khác, Khi Kính và Tàng Sắc chưa từng để lộ thân phận thật sự, vì thế một ít lời đồn ở nơi nào đó kín đáo từ từ càng lan truyền càng thái quá.

Mà Ngụy Vô Tiện ở chiến trường hiện giờ sau khi điều dưỡng thân thể đã bắt đầu tu luyện linh lực một lần nữa. Lúc đầu linh lực vẫn không chịu sự khống chế, chạm một chút vào liền tán, theo thời gian chuyển dời, đã có một chút linh lực ở trong thân thể hắn hình thành một tụ khí xoáy nho nhỏ.

Ban ngày, hắn ở trên chiến trường vẫn đại sát tứ phương như vậy, buổi tối, lấy tu luyện thay thế giấc ngủ. Có Khi Kính cung cấp phương thức tu luyện, cho dù toàn bộ thời gian buổi tối đều dùng để tu luyện hắn cũng không thấy mỏi mệt, ngược lại là bởi vì linh khí tăng cường mà đối với việc khống chế oán khí càng thêm thuận buồm xuôi gió. Vì thế ở trên chiến trường càng thêm phi thường dũng mãnh, dẫn tới càng ngày càng nhiều tán tu đến cậy nhờ Giang gia.

Trên chiến trường có đôi khi cũng sẽ gặp được Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mỗi lần thấy hắn vẫn là như cũ muốn hắn cùng y về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Vài lần đầu Ngụy Vô Tiện còn cùng y nói mấy câu, Lam Vong Cơ không giỏi ăn nói, mỗi lần đều là Ngụy Vô Tiện muốn kết thúc xoay người chạy mất dạng. Mà Lam Vong Cơ, vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng không suy nghĩ sâu xa ánh mắt kia rốt cuộc đại biểu cho điều gì, chỉ là cảm giác có chút phiền lòng nói không nên lời, cuối cùng mỗi lần hắn thấy thân ảnh Lam Vong Cơ thì đều trốn. Dần dà, cũng không biết vì sao truyền ra lời đồn đãi hắn và Lam Vong Cơ không hợp.

Sau khi tĩnh dưỡng nửa năm, thân thể Tàng Sắc rốt cuộc khôi phục lại bình thường, vì thế cũng không tình nguyện làm người phía sau hậu phương mà chấp kiếm lên chiến trường. Đơn giản có Ngụy Vô Tiện ở đó cũng không có ai có thể làm nàng bị thương, Khi Kính cũng tùy theo ý nàng. Khi Kính trừ bỏ những lúc tìm chút dược liệu bên ngoài cho Ngụy Vô Tiện, cũng đi theo sư muội nhà mình ra trận giết địch.

Lần đầu thấy Khi Kính hung hăng giết địch, Ngụy Vô Tiện chấn kinh một phen, ai có thể nghĩ đến đại sư bá ngày thường ôn ôn nhu nhu nói chuyện với mình lúc này lại một tay đại khai đại hợp kiếm pháp, giết địch giống như nữ ma đầu giáng thế, mấy người bên cạnh đều theo bản năng mà tránh xa nàng. Bất quá Ngụy Vô Tiện cũng bị chấn kinh một trận, sau khi thấy nhiều lần cũng thành quen. Hắn liền biết đại sư bá không phải ôn nhu đoan chính như vẻ bề ngoài.

Xạ Nhật Chi Chinh suốt ba năm, Ôn gia từ lúc bắt đầu không để bụng đến cuối cùng nghe đến chữ 'Ngụy' liền biến sắc, Ngụy Vô Tiện phát huy tác dụng rất lớn. Cuối cùng một hồi chiến dịch, Ôn Nhược Hàn rốt cuộc ra tay. Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết không địch lại, thất thủ bị bắt.

Chỉ là vốn tưởng rằng Ôn Nhược Hàn là chướng ngại lớn nhất trong Xạ Nhật Chi Chinh, không nghĩ tới còn chưa qua ngày mới, trận doanh của Ôn thị liền truyền ra tin tức một tu sĩ tên Mạnh Dao ám sát Ôn Nhược Hàn thành công.

Sự tình phát sinh quá nhanh, chờ đến khi các tu sĩ bên dưới phản ứng lại thì người Ôn gia đã bị bắt lại sạch sẽ, thành Bất Dạ Thiên cũng bị tứ đại gia tộc chiếm lĩnh.

Xạ Nhật Chi Chinh, kết thúc.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 21:29 - 16/03/2020
Bình Luận (0)
Comment