Nếu Tàng Sắc Tán Nhân Sau Khi Chết Trở Về Hậu Thế

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ai cũng không thể ngờ đến Ôn Nhược Hàn bị một vị tu sĩ nằm vùng tập kích bất ngờ như vậy, chết nghẹn khuất.

Sau cuộc chiến, vị tu sĩ ám sát Ôn Nhược Hàn kia đều được mọi người biết đến: Kim Quang Dao, con trai của gia chủ Lan Lăng Kim thị Kim Quang Thiện. Một trận chấn kinh, thanh danh Kim Quang Dao đại chấn, chính thức được Kim gia thừa nhận, trở thành đứa con rơi duy nhất của Kim gia thành công nhận tổ quy tông, danh hào Liễm Phương Tôn.

Sau đó truyền ra tin tức tam tôn kết nghĩa, đại ca Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết, nhị ca Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, tam đệ Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao.

Xạ Nhật Chi Chinh thắng lợi, bách gia ăn mừng. Các đại gia tộc một bên trùng kiến một bên chúc mừng, hôm nay nhà này tổ chức yến hội, ngày mai nhà kia tổ chức Thanh đàm thịnh hội, trong khoảng thời gian ngắn tiên môn bách gia náo nhiệt phi phàm.

*******

Cuộc thi săn bắn trên Bách Phượng sơn, là khu vực săn bắn nổi danh nhất của tu chân giới, vốn thuộc về Ôn gia. Sau khi Ôn gia bị diệt thì được Lan Lăng Kim thị thu về dưới trướng.

Hôm nay Bách Phượng sơn nghênh đón một sự kiện náo nhiệt nhất sau Xạ Nhật Chi Chinh tới nay. Trong tứ đại gia tộc lớn mạnh nhất, Kim gia chiếm cứ vị trí đầu bảng tổ chức vây săn, tiên môn bách gia tự nhiên là có mặt đầy đủ, chúng gia đệ tử tề tụ một đường.

Tàng Sắc và Khi Kính không đến cùng Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, mà tới hội trường trước. Bởi vì Khi Kính phát hiện một chút linh dược ở Bách Phượng sơn, tỷ muội hai người liền thừa dịp mọi người còn chưa bắt đầu, vào Bách Phượng sơn trước một bước, ẩn thân mà đi tìm linh dược trong khu vực săn bắn.

Bách Phượng sơn có một mảnh quảng trường rộng lớn phía trước, lúc này vừa vặn là kỵ trận vào bàn của Lan Lăng Kim thị.

Tiếng ngựa hí vang, ở trên quảng trường gương mẫu chạy một vòng, đột nhiên đứng lại. Người trên ngựa dáng người tiêu sái, bạch y như tuyết, ở giữa mày điểm một nốt chu sa bắt mắt, tư thế đeo cung anh khí bức người, nhất thời nhấc lên một trận sóng gió trên đài quan sát. Người nọ cố ý vô tình đảo qua đài quan sát bên kia, tuy rằng cực lực đanh mặt, khóe mắt và đuôi lông mày lại không ẩn được khí thế kiêu ngạo.

"Xuy." Trong trận doanh của Giang gia, Ngụy Vô Tiện cười nhạo một tiếng, "Tên nhãi Kim Tử Hiên này, ngươi xem bộ dạng của hắn có giống một con công đang xòe đuôi không."

Giang Trừng theo bản năng gật gật đầu, được một nửa liền hồi phục tinh thần lại lập tức đoan chính lại thái độ của mình, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, không yên tâm nói, "Ngươi an phận một chút, hôm nay đừng gây phiền toái cho ta."

"Ngươi yên tâm." Ngụy Vô Tiện xoay quỷ sáo Trần Tình trong tay, không chút để ý nói, "Chỉ cần người khác không trêu chọc ta, ta tuyệt đối sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác."

Đang nói, Kim Tử Hiên đã giục ngựa đến trường bắn phía trước. Những bia ngắm này như một bài kiểm tra, muốn tham gia vây săn phải ở nơi này, đứng ở khoảng cách quy định bắn vào bia mới có tư cách đi vào. Có bảy tấm bia, tương đương với bảy con đường vào núi, mũi tên cách hồng tâm càng gần, con đường vào núi càng dễ dàng hơn. Kim Tử Hiên không hoãn tốc độ, trở tay rút một mũi tên, kéo cung bắn một nhát, ở giữa hồng tâm. Người vây xem tứ phía rộ lên một mảnh hoan hô.

Thấy Kim Tử Hiên làm nổi bật, vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng lại không có chút dao động gì.

Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ thật mạnh, một người cao giọng nói, "Ở đây có ai không phục, cứ việc thử xem có bắn tốt hơn Tử Hiên hay không!" Người này cao lớn tuấn lãng, màu da hơi đen, giọng lảnh lót, chính là cháu trai của Kim Quang Thiện, đường huynh ngang hàng với Kim Tử Hiên, tên là Kim Tử Huân.

Trước đây Kim Lân Đài tổ chức yến tiệc, Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên có tranh chấp, hắn nhớ thù này, hiện tại liền chấp nhận khiêu khích này.

Ngụy Vô Tiện hơi hơi mỉm cười, Kim Tử Huân thấy hắn không trả lời, vẻ mặt lộ ra tia đắc ý.

Đến khi kỵ trận của Vân Mộng Giang thị vào trường bắn phía trước, Ngụy Vô Tiện lập tức cài tên lên cung, đối Lam Thị Song Bích nói, "Lam Trạm, giúp một chút."

Lam Vong Cơ quét mắt liếc hắn một cái, không nói.

Giang Trừng, "Ngươi lại muốn làm gì?"

Lam Vong Cơ hỏi, "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Mượn mạt ngạch của ngươi dùng một chút."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ lập tức thu hồi ánh mắt, không nhìn hắn. Lam Hi Thần nở nụ cười, nói, "Ngụy công tử có điều không biết........."

Lam Vong Cơ lại nói, "Huynh trưởng, không cần nhiều lời."

Lam Hi Thần nói, "Được."

Quả thực Giang Trừng đang muốn đá Ngụy Vô Tiện xuống ngựa. Thằng nhãi này rõ ràng biết Lam Vong Cơ sẽ không cho mượn, còn cố tình hỏi, quả thực là nhàm chán sinh sự, nếu không phải trong lúc này không tiện gây sự với hắn thì Giang Trừng quả thực đã đá hắn bay. Giang Trừng nói, "Ngươi muốn mạt ngạch làm cái gì? Thắt cổ tự sát hả? Ta cho mượn đai lưng này, không cần cảm tạ."

Ngụy Vô Tiện một bên cởi xuống bao cổ tay màu đen, một bên nói, "Đai lưng của ngươi để dành xài đi, ta không có mạt ngạch cũng không cần đồ của ngươi đâu."

Giang Trừng nói, "Ngươi-----"

Lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng mang một miếng vải đen che hai mắt, sau đó lưu loát kéo cung, bắn tên, trúng hồng tâm.

Trong sân một mảnh hoan hô, nhiệt triều so với lúc trước dành cho Kim Tử Hiên còn muốn cao hơn vài phần, Kim Tử Huân cơ hồ muốn phun ra lửa, "Bất quá chỉ là mũi tên mở màn mà thôi, cũng không cần khoa trương như vậy, hiện tại ngươi che mắt, có bản lĩnh thì trong lúc đi săn cũng che mắt xem? Chờ lát nữa thấy kết quả trên Bách Phượng sơn mới phân thắng bại."

Ngụy Vô Tiện cười khinh thường, đối với loại tiểu nhân này thật sự không hứng thú. Chỉ là miếng vải đen trên mắt cũng không có tháo xuống.

Chờ mọi người đều bắt đầu vào núi, hắn mới xuống ngựa, hướng Giang Trừng vẫy vẫy tay thong thả ung dung hướng trong núi bước vào, "Ngươi đi chơi đi, không cần quản ta đâu."

Giang Trừng, "........" Chơi cái đầu ngươi a, đây là vây săn đó, Ngụy Vô Tiện ngươi có thể nào cư xử bình thường được không.

Bất quá trong lòng Giang Trừng nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra, trước mặt người ngoài tốt xấu gì cũng nên lưu lại cho Ngụy Vô Tiện chút mặt mũi.

"Chúng ta đi." Liếc mắt thấy đoàn người của Kim Quang Thiện đang đi tới, Giang Trừng phất tay chỉ huy người của Giang gia vào núi.

Nhìn dáng vẻ của Kim Quang Thiện dường như là muốn nói gì đó với Giang Trừng, lại bị một màn này chặn họng, nhất thời sắc mặt biến đen.

*******

Mà bên kia, Tàng Sắc và Khi Kính hơn nửa ngày mới hái được linh dược xuống, nhìn sắc trời lúc này cũng biết là mọi người đã vào núi, liền dán một tấm bùa ẩn thân của Bão Sơn Tán Nhân lên người, chỉ một thoáng thân ảnh hai người liền trở nên mơ hồ, ngay cả hơi thở cũng được che giấu cẩn thận, tỷ muội hai người cũng không ở đội ngũ tham gia săn bắn, tùy tiện xuất hiện ở khu vực săn bắn sợ là rước vào không ít phiền toái cho Giang gia.

Linh dược đã hái xong rồi, hai người cũng không trì hoãn nữa, chuẩn bị rời núi.

"A?" Đột nhiên Tàng Sắc chỉ vào một đạo kim sắc quang ảnh ở phía trước chợt lóe rồi biến mất, kinh nghi nói, "Sư tỷ! Tỷ xem đó có phải Cửu Vĩ Phượng Điệp mấy ngày trước tỷ nhắc tới hay không?"

Cửu Vĩ Phượng Điệp không phải một loại bướm, mà là một loại giống như bướm nhưng lại có chín cái đuôi, thân như ấu miêu, cái đầu cũng giống như ấu miêu của một loại linh thú, trong nước bọt của linh thú này có kịch độc, nếu dùng nước bọt của linh thú này phối hợp với sương mù của đại trạch Vân Mộng, sinh ra chất lỏng thì sẽ biến thành một loại linh dược phù hợp với người muốn tăng linh khí.

Khi Kính cũng có chút kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ tới trên Bách Phượng sơn có thể gặp được linh thú hi hữu Cửu Vĩ Phượng Điệp này. Nàng bây giờ còn đang buồn rầu vì Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo làm cho linh khí không thông, không nghĩ tới lúc này Cửu Vĩ Phượng Điệp liền đưa đến trước mắt.

"Đuổi theo!" Hai người nhìn nhau không chút do dự liền đuổi theo, vì thế lại phí sức của chín trâu hai hổ dùng hết biện pháp mới bắt được một con linh thú nho nhỏ.

"Tiểu gia hỏa này thật đúng là có thể chạy." Tàng Sắc ôm linh thú bị sư tỷ dùng một lá bùa phong ngũ cảm trong ngực mà thở hồng hộc, tiểu gia hỏa này hình như vẫn chưa trưởng thành, bị tỷ muội hai người truy đuổi một hồi liền điên cuồng đập cánh mà bỏ chạy, hiện giờ lại mềm như bông mà bất động trong ngực Tàng Sắc, nhìn cực kỳ buồn cười, "Hắc, tiểu gia hỏa này không sợ sao? Hay là phó thác cho số mệnh rồi?" Bị người ta ôm vào trong ngực thế nhưng một chút giãy giụa cũng không có.

Khi Kính mỉm cười, "Cửu Vĩ Phượng Điệp tuy rằng nước bọt có kịch độc, nhưng bản thân lại là một linh thú ngoan ngoãn, nó biết chúng ta không có sát ý, sẽ không hại đến tính mạng nó liền không giãy giụa."

"Chơi vui như vậy." Ánh mắt Tàng Sắc lóe lên, "Sư tỷ, chúng ta đem nó về nuôi đi. Nó nhỏ như vậy cũng sẽ không ăn nhiều đâu. Huống hồ," thời điểm nàng cười lên nhìn qua càng giống Ngụy Vô Tiện, "Đem nó mang về chúng ta muốn bao nhiêu nước bọt nó liền cho bấy nhiêu-----"

Khi Kính chịu không nổi nhất chính là sư muội làm nũng, một khi sư muội của nàng làm nũng thì muốn bầu trời hay ánh trăng nàng đều phải nghĩ cách hái xuống. Lúc này vừa nghe khẩu khí này của Tàng Sắc, liền duỗi tay đem bùa chú trên người Cửu Vĩ Phượng Điệp lấy xuống.

Cửu Vĩ Phượng Điệp khôi phục ngũ cảm liền mở đôi mắt nhỏ đen như mực ướt dầm dề, nhìn qua có vài phần nhu nhược đáng thương.

"Ngươi nguyện ý đi theo chúng ta sao?" Tàng Sắc cúi đầu nhìn vật nhỏ trong ngực, cũng mặc kệ vật nhỏ này có nghe hiểu nàng nói gì hay không. Lỗ tai tiểu gia hỏa lắc lắc, lại dụi đầu vào ngực Tàng Sắc rồi bất động.

Khi Kính, "........"

"Sư tỷ, tỷ xem nó không phản ứng, có phải là cam chịu rồi hay không!" Tàng Sắc giảo hoạt cười, tròng mắt đen như mực tinh quái chuyển động, dường như trở thành tiểu sư muội mười sáu mười bảy tuổi lúc còn ở trên núi ngoan ngoãn làm nũng trước mặt sư tôn và sư tỷ.

Khi Kính thấy nàng vui vẻ liền gật đầu đáp ứng, "Vậy mang về đi."

"Chúng ta trở về thôi!" Tàng Sắc ôm tiểu thú trong ngực cười tủm tỉm xoay người, tiếp theo trong nháy mắt nàng dừng lại.

"Sư...... sư tỷ......." Thanh âm của nàng có chút chần chờ, "Chúng ta..... hình như lạc đường rồi....."

Khi Kính cũng nhìn lại bốn phía, quả nhiên không phải đường lúc trước các nàng đi vào, hiển nhiên là vừa rồi truy bắt tiểu linh thú chạy loạn, đã bị lạc mất phương hướng rồi.

"Chúng ta...... bằng không đi quanh đây nhìn một chút xem, không tìm được đường về thì ngự kiếm." Khi Kính suy xét một chút, nếu ngự kiếm thì phù chú ẩn thân sẽ mất đi hiệu lực, nếu có thể thì tốt nhất là nên tìm được đường để ra ngoài, tránh đi những phiền toái không cần thiết.

Tàng Sắc gật gật đầu đồng ý với sư tỷ, vì thế hai người bắt đầu tìm đường trở về.

Bách Phượng sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu ngự kiếm trong thời gian một chén trà nhỏ là có thể đi hết, nhưng nếu như chỉ dựa vào hai cái chân thì đi cả ngày cũng chưa chắc có thể ra ngoài, huống chi hai người họ còn lạc đường.

Đi nửa ngày không thấy vết chân, Tàng Sắc có chút không kiên nhẫn, đang muốn ngự kiếm, tiểu gia hỏa trong ngực lại động đậy. Tiểu gia hỏa giống như ấu miêu ở trong ngực nàng củng củng, lại chui đầu ra một phương hướng nhe răng, Tàng Sắc sửng sốt, "Tiểu gia hỏa này làm sao vậy?"

Khi Kính nghe tiếng nhìn lại, thấy tiểu gia hỏa kia đang dùng sức hướng về một phía, như suy tư gì, "Nó, đây là đang muốn chỉ đường cho chúng ta sao?"

Tàng Sắc nâng mày một chút, "Chúng ta đi theo nó thử xem."

"Ân." Khi Kính gật đầu, đi về phương hướng kia.

Lại đi ước chừng nửa nén hương, chung quanh vẫn như cũ không có vết chân, Tàng Sắc vừa muốn nói gì, Khi Kính đột nhiên dựng một ngón tay để trên môi, không tiếng động mà nói, "Có người."

Tàng Sắc an tĩnh lại, nàng và sư tỷ đem hơi thở quanh thân càng thêm thu liễm một phần, lặng yên không một tiếng động đi về phía trước.

Vòng qua một lùm cây, bên tai truyền đến tiếng người rõ ràng, thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, "Là A Anh." Nàng hướng Khi Kính há miệng thở dốc, lấy khẩu hình nói. Khi Kính cũng nhìn thấy, hai người ẩn thân nhìn về phía bên kia, quả nhiên thấy một thân hắc y đang dựa trên một cây đại thụ, chính là Ngụy Vô Tiện. Kỳ quái là đôi mắt Ngụy Vô Tiện bị một mảnh vải màu đen che lại. Có một người khác đang đứng trước người hắn, bạch y phát ra khí chất thanh lãnh, một cái mạt ngạch vân mây buộc giữa trán. Tàng Sắc liếc mắt một cái liền nhận ra đó là một trong Cô Tô Song Bích, Lam nhị công tử Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện đang che mắt cũng không nhận ra Lam Vong Cơ, chỉ nói, "Ngươi ở nơi gần ta như vậy cũng không săn được gì đâu."

Lam Vong Cơ chỉ bình tĩnh nhìn hắn, không nói.

Ngụy Vô Tiện hơi hơi đứng dậy, nghiêng đầu đến phương hướng đối phương đang đứng, khóe môi gợi lên, hơi hơi mỉm cười, vừa định nói gì đó thì đột nhiên bị đẩy thật mạnh.

Ngụy Vô Tiện bị đẩy về phía sau, phần lưng nện ở trên cây, tay phải muốn kéo vải đen trên mắt xuống, lập tức bị người nọ cố định cổ tay lại, lực đạo không nhỏ, Ngụy Vô Tiện cư nhiên không thể tránh thoát, nhưng người nọ không có sát ý. Tay trái Ngụy Vô Tiện khẽ nhúc nhích muốn lấy phù chú ra, lại bị đối phương nhận ra ý đồ, ấn hai tay hắn áp lên đỉnh đầu, động tác cực kỳ cường ngạnh. Ngụy Vô Tiện nâng một chân muốn đá, chợt thấy trên môi một mảnh mềm mại, lập tức ngơ ngẩn.

Xúc cảm này xa lạ mà khác thường, ướt át lại ấm áp. Ngụy Vô Tiện ngay từ đầu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu trống rỗng, đợi cho hắn phản ứng lại thì cả người đều chấn kinh rồi.

Người này, cố định hai tay hắn, đem hắn đè lên cây hôn môi.

Hắn đột nhiên xoay đầu một chút, muốn kéo vải che mắt xuống, nhưng không thể tránh thoát. Vốn muốn động, nhưng lại nhịn xuống.

Người nọ giống như là đang run rẩy nhè nhẹ.

Ngụy Vô Tiện lập tức bất động, hắn thầm nghĩ: Cô nương này sức lực không nhỏ, nhưng lại thẹn thùng như vậy a? Khẩn trương thành cái dạng này. Nếu không cũng sẽ không sấn tới lúc này mà đánh lén hắn, nên là phải có dũng khí cực đại mới dám làm chuyện này. Huống hồ xem ra tu vi của đối phương cũng không yếu, tự tôn nhất định cũng rất cao. Nếu hắn tùy tiện kéo vải che mắt xuống, thì cô nương này sẽ có bao nhiên ngượng ngùng nan kham đây?

Bốn cánh môi mỏng trằn trọc, thật cẩn thận, khó xá khó phân. Ngụy Vô Tiện còn chưa quyết định là nên làm cái gì, triền miên trên môi bỗng nhiên trở nên hung hãn, khớp hàm Ngụy Vô Tiện không cẩn thận bị đối phương xâm nhập, lập tức không có sức lực chống cự. Hắn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, muốn xoay đầu đi, đối phương lại nắm cằm hắn mạnh mẽ xoay trở về. Môi lưỡi giao triền, cọ xát một lát, lưu luyến rời đi, lúc này mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại.

Mà Tàng Sắc bên kia cũng ngây dại. Nàng nhìn thấy gì!

Con trai nàng bị người ta đè lên cây, cũng không biết phản kháng? Còn có, hình như chân cũng nhũn ra rồi! Càng quá phận chính là hỗn tiểu tử kia sau khi cưỡng hôn con trai của nàng xong thì bỏ chạy, chạy mất rồi!

Tàng Sắc theo bản năng tiến lên phía trước hai bước, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, muốn xoay người nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Ngụy Vô Tiện một bên kéo xuống vải đen che mắt, không nhìn thấy người trộm hôn mình, chỉ thấy lùm cây cách đó không xa, mẫu thân và đại sư bá của hắn đang ngây ra như phỗng mà đứng đó.

Ngụy Vô Tiện, ".........."

'Bang' một cái, Ngụy Vô Tiện cảm giác mặt mình hẳn là đã bốc khói, nóng đến dọa người.

"..... Mẹ...... vừa rồi người có nhìn thấy......"

"Không có! Ta cái gì cũng không biết! Ta cái gì cũng chưa thấy!" Tàng Sắc giật mình tỉnh táo, lại muốn tát cho mình một cái. Ta như thế nào lại đi yểm trợ cho tiểu tử thúi Lam gia kia chứ?!

Ngụy Vô Tiện, "........."

Tàng Sắc âm thầm ôm tâm tư chỉnh đốn lại, quay đầu nhìn sư tỷ của mình. Khi Kính cũng vừa lấy lại tinh thần, môi run run vài cái chưa nói thành lời. Cuối cùng vẫn chỉ một phương hướng, "Bên kia......."

Ngụy Vô Tiện hiểu đại sư bá là đang chỉ hắn phương hướng của người kia, gương mặt vừa rồi có chút lạnh giờ lại đỏ bừng, cắn răng một cái, xoay người hướng bên kia đuổi theo.

Tàng Sắc thấy Ngụy Vô Tiện chạy xa, túm tay áo sư tỷ của mình đi theo.

Ngụy Vô Tiện một đường theo phương hướng Khi Kính chỉ nhưng vẫn không thấy gì, đi tới phía trước một chút, đột nhiên nghe tiếng cây cối ngã xuống đất nổ vang. Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm!" Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lam Vong Cơ chính là người mà hắn đang muốn tìm, còn phất tay chào hỏi, "Ngươi ở đây làm gì vậy?"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tơ máu, "Ngươi đi!"

Ngụy Vô Tiện hoảng sợ, hắn chọc đến Lam Vong Cơ bao giờ vậy, thần sắc thật đáng sợ. Hắn nhớ tới hai người bọn hắn vẫn luôn không hợp, Lam Vong Cơ không phải là bởi vì nhìn thấy hắn nên mới tức giận như vậy chứ...... lại có chút lo lắng, "Lam Trạm, ngươi không sao chứ....." Bộ dáng này nhìn thế nào cũng không giống như không có chuyện gì.

Tàng Sắc phía sau đuổi tới, "......." Con trai à! Sao con lại thế này! Hỗn tiểu tử này mới vừa chiếm tiện nghi của con xong mà con còn quan tâm nó! Nàng hồn nhiên không nhớ là con của nàng căn bản không biết là hắn bị ai trộm thân.

Lam Vong Cơ nhìn thấy Tàng Sắc ở phía sau Ngụy Vô Tiện cũng sửng sốt, nháy mắt cả người giống như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh từ trong lòng đến đầu ngón tay. Ngụy Vô Tiện không hề phát hiện, chỉ là lo lắng cho thân thể của y, "Ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy? Không phải bị trúng độc chứ?"

Lam Vong Cơ im lặng, còn không phải là trúng độc sao, nhưng mà độc này không có thuốc giải.

Thật vất vả thu thập cảm xúc, thấy Ngụy Vô Tiện còn dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, Lam Vong Cơ càng thêm trơ trẽn hành vi vừa rồi của mình, không hối hận.

Thấy y khôi phục bình thường, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi dáng vẻ kia của Lam Vong Cơ thật sự là dọa hắn nhảy dựng.

Tàng Sắc lạnh lùng dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chòng chọc vào Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ thế nhưng chỉ lo cho Ngụy Vô Tiện mà không phát hiện, Khi Kính nhìn thấy thì phì cười, chắn phía trước Tàng Sắc, duỗi tay sờ đầu sư muội trấn an nàng.

Tàng Sắc bĩu môi, nàng lại không thể nói rõ, nói cho con trai của nàng là người trước mặt con chính là người vừa rồi trộm thân con đó, xem Ngụy Vô Tiện có phản ứng gì, thật không biết phải làm sao bây giờ. Nhìn dáng vẻ này, về sau vẫn nên là để tiểu Lam nhị này cách xa con trai của nàng một chút, lớn lên đẹp như vậy, nếu con trai nàng thích nó mà không giữ được thì làm sao bây giờ.

Bên này Tàng Sắc còn đang bị kích thích vừa rồi miên man suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên giống như phát hiện cái gì, một ngón tay ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng, một tay kéo Lam Vong Cơ tránh sau mấy bụi cây. Khi Kính cũng phản ứng nhanh nhạy, lôi kéo sư muội theo sát.

Bốn người vừa ẩn nấp tốt, cách đó không xa liền xuất hiện hai người.

Một nam một nữ, nam tử vận gia bào kim tinh tuyết lãng, nử tữ vận gia phục màu tím của Giang gia. Đúng là Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly.

"Kim Tử Hiên và sư tỷ?" Ngụy Vô Tiện nhăn mày lại, "Thằng nhãi Kim Tử Hiên này lại muốn làm gì nữa."

- ------------

Tiểu kịch trường:

Khi Kính: Con vật ngốc nghếch này (chỉ Cửu Vĩ Phượng Điệp) chiếm tiện nghi của sư muội! Ném đi!

Tàng Sắc: Tiểu tử Lam gia này dám hôn trộm con trai ta! Đánh chết đi!

Cười chết ta:)))

Ảnh minh họa Tàng Sắc Tán Nhân và Khi Kính Tán Nhân.

neu-tang-sac-tan-nhan-sau-khi-chet-tro-ve-hau-the-8-0

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:46 - 18/03/2020
Bình Luận (0)
Comment