*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Và rồi cái ngày đó cũng đến.......
Cậu ấy đã mỉm cười ra đi - hôm nay là một ngày mưa tầm tã. Mây đen giăng kín cả một vùng trời là Lão Thiên đang thương xót cho cậu sao?
Cũng thật buồn nhỉ? Tại sao sinh ra là lại mang đến bất hạnh? Gia đình cậu đâu rồi? Bạn bè của cậu đâu rồi? Cả người yêu và con cái thì sao? Rốt cuộc cậu đến thế giới này rồi rời khỏi thế giới này là để làm gì?
Họ thế nào? A~ họ cũng bất hạnh họ cũng là người sắp chết nhưng họ có người bên cạnh biết đau lòng cho họ. Còn cậu thế nào? Từ đầu đến cuối chính xác cậu đã có được gì?
Gia đình? - Không có
Bạn bè? - không có
Người yêu? - Không có
Con cái? - càng không có
Cậu ấy đi rồi, trong cái lạnh giá của mùa đông mưa lạnh.
Cậu ấy đi rồi, trong sự cô độc lẻ loi của một người mang danh kỉ nam.
Cậu ấy đi rồi, cậu đi cùng những niềm đau mà cậu đã mang theo trên quãng đường dài.
Ra đi trong căn phòng tĩnh mịch của bệnh viện. Chẳng có nổi một tiếng khóc thương chẳng có nổi một người đưa tiễn. Số phận của 1 kỉ nam chắc chỉ có thể là như vậy, chỉ có thể gắn liền với từ Cô đơn.
Có ai ở đó không? Làm ơn hãy cứu với hãy cứu với.................
Đoán xem là ai nói câu cuối nè Còn tiếp!