“Tao là bố mày, mày phải nghe lời tao.” Trình Vũ tức xanh mặt nhìn Trình Nguyệt Minh.
Trình Nguyệt Minh không chịu thua, tiếp tục nhìn chằm chằm ông ta, chỉ thấy bố hắn nghiêng người ghé sát vào người hắn nói: “Nếu mày muốn ngày mai chuyển trường, sau này không được gặp nó nữa, thì mày có thể chọn chống đối tao.”
Cả người Trình Nguyệt Minh run lên, đồng tử nở rộng, sau đó hai mắt đong đầy nỗi buồn, hắn liếc nhìn Vương Húc Chi, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, lúc tầm mắt giao nhau, hắn nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, nặng nề gật đầu.
Vương Húc Chi cười cứng ngắc, nhún vai, “Không chơi nữa thì thôi~ Ông đây không thiếu thằng bạn này.”
Cô chủ nhiệm nhìn thấy điều mình muốn thấy, liền gật đầu nói: “Cũng đến giờ rồi, hai người có thể đưa học sinh về, Húc Chi mới hạ sốt, nhớ chú ý sức khoẻ nhé.”
“Dạ, cảm ơn cô.” Vương Húc Chi cúi chào cô chủ nhiệm, buồn bực ra về.
Vương Thế Hồng khoát tay với cô chủ nhiệm, rồi đi theo cậu…