Vương Húc Chi đã ba ngày không đến trường, Trình Nguyệt Minh ngày nào cũng thẫn thờ nhìn chăm chăm vào chỗ trống trước mặt, thầm nghĩ tên nhóc này đi đâu mất rồi? Cậu ta không phải là loại người không thèm đi học chỉ vì bị tuyệt giao.
Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không? Hay là cậu ấy lại ốm?
Những câu hỏi tràn ngập đầu Trình Nguyệt Minh, ba ngày đã là cực hạn rồi, hắn phải đi xem xem người này rốt cuộc là có chuyện gì!
…
Vừa tan học, Trình Nguyệt Minh liền từ chối tài xế đưa đón, trời tối đen, hắn một mình đi trên con đường dẫn tới nhà Vương Húc Chi.
Cả lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cắn môi đến mức bật cả máu, chỉ cần dừng lại một bước, hắn chắc chắn sẽ run chân mà ngã phịch xuống đất.
Sợ tối là do hồi mẫu giáo, lần đầu chống đối lại bố mình nên bị tống vào phòng tối, người đàn ông đó cứ như một cục sắt, không có nhiệt độ cũng chẳng có tình cảm.
Mặc dù bố hắn không dành cho hắn tình yêu của một người cha, nhưng lại cho hắn mọi thứ khác, tính lại thì đây là lần thứ hai hắn đi trên con đường này, chỉ có điều là lần này không có bàn tay nóng hổi ấy kéo hắn đi nữa.