Cuối cùng cũng lết được đến nhà Vương Húc Chi, hình như người ta ngủ mất rồi, đèn đã tắt, bên ngoài tối đen.
Trình Nguyệt Minh chợt thấy hơi mất mát, hắn ấn đồng hồ dạ quang của mình, “Mười giờ năm mươi phút, sớm thế đã ngủ rồi?”
Mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng Trình Nguyệt Minh đành phải ra về, hắn ngoảnh đầu ngẫm nghĩ, đến lúc khác là được.
Cứ nghĩ vậy, ngay cả nỗi sợ hãi ban đầu cũng bị quên béng mất.
…
Nửa tháng trôi qua, Trình Nguyệt Minh đến mười mấy lần, bởi mỗi lần cửa đều khoá ngoài, phòng ốc đóng chặt, hắn đều phải toi công ra về, có lúc hắn thậm chí còn nghĩ có phải Vương Húc Chi thật sự đang trốn tránh hắn hay không, nhưng có gì mà phải trốn?
Tối hôm đó tan học, Trình Nguyệt Minh đã có thể tự nhiên ra mặt mò mẫm trong bóng đêm mà đi đến nhà Vương Húc Chi, sự cố chấp không thể hiểu nổi này đã vô tình xua tan nỗi sợ tối của hắn.