Sau khi về đến nhà, choán khắp đầu Trình Nguyệt Minh là ánh mắt cuối cùng của Vương Húc Chi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Vương Húc Chi không ra gặp hắn?
Từng câu hỏi khiến hắn không thể nhắm mắt lại ngủ nổi, cuối cùng hắn mất ngủ oanh liệt…
Sáng sớm hôm sau Trình Nguyệt Minh vành mắt đỏ hoe, trong mắt giăng đầy tơ máu, vẻ mặt sa sút tinh thần, dưới mắt còn bầm xanh, chậm rãi bước vào trường học.
Ông trời không phụ lòng người, hắn cuối cùng đụng phải cái người mà hắn đợi suốt nửa tháng nay ở cổng trường.
“Vương Húc Chi, sao cậu lại ra thế này?!” Trình Nguyệt Minh không dám tin vào mắt mình, hắn nhìn Vương Húc Chi tóc vàng nhạt tai đính khuyên, vẻ mặt đa cảm, trông như một tên đầu gấu trước mặt mình.
Vương Húc Chi cà lơ phất phơ đi tới, liếc nhìn hắn, cậu giơ tay ra sờ vào vành mắt của Trình Nguyệt Minh, hàng lông mi thật dài đó run rẩy, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi.
“Sao lại trông như thỏ nhỏ thế này.”