“Mấy ngày nay cậu đã đi đâu?” Trình Nguyệt Minh gạt tay Vương Húc Chi ra, hỏi.
Vương Húc Chi nhún vai, lưng vác cặp, lắc lư lách qua người Trình Nguyệt Minh, đi về phía phòng học, “Chả đi đâu cả.”
“Thế sao cậu không tới trường? Lại còn cả tóc và khuyên tai của cậu nữa!” Trình Nguyệt Minh đuổi theo, hắn túm lấy bả vai cậu, hơi bất lực.
Vương Húc Chi hất văng tay Trình Nguyệt Minh ra, trong mắt là dấu vết xa lạ, “Cậu quản lý tôi à? Không phải là nghỉ chơi rồi sao?”
Trình Nguyệt Minh sững người, một loại ảo giác không khí xung quanh bị hút sạch khiến hắn cảm thấy ngạt thở khôn cùng.
Vương Húc Chi liếc nhìn hắn, quay người đi thẳng, đầu chẳng buồn ngoảnh lại.
…
Nguyên một ngày đó hai người đều không nói gì, về cách ăn mặc của Vương Húc Chi, giáo viên chỉ đích danh phê bình, đối phương lại ra vẻ chẳng sao cả.
Đến tối, do bị cô chủ nhiệm giữ lại sửa vài bài tập, nên Trình Nguyệt Minh bảo tài xế về trước, còn hắn tự về nhà.
Sau khi sửa xong bài, trong trường đã chẳng còn ai, trời cũng tối đen, cảm giác sợ hãi đó giống như tơ nhện, lại lần nữa lặng lẽ len lỏi vào lòng hắn.
Trình Nguyệt Minh siết chặt nắm đấm, rảo bước ra về.