Lý Duyên Ý thật sự mặc long bào đội mũ ngọc đi đến Thái Cực điện.
Canh Thái hậu hoàn toàn không biết Lý Duyên Ý lúc này rốt cục là thanh tỉnh hay hồ đồ, tình trạng thân thể là tốt hay xấu. Nói nàng tốt, vẫn như trước ho khan liên tục, nói nàng không tốt, bước đi như bay ngay cả Truy Nguyệt quân cũng suýt đuổi theo không kịp.
Tiếng chuông lớn tuyên lâm triều từ giữa Cấm uyển truyền đến, bá quan văn võ của các ty các thự ở Cấm uyển nghe được tiếng chuông này đều khó hiểu không thôi. Đã sớm qua canh giờ tảo triều, vì sao lúc này lại gõ chuông?
Bạc Lan đang ôm một đống sách đi hướng đến Hồng lư tự, nghe được tiếng chuông lâm triều lập tức dừng bước, cùng các đồng liêu đang đi ở phía đối diện mắt to nhìn mắt nhỏ.
Bất luận lúc này gõ chuông là có ý gì, Hoàng thượng triệu kiến bọn họ phải lập tức có mặt, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Bạc Lan lập tức thả đống sách xuống, sửa sang lại quan phục cho thật tốt, chạy từng bước nhỏ đuổi theo đám người đang vội vội vàng vàng hướng đến Thái Cực điện.
Chuyện phát sinh đêm qua hắn có nghe nói sơ lược, hiện tại Hoàng thượng đột nhiên bất thường triệu tập mọi người khiến cho Bạc Lan thấp thoáng có chút lo lắng, chẳng lẽ là có chuyện gì chấn động lớn?
Quần thần đã đến Hậu Quân đình, mọi ngày ít nhất cũng phải chờ ở chỗ này trong vòng một khắc mới có thể nhập điện, nhưng hôm nay lại nhanh đến dị thường. Bạc Lan vừa mới đến Hậu Quân đình đã thấy đại môn Thái Cực điện đang chậm rãi mở ra.
Quần thần sau gáy rịn mồ hôi đi vào bên trong, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới điều đang chờ đợi bọn họ chính là đại nạn trước nay chưa từng có.
. . . . . .
Vệ Đình Húc cùng người nhà ở Triệu huyện hội hợp sau đó rất nhanh thay đổi địa điểm, truy binh của Lâm Định đã bị dụ tới phía nam, cảm thấy không quá thích hợp liền đi vòng trở lại, dọc theo dã đạo của Triệu huyện tiếp tục truy kích.
Chân Văn Quân đúng là tay lão luyện trong hành quân tác chiến, nàng từ chỗ A Liêu mượn một chiếc Thiên Binh Thần Hạp xem xét địa hình ở vùng phụ cận Triệu huyện, ngay tại chỗ thu thập một nhóm bình dân để cho bọn họ đi thăm dò thực hư về Kim ngô vệ. Bình dân hóa trang thành thương nhân tiều phu không hề có chút sơ hở, hồi báo cho Chân Văn Quân nói Kim ngô vệ đại khái có hai ngàn người. Chân Văn Quân liền hỏi Vệ Đình Húc nơi đây có tư binh mà Vệ gia nàng ẩn giấu hay không. Ngay từ đầu Vệ Đình Húc còn có phần cố làm ra vẻ huyền bí, Chân Văn Quân vạch trần nàng:
"Với tính cách luôn luôn cẩn thận của ngươi, nếu Triệu huyện không có tư binh ngươi tuyệt đối sẽ không lựa chọn nơi này để dừng chân. Đến tột cùng có bao nhiêu, một vạn? Hai vạn?"
Vệ Đình Húc thành thật khai báo: "Năm vạn."
Đã đoán được là nàng có giấu binh nhưng không nghĩ rằng Triệu huyện nho nhỏ lại ẩn giấu đến năm vạn, Chân Văn Quân lại nhìn xem địa đồ hiện ra từ Thiên Binh Thần Hạp ở bên chân, trong lòng có một tia dự cảm, dùng gậy gỗ chỉ vào hướng bốn thành trì Triệu huyện, Xuân huyện, Hào huyện, Vu Giang. Trong quá trình Chân Văn Quân chỉ dẫn Vệ Đình Húc có vẻ rất thích thú mà nhìn nàng, từ biểu tình của Vệ Đình Húc có thể thấy được, Chân Văn Quân đã đoán đúng chín phần.
"Bốn thành trì này tạo thành hình dáng bàn tay từ tây sang đông vây quanh Nhữ Trữ, nếu như ở trong bốn thành trì này mai phục quân binh, một khi Trùng Tấn tiến công về phía nam ngươi lại khởi binh, Nhữ Trữ chắc chắn sẽ thất thủ."
Vệ Đình Húc chưa nói đúng cũng chưa nói không đúng, tự mình bưng chén thuốc uống.
"Có điều, hiện giờ đại quân Trùng Tấn lại bị Bạc Trì Thâm đánh tan, thậm chí còn tiến cống cầu hòa, việc này nghĩ như thế nào cũng không thích hợp."
Vệ Đình Húc hỏi: "Ý của ngươi là, trong đó có gian trá?"
"Bạc Trì Thâm này ta cũng không hiểu rõ, chưa từng chứng kiến bản lĩnh của hắn nên cũng không thể trực tiếp đưa ra phán đoán. Chẳng qua ta đã từng cùng Trùng Tấn giao thủ, khi đó lại có thể cảm giác được Trùng Tấn tuy rằng cường hãn dũng mãnh, nhưng năng lực học hỏi bắt chước cũng rất xuất chúng. Chỉ cần là binh pháp mà địch nhân từng dùng qua bọn họ rất nhanh sẽ học được, không phải là một đám mãng phu chỉ biết cường công. Từ năm Thần Sơ thứ mười một sau khi Trùng Tấn bại trận, nhiều năm như vậy e rằng bọn họ không chỉ là sẵn sàng ra trận, mà có lẽ cũng đã chế định ra một loạt kế hoạch tác chiến. Hiện tại đại bại cầu hòa chính là một trong những kế hoạch đó."
"Nếu ngươi là Thủ lĩnh Trùng Tấn, ngươi sẽ bày binh bố trận như thế nào?"
"Đầu tiên ta sẽ phái trinh sát xâm nhập Đại Duật quốc nội, thăm dò mối liên hệ giữa các địa phương và triều đình Đại Duật, lựa chọn vào thời điểm nội đấu kịch liệt nhất mà ra tay. Nhưng ta sẽ không trực đảo hoàng long. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù triều đình Đại Duật có ám nhược đến đâu nhưng vẫn là địch nhân đáng sợ. Trước tiên hi sinh một bộ phận binh mã tạo hiện tượng giả chiến bại, đợi đến khi Duật quân cho rằng đã nắm chắc thắng lợi thì đại quân sẽ áp sát, thừa dịp triều đình Đại Duật chính đấu tiêu hao lực lượng, làm ngư ông đắc lợi ngồi hưởng."
"Đích thật là một biện pháp tốt ít hao tổn nhất." Vệ Đình Húc nói, "Trước đó khi Bạc Trì Thâm xoay chuyển chiến cuộc ở bắc cương ta cũng đánh hơi được tâm tư của Trùng Tấn, Lý Duyên Ý nếu như vẫn còn thanh tỉnh cũng sẽ không thiếu đi suy nghĩ này, đáng tiếc, nàng hiện giờ đã là thân bất do kỷ."
"Thân bất do kỷ? Ngươi đối với nàng làm cái gì?"
Mặc dù Chân Văn Quân trong lúc phối dược đã tận lực giảm bớt phân lượng các loại dược liệu cay đắng, nhưng vị cay đắng nồng đậm của nước thuốc vẫn khiến Vệ Đình Húc có chút nhíu mày.
"Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi."
Vệ Đình Húc cũng không có điều động tư binh ở Triệu huyện, bảo Chân Văn Quân an tâm một chút chớ nóng nảy căn bản không cần dùng cứng đối cứng với Kim ngô vệ, Lâm Định rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này, cấp tốc chạy về Nhữ Trữ.
"Chẳng lẽ ngươi ở Nhữ Trữ còn để lại ám lôi gì đó?" Chân Văn Quân hỏi, "Lý Duyên Ý có chuyện?"
Vệ Đình Húc nghĩ tới a phụ, thương cảm thở dài một tiếng: "A phụ dùng tính mạng bảo hộ Vệ gia chúng ta rời kinh, giữ lại đầu của toàn tộc. Coi như là vì a phụ nhất định phải khiến cho đám thất phu ở Nhữ Trữ kia đều chôn cùng."
Quả nhiên sáng sớm ngày hôm sau tin tức đã truyền lại, nói binh mã của Lâm Định không biết vì sao lại đột nhiên quay đầu về hướng Nhữ Trữ nhanh chóng rút lui. Cùng lúc đó tiền tuyến truyền đến mật báo, Duật quân chủ lực do Bạc Trì Thâm dẫn đầu đang trên đường rút về Nhữ Trữ đột nhiên bị tập kích, bị vây tại Cựu Phong Lĩnh, mười hai vạn đại quân cuối cùng chỉ có hai ngàn người liều chết tháo chạy báo tin, toàn bộ số còn lại đều táng thân nơi sơn lĩnh. Bạc Trì Thâm cùng Bạc Khâm tử trận, công tử Canh Dụ nhà Quốc cữu gia được che chở xông ra khỏi vòng vây, nhưng cũng đã bị chặt mất một cánh tay trở thành phế nhân.
Vệ Đình Húc nhận được chiến báo này trong lúc đại đội hộ tang đang chậm rãi đi về phía tây, cách Bình Thương còn có năm trăm dặm.
Hoàng thổ rộng lớn dày đặc phấn tuyết, Vệ Đình Húc vung tay lên, giấy tiền vàng bạc bay đầy trời.
A phụ, đại ca, hãy dùng đôi mắt này của ta thay các ngươi chứng kiến Lý thị bị hủy diệt.Đại quân Trùng Tấn cường thế áp sát, trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã tiếp cận Nhữ Trữ chỉ còn cách khoảng tám trăm dặm, từ Bạch Dục thành, bên ngoài Mạnh Lương tiếp tục phá thủng sáu thành trì, kể cả Quan Ngưỡng cũng bị chiếm đoạt dễ như trở bàn tay.
Trận chiến Mạnh Lương năm đó đối với Trùng Tấn mà nói là một nỗi nhục to lớn, mấy năm gần đây bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức chỉ để hôm nay đại chiến rửa nhục. Mà trọng yếu hơn là phương bắc khí hậu ngày càng khắc nghiệt, phương nam ấm áp màu mỡ trước sau vẫn là giấc mộng quanh quẩn ở trong lòng bọn họ, là giấc mộng nhiệt huyết sôi trào. Vô số người Trùng Tấn đã lập lời thề "Chết tại phương nam", bọn họ đã chịu đựng quá đủ rét lạnh rồi, bọn họ cần thức ăn ngon miệng nhà cửa ấm áp, càng cần hơn nữa là nữ nhân hương nhuyễn ở phương nam.
Trùng Tấn giống như một mũi tên nhọn đã được lên dây cung hết mức bắn về phía trái tim của Đại Duật, quân tình đặc cấp đã truyền trở lại Nhữ Trữ, nhưng Hoàng thượng thân ở Nhữ Trữ lại đang giết người.
Hoàng thượng hoài nghi có người trường kỳ hạ độc nàng, trong lúc lâm triều chất vấn chư thần, chỉ cần có người thừa nhận việc này thì chỉ giết một mình hắn, nếu như không có người nhận tội, quần thần đều phải chịu tội liên đới.
Ai cũng không có cách nào hình dung được tình cảnh lúc ấy ở bên trong Thái Cực điện, tất cả đại thần ngơ ngác khó hiểu, tại triều làm quan nhiều năm như vậy nào có nghe nói qua chuyện hoang đường như thế? Nhưng nhìn thấy Hoàng thượng bộ dạng ốm yếu xanh xao thần sắc quỷ dị, khiến người ta vô cùng bất an.
Bạc Lan tiến lên khuyên giải Hoàng thượng, Hoàng thượng vừa nhìn thấy người này vạn phần chướng mắt, cười lạnh nói giỏi cho Bạc Lan ngươi, lại còn dám xuất hiện.
Kẻ xui xẻo đầu tiên chính là Bạc gia.
Một đống chuyện không minh bạch giữa Bạc Lan cùng Trưởng Tôn Ngộ lúc trước đã sớm đặt ở trong lòng Lý Duyên Ý, khiến nàng ngờ vực trùng trùng thất vọng cực độ. Hiện giờ Bạc Lan lại còn dám bắt đầu hoa ngôn xảo ngữ, lập tức ra lệnh bắt giam hắn vào ngục, nghiêm hình thẩm vấn.
Bạc Lan cái gì cũng chưa kịp nói đã bị áp giải vào ngục tối, chỉ trong thời gian nửa ngày đã chịu hết mọi khổ hình, cái gì cũng không thể khai báo, ngược lại là giao ra nửa cái mạng.
Tin tức hồi báo cho Lý Duyên Ý nói người này cực kỳ ngang ngạnh, không chịu tiết lộ dù chỉ một chút về việc hạ độc.
Lý Duyên Ý hạ lệnh bắt giam Bạc gia toàn tộc hơn sáu trăm người suốt đêm thẩm vấn, nàng nhất định phải biết rốt cuộc ai là tay sai của Vệ Đình Húc, rốt cuộc là ai ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng tới gần bên người nàng, hạ độc nàng!
Bạc gia tra không ra liền thẩm tra Tả gia, Tả gia lại không nhận tội liền bắt Lâm gia. Bạc Tả Lâm tam đại gia tộc chỉ trong một đêm đã bị tống vào ngục hơn bốn ngàn người, ngoại trừ gia quyến dòng chính, tất cả dòng bên cùng gia nô cũng không buông tha.
Chỉ có người thân cận nhất mới có cơ hội hạ độc Hoàng thượng, Lý Duyên Ý cực hận kẻ phản đồ, cực hận kẻ cấu kết cùng Vệ Đình Húc làm chuyện xấu.
Nhất định phải tìm cho ra người này, rút gân chặt xương.
Vào thời điểm Chiếu Vũ năm thứ tư sắp chấm dứt, phương bắc chiến loạn không ngừng, nhiều tòa thành trì liên tiếp bị phá. Trùng Tấn quân kiềm nén đã lâu sau khi phá thành liền đốt giết cướp bóc, tàn sát dã man dân chúng trong thành, đem đầu người treo trên tường thành biểu dương công trạng, xâu vành tai đeo ở bên hông so đấu xem ai mới là anh hào đồ thành.
Mà bởi vì vụ án hạ độc chung quy vẫn chưa được điều tra rõ ràng, trong phạm vi Nhữ Trữ ngục giam chật ních người kinh thành rung chuyển, những người khác ở trong triều còn giữ lại được một mạng đều cáo phép chạy trốn.
Cũng không phải là không có người gánh tội thay.
Một trăm lượng bạc mua mạng sống của một người, cũng không phải là đại sự hiếm lạ gì.
Chẳng qua Hoàng thượng lúc thì nóng nảy lúc thì thanh tỉnh cũng không phải dễ lừa gạt như vậy. Có người đến đầu thú nhận tội, Lý Duyên Ý liền bảo hắn thuật lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình đầu độc, chỉ cần nói nửa lời bịa đặt thì chỉ có một kết cục là bị lăng trì.
Các sĩ tộc trong kinh dần dần chống đỡ không nổi sự đàn áp tàn khốc này, trước sau đưa năm sáu người đến nhận tội, tất cả đều bị xử tử tại chỗ, từ đó về sau rốt cục không còn ai dám đến nữa.
Quân tình khẩn cấp từng bức từng bức được đưa đến Thái Cực điện, nhưng Lý Duyên Ý lại mệt mỏi buồn ngủ, mấy dòng chữ trước mắt một chữ cũng không nhận thức rõ.
Canh Thái hậu tâm như lửa đốt.
Ngự y nói, độc tính của "Phật Niệm Chú" sẽ khiến người ta nóng nảy bất an tính tình đại biến, trong khoảng thời gian này mọi hành vi của Lý Duyên Ý đã khiến cho tất cả những người nguyện ý đứng ở bên cạnh nàng rét lạnh trong lòng. Đặc biệt là kết cục bi thảm của tam đại gia tộc, Bạc Tả hai nhà bị tru di Lâm gia toàn tộc bị lưu đày, những chuyện này tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.
Nhiều năm như vậy thận trọng từng bước cuối cùng cũng bước lên đế vị, hết thảy dốc lòng vì quốc gia cải cách sáng tạo, hết thảy những trăn trở suy tư khát vọng cao xa, cũng không đủ để bù đắp lại những sai lầm đã phạm phải trong mấy ngày ngắn ngủi này.
Lý Duyên Ý đã đi tới bên bờ vực thẳm, không cần người khác đẩy, nàng rất có khả năng tự mình ngã xuống tan xương nát thịt. Mà lúc này Trùng Tấn đã đánh tới biên giới Nhữ Trữ thành. Đại Duật chủ lực từ sớm cũng đã bị đánh tan, hiện giờ chống cự lại hồ tặc đều là tư binh của sĩ tộc các nơi. Đám sĩ tộc này cũng cực kỳ không an phận, nghe nói Nhữ Trữ rối ren hỗn loạn, các mạch thế lực đã ẩn nấp lâu ngày đều bắt đầu ngóc dậy.
Canh Thái hậu đi đến chỗ Ngự y lấy dược, hỏi Ngự y phải làm thế nào mới có thể giảm bớt độc tính của Hoàng thượng, để cho Hoàng thượng khôi phục thần trí. Ngự y vẻ mặt khổ sở lắc đầu:
"Nếu như phát hiện sớm thì có lẽ còn có phương thuốc để làm thuyên giảm, hiện giờ a. . . . . ."
"Hiện giờ như thế nào!"
"E rằng chỉ có một khả năng là càng ngày càng nghiêm trọng."
Canh Thái hậu sau khi nghe xong ngay tại chỗ khóc lớn không ngừng, mấy tiểu Hoàng môn khuyên nhủ nửa ngày căn bản cũng khuyên không được nàng.
"Lão thiên nếu muốn phá hủy Hoài Sâm của ta, vì sao lại còn giao phó thiên mệnh? Làm cho hài nhi của ta chịu khổ như thế này, còn phải lưu lại tiếng xấu bị muôn đời thóa mạ!" Canh Thái hậu vừa khóc vừa gào, "Là ai! Đến tột cùng là ai đã hại Hoài Sâm của ta!"
Con đường nhỏ ở Ngự Hoa viên, chính là con đường để xuất cung.
Có một người mặc y phục hai màu lam xám đan xen nhau thuộc về Hoàng môn bậc thấp đang cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa hắn xuất ra phù bài, thủ vệ đang định cho hắn đi thì phía sau truyền đến một tràng tiếng ho khan.
"Vưu Thường thị đây là muốn đi đâu?"
Người nọ dừng bước, không có lập tức quay đầu lại.
Thủ vệ nhìn thấy Hoàng thượng lập tức quỳ xuống hành lễ, Hoàng môn kia mới chậm rãi xoay người lại, đối mặt cùng Lý Duyên Ý.
Lý Duyên Ý mặc y phục thường ngày, thân thể mỏng manh như giấy cực kỳ tiều tụy, hai mắt đờ đẫn nhiều ngày hiện giờ vẫn bị độc khí u ám bao phủ, ngay cả mở mắt cũng thập phần lao lực, nhưng ở trong màn hắc khí đó đã tìm về được chút thần thái thanh minh hiếm hoi, lúc nhìn chằm chằm vào Vưu Thường thị vẫn như trước sắc bén như một mũi tên.
Vưu Thường thị cúi người hành lễ: "Hồi bẩm bệ hạ, mẫu thân của nô tài bị bệnh nặng, đã hướng Thái hậu xin chỉ thị, nô tài muốn trở về quê nhà đưa tiễn lão mẫu một đoạn đường sau cùng."
"Nga? Lão mẫu bệnh nặng, thật sự là hiếu tâm đáng khen." Đi theo phía sau Lý Duyên Ý có ba Truy Nguyệt binh lính cầm đao, nàng vừa ho khan vừa tiến đến gần Vưu Thường thị, "Nếu như lão mẫu của Vưu Thường thị ở dưới cửu tuyền còn có thể nhận biết được, nhất định là hết sức cảm động đi."
Vưu Thường thị đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, tựa như không hề nghe thấy lời nói của Lý Duyên Ý.
"Ngươi cũng không phải là hạ độc vào trong thức ăn thông thường của quả nhân, mà là tìm một biện pháp, làm cho quả nhân trong lúc tâm tình không tốt không có dư thừa tinh lực mà phán đoán xem thức ăn có độc hay không." Lý Duyên Ý nhìn về phía chân trời, "Nói tới lại càng rõ ràng hơn một chút rồi, nơi ngươi đầu độc cũng không phải là Hà Thọ cung, mà là ở Quảng An cung, tẩm cung của Thái hậu. Người hầu hạ Thái hậu ăn uống vẫn luôn là Vưu Thường thị ngươi, thử độc cũng đều là ngươi thực hiện. Số lần quả nhân đến Quảng An cung có hạn, liều lượng mà ngươi đầu độc cũng rất thành thạo. Mỗi lần đến Quảng An cung Thái hậu nhất định sẽ thúc giục hỏi quả nhân chuyện lập Hậu, phân tán lực chú ý của quả nhân, lại bởi vì là tẩm cung của Thái hậu nên quả nhân sẽ giảm bớt phòng bị một ít so với bình thường. Độc vật vào miệng, mảy may không hề phát hiện. Vưu Thường thị, ngày đó ngươi không có theo Vệ gia cùng nhau rời khỏi Nhữ Trữ, vẫn ở lại Nhữ Trữ truyền tin cho nàng, phần dũng khí này quả nhân thật sự là bội phục."
Vưu Thường thị vẫn như trước không hề hé răng, nhưng khóe mắt lại khẽ giương lên, ý cười từ khóe miệng hiện ra.
"Loại độc này quả thực đủ tàn nhẫn, đủ để phá hủy thanh danh một đời của quả nhân." Lý Duyên Ý nhìn ánh tịch dương nơi chân trời, suy yếu mỉm cười.
Một đời.Vưu Thường thị chết ở trong ngục, Lý Duyên Ý duy trì được thanh tỉnh trong hai ngày, sau khi điều khiển binh mã ngăn cản đại quân Trùng Tấn đang tiến gần trong gang tấc, lại rơi vào cảm xúc nóng nảy không thể khống chế. Chỉ cần là tất cả sự vật xuất hiện ở trước mắt nàng đều muốn hủy diệt, cảm xúc cực đoan căn bản không có cách nào khống chế.
Giang sơn lung lay sắp đổ, mà nàng lại bệnh tình nguy kịch, vô năng bất lực.
A Hâm mấy lần muốn gặp nàng, đều bị nàng cự tuyệt.
"Bệ hạ. . . . . . A Hâm cô nương đã ở bên ngoài chờ suốt một ngày một đêm rồi."
Số lượng Truy Nguyệt quân lúc trước đi theo bên người Lý Duyên Ý đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại A Ẩn.
Lý Duyên Ý đang cố gắng tìm về chút thần trí, giống như một bãi bùn lầy ngồi phịch ở phía sau bàn.
Nghe đến tên của A Hâm, nước mắt ấm nóng từ khóe mắt Lý Duyên Ý chảy ra.
"Bảo nàng đi. . . . . . Đi!"
A Ẩn chỉ có thể tuân mệnh.
A Ẩn chuẩn bị rời đi, Lý Duyên Ý bỗng nhiên giữ nàng lại hô lên.
"Đèn."
A Ẩn: "?"
"Đốt đèn lên cho quả nhân."
A Ẩn nhìn thoáng qua trụ đèn ở dưới đất đang phát ra ánh lửa hừng hực, kinh ngạc vạn phần, cũng không dám biểu hiện ra, giả vờ tiến lên xem xét sau đó nói: "Không có dầu hỏa, vi thần sẽ lập tức đi châm thêm."
Lý Duyên Ý không biết đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng niệm tên của một người.
A Ẩn nghe không rõ.
". . . . . . Hiện giờ, chỉ có nàng, khụ khụ. . . . . . có thể đánh bại, hồ tặc. Chân Văn Quân. . . . . ." Lý Duyên Ý chống đỡ thân mình đứng dậy, "Ngươi đi, tìm Chân Văn Quân đến đây. Nói với nàng, dùng thủ cấp của Thủ lĩnh Trùng Tấn, đổi, đổi lấy mạng của a mẫu nàng!"