Gió bắc rét lạnh, thời tiết khắc nghiệt.
Bình Thương nằm giáp ranh vùng tây bắc Nhữ Trữ so với kinh thành càng rét lạnh hơn một phần.
Đã đến được Bình Thương, Vệ Đình Húc sau khi đem a phụ an táng thì nhận được tin Vưu Thường thị đã chết.
Một phiến trúc bé nhỏ ghi lại điểm kết thúc của một người, Vệ Đình Húc hướng về phía Nhữ Trữ thành bái lạy mấy cái, rải xuống một chén rượu đục.
Chân Văn Quân hoàn toàn không nghĩ tới Vưu Thường thị lại là người của Vệ gia.
Chuyện Lý Duyên Ý bị trúng kịch độc, tính tình ngày càng kỳ quái đã từ Cấm uyển truyền ra ngoài, gián điệp của Chân Văn Quân mặc dù không tính là nhiều, nhưng không cần Vệ Đình Húc báo cho biết nàng cũng có thể từ những mẩu tin tức vụn vặt thu được thông tin trọng yếu.
Vì chuyện Hoàng thượng trúng độc mà Nhữ Trữ đại loạn, tất cả mọi người đều đang suy đoán xem đến tột cùng là kẻ nào thần thông quảng đại như thế có thể mưu hại Hoàng thượng, Chân Văn Quân cũng không ngoại lệ. Trong lúc nàng cùng đám người Bộ Giai âm thầm thảo luận chuyện này thì bị Vệ Đình Húc nghe được.
Vết thương ở hai chân Vệ Đình Húc vẫn chưa bình phục, nàng ngồi trên xe lăn không hề mở miệng, chỉ lắng nghe, dáng vẻ khoan thai tự nhiên này rõ ràng là trong lòng đã có dự tính trước.
Chân Văn Quân bảo đám người Bộ Giai đi dùng bữa trước, nàng đẩy Vệ Đình Húc đi dạo một chút bên trong tiểu hoa viên đã phong bế.
Lý Duyên Ý trúng độc hiển nhiên là Vệ gia gây nên, nhưng Vệ Đình Húc rốt cuộc có bản lĩnh thông thiên gì mà lại có thể trường kỳ hạ độc vào trong thức ăn của Hoàng thượng?
Chân Văn Quân rất tò mò, Vệ Đình Húc cũng không giấu giếm đối với nàng, nói ra chân tướng.
"Vưu Thường thị. . . . . ."
Vào khoảnh khắc nhận được đáp án bước chân của Chân Văn Quân thoáng dừng lại, "Ta vẫn luôn cho rằng hắn là người của Thái hậu. Trước kia lúc Canh Bái tác loạn hắn cũng ở trong đó châm dầu vào lửa không ít. Nói như vậy, lúc trước Canh gia gây chuyện cũng là một trong những kế hoạch của ngươi?"
"Vốn dĩ muốn mượn tay Lý Duyên Ý diệt trừ Canh gia chia rẽ hai nhà, kế hoạch của ta lúc ban đầu là muốn ly gián Lý Duyên Ý và Canh Thái hậu. Có điều khi đó Lý Duyên Ý trúng độc còn nhẹ suy nghĩ vẫn còn linh hoạt, cũng không có mắc mưu. Ta liền tiếp tục chờ đợi, xuống tay từ chỗ khác. Vưu Thường thị a, hắn từ nhỏ đã tịnh thân vào cung thường xuyên bị người khi nhục, được a phụ ta chiếu cố không ít. Ngại ở trong cung quan hệ lợi ích phức tạp, hai người ở ngoài mặt trông như không có bất kỳ mối liên hệ gì với nhau, nhưng Vưu Thường thị trong lòng vẫn luôn ghi nhớ ân tình của a phụ ta. Sau khi đại ca bị hại Vưu Thường thị đã chủ động tìm đến a phụ ta. Năm đó a phụ giấu tài âm thầm hành sự đã thành công khiến cho Minh Đế buông bỏ đề phòng, nhờ đó giúp Vệ gia tránh được đại kiếp, trong đó cũng có công lao của Vưu Thường thị. Hắn vẫn luôn là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch. Ở Quảng An cung đầu độc Lý Duyên Ý là một việc vô cùng mạo hiểm, hắn đã làm được. Chẳng qua số lần Lý Duyên Ý đến Quảng An cung bất định, lượng cơm ăn cũng rất khó khống chế. A phụ dự đoán Lý Duyên Ý sau khi độc phát sẽ bất chấp hậu quả điên cuồng giết người, Nhữ Trữ sẽ lập tức rơi vào bên trong tinh phong huyết vũ, do đó mới tự sát để bảo toàn Vệ gia. Ngươi vì sao lại nhìn ta như vậy? Lại cảm thấy ta độc ác sao?"
Chân Văn Quân khẽ lắc đầu, coi như là phủ nhận: "Ngươi là người như thế nào trong lòng ta cũng đã sớm hiểu rõ. Chẳng qua, ngươi lúc này đem chuyện trọng yếu như vậy nói thẳng ra với ta, không sợ ta đảo loạn kế hoạch của ngươi sao?"
Vệ Đình Húc cười nói: "Chẳng lẽ ta không nói ngươi sẽ tra không ra hay sao? Thiên hạ sắp đại loạn, là địch hay là bạn lớp mạng che mặt này vẫn chưa vạch trần, ai cũng muốn tìm đến hậu thuẫn lớn mạnh làm đồng bọn cùng hợp tác, ngươi ta cũng không ngoại lệ. Có ngươi có A Liêu, lo gì nắm giữ không được thiên hạ này? Nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà đang vào lúc quần hùng tranh giành ngươi có nguyện ý cùng ta đứng chung một trận tuyến hay không vẫn còn là một ẩn số. Có lẽ ngươi đã ra tay còn sớm hơn cả ta."
"Nga?"
"Ngươi không phải đã bảo Chu Mao Tam đi tiếp ứng Lâm gia bị lưu đày rồi sao? Cứu giúp tính mạng toàn tộc hơn năm trăm người của hắn, hiện giờ Lâm gia dĩ nhiên đã xem ngươi là ân nhân cứu mạng, thề thốt nguyện trung thành với ngươi rồi."
"Ngươi không chỉ theo dõi ta, mà ngay cả Chu Mao Tam cũng theo dõi."
"Ta cũng không phải là đặc biệt theo dõi các ngươi, chẳng qua hướng đi của nhiều mạch thế lực bên trong lãnh thổ ta đều cần phải nắm rõ trong lòng mới được. Ngươi lựa chọn Lâm gia kia, chẳng lẽ là vì Lâm Duyệt kia đã từng có một đoạn tình duyên với ngươi?"
Chân Văn Quân mặt ửng hồng: "Nói ra mấy chuyện cũ xưa này để khiến ta xấu hổ, ngươi vui vẻ rồi chứ? Lựa chọn Lâm gia đương nhiên là bởi vì Lâm gia là thế gia vọng tộc đương thời, ta nếu muốn đứng vững trong thời thế đại tranh sắp tới, chỉ dựa vào chút ít binh lực cùng mưu sĩ hiện tại chắc chắn là không đủ, cần phải có được sự ủng hộ của càng nhiều thế tộc. Lâm gia xem như là sự lựa chọn tốt nhất."
"Cho nên, một khi Lý Duyên Ý chết đi, ngươi sẽ không tiếp tục cùng ta liên hợp nữa."
"Vấp ngã một lần khôn hơn một chút."
Vệ Đình Húc cười cười.
Vệ gia toàn bộ đều là thế tộc, chỉ tính dòng chính ở Bình Thương cũng đã có mười lăm gian phủ đệ, lãnh địa của Vệ gia kéo dài hơn trăm dặm, chỉ tính khu vực săn bắn cũng đã có hai ngọn núi, bất luận bên ngoài có mưa to sấm chớp như thế nào thì bên trong Vệ phủ vẫn bốn mùa như xuân.
Chân Văn Quân vốn không muốn đi theo đến Bình Thương, chẳng qua thương thế trên người nàng không thể kịp thời trị liệu, ở Triệu huyện lại bởi vì truy binh của Kim ngô vệ mà thần kinh căng thẳng một đoạn thời gian, thể lực cạn kiệt vết thương vẫn không lành hẳn được, dẫn đến cơ thể phát sốt sau đó có một đoạn thời gian mê man bất tỉnh, quả thực đã làm cho Vệ Đình Húc sợ hãi. Chờ đến khi nàng tỉnh lại thì đã tới Bình Thương. Chân Văn Quân lo lắng cho sự an nguy của a mẫu muốn nhanh chóng trở lại Nhữ Trữ, lại bị Vệ Đình Húc ấn giữ.
"Nhữ Trữ hiện giờ vạn phần nguy hiểm, không nói ngươi trở về liệu có thể tìm được a mẫu ngươi hay không, chỉ nói ngươi có thể giữ được một mạng để trở lại hay không cũng còn chưa biết." Vệ Đình Húc khuyên nàng, "Ta đã phái người đi đến Nhữ Trữ tra xét tung tích của a mẫu ngươi rồi, một khi tìm được sẽ lập tức giúp ngươi cứu ra."
Chân Văn Quân vẫn khăng khăng muốn đi: "A mẫu ta đã không còn là nữ tướng quân oai phong một cõi ngày xưa nữa, nàng thậm chí cả một chén cơm cũng bưng không nổi. Lúc nhỏ nàng đã dốc hết toàn lực bảo hộ ta chu toàn, hiện giờ nàng đã già rồi, là thời điểm ta phải bảo hộ nàng. Ta há có thể để nàng một mình rơi vào hiểm cảnh mà lại để cho người khác đi tìm kiếm tung tích?"
Vệ Đình Húc nói: "Lý Duyên Ý nếu muốn giết a mẫu ngươi thì đã sớm giết rồi, a mẫu ngươi chẳng qua chỉ là mồi nhử, chuyện này ngươi ta trong lòng đều hiểu rõ, ngươi bất quá chỉ là muốn trong lòng được an ổn mà thôi."
Chân Văn Quân quả thực bị chọc tức mà bật cười.
"Như vậy đi, ngươi ít nhất cũng nên dưỡng thương cho tốt rồi lại đi có được không? Nhìn ngươi thương tích đầy người, nếu như xóc nảy bỏ mạng giữa đường chẳng phải là thất bại trong gang tấc hay sao?" Vệ Đình Húc nhìn nhìn hai chân của chính mình, véo nhẹ một chút, khẽ thở dài một tiếng.
"Vẫn không thể đứng lên được sao?" Chân Văn Quân hỏi.
Vệ Đình Húc gật đầu: "Bất quá cũng không quan trọng."
Còn tưởng rằng đại phu đã chẩn trị, vết thương ở chân qua một đoạn thời gian tự nhiên sẽ tốt lên, ai ngờ nàng lại nói tiếp: "Dù sao ta cũng đã ngồi trên xe lăn nhiều năm như vậy rồi, dù có ngồi trở lại cũng không có gì không quen."
Chân Văn Quân: ". . . . . ."
Ở lại Bình Thương hơn hai ngày, ngoại trừ giúp Vệ Đình Húc khôi phục vết thương ở chân, Chân Văn Quân còn nghe nói đại quân Trùng Tấn đã tiếp cận tới bên dưới Nhữ Trữ thành, chư hầu thế gia các nơi đều đang xả thân vì triều đình.
Trong lúc Chân Văn Quân đang khổ não nghĩ xem phải làm thế nào để thiết lập thế lực của chính mình, lại không biết rằng có một phần đại lễ sẽ từ trên trời giáng xuống.
Sáng sớm ngày hôm ấy có người đến trước cửa Vệ phủ, nói muốn gặp Chân Văn Quân. Người này mặc quan phục toàn thân đầy tuyết rõ ràng là lặn lội đường xa đến đây, trên đầu ngựa có treo phù bài thông quan, nhìn như có quân tình khẩn cấp cần thông báo, nhưng lại là đến tìm Chân Văn Quân.
Lúc này Chân Văn Quân đã chuẩn bị thật tốt khoái mã dự tính trở lại kinh thành, a mẫu nàng nhất định vẫn còn ở bên trong Nhữ Trữ thành, một khi đại quân Trùng Tấn phá thành, nàng cũng có thể thừa dịp loạn lạc cứu a mẫu ra.
A Trúc đi vào trong viện nói có một vị quan gia từ Nhữ Trữ đến tìm, Chân Văn Quân nhất thời không thể nghĩ ra được là ai, gặp mặt mới nhận ra là A Ẩn.
"Hoàng thượng ra lệnh cho Tướng quân ngay lập tức vào kinh diện thánh, có chuyện quan trọng cần thương nghị cùng Tướng quân."
Quả nhiên lại là uy hiếp, nhưng mà quốc gia sắp sụp đổ, thân là Hoàng đế lại còn có phần tâm tư thảnh thơi như vậy sao?A Ẩn thấy nàng sắc mặt không tốt thấp thoáng có chút tức giận, biết nàng trong lòng đối với Hoàng thượng có oán hận, liền nhìn nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có ai nghe lén mới thấp giọng nói: "Chắc hẳn Tướng quân cũng có nghe nói đến chuyện Hoàng thượng trúng độc rồi, không sai, Hoàng thượng quả thực đã trúng độc lại còn thần trí mơ hồ, hiện giờ quốc nạn ập xuống, tàn binh bại tướng đa số đều đã tháo chạy khắp nơi, hiện giờ đám người mang danh tận trung tiến đến Nhữ Trữ kia đang tính toán cái gì, e rằng Tướng quân so với hạ quan hiểu rõ hơn rất nhiều. Thời điểm hạ quan liều chết từ Nhữ Trữ đột phá vòng vây thì đại quân Trùng Tấn đã áp sát kinh thành, các huyện thành xung quanh toàn bộ đều bị đốt giết sạch sẽ. Hồ tặc tất cả đều là những kẻ dã man chưa được khai hóa, nếu Nhữ Trữ bị công phá Đại Duật thất thủ, đến cuối cùng người chịu khổ chịu nạn vẫn là bách tính."
"Ngươi cứ nói trọng điểm đi."
Khuôn mặt của A Ẩn hàng năm bôn ba ở bên ngoài bị gió cắt tuyết đông nhìn qua so với tuổi thực phải già hơn mười tuổi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, càng lộ vẻ sầu khổ: "Bệ hạ ra lệnh cho hạ quan truyền Tướng quân hồi kinh, ban cho hổ phù, tiếp quản thiên hạ binh mã, nhất thống đại quân!"
Chân Văn Quân bật cười ha ha: "Đây lại là quỷ kế gì nữa vậy? Hiện giờ Nhữ Trữ nguy hiểm bấp bênh, cho dù là ai trở về cũng là chịu chết. Hoàng thượng luôn luôn nghi ngờ ta, há có thể đem hổ phù giao vào trong tay ta? Ngươi nói mà không có bằng chứng, có cái gì làm chứng?"
A Ẩn xuất ra hổ phù, đem một cuộn da dê nhỏ gọn mở ra, bảo nàng tiếp chỉ.
Chân Văn Quân bán tín bán nghi mà quỳ xuống đất, A Ẩn sau khi tuyên đọc xong đem hổ phù cùng thánh chỉ lệnh cho nàng quay về Nhữ Trữ dâng tới cho nàng.
Hổ phù không phải là giả, cuộn da dê cũng đích thực là loại chuyên dụng cho thánh chỉ của Hoàng thượng, nhưng mở ra thì thấy, bút tích ở trong đó lại không phải đến từ Lý Duyên Ý.
"Ngươi vậy mà lại mang thánh chỉ giả mạo đến?"
"Bệ hạ hai mắt đã mù, chiếu thư này là khẩu dụ của bệ hạ do hạ quan viết ra."
"Cái gì? Ngươi nói Lý. . . . . . Ngươi nói Hoàng thượng hai mắt đã mù?"
A Ẩn đau xót không thôi quỳ xuống tại chỗ cầu xin: "Triều đình tan vỡ quần hùng phân tranh, đối với Tướng quân lại có ích lợi gì? Hiện giờ chỉ có Tướng quân mới có thể cứu lấy quốc gia! Tướng quân! Cho dù không nể mặt Hoàng thượng, cũng thỉnh ngài lấy muôn dân thiên hạ làm trọng!"
Chân Văn Quân nắm chặt thánh chỉ, nhất thời do dự.
A Ẩn không nhận được câu trả lời của Chân Văn Quân, lúc ngẩng đầu một vệt nước mắt từ trên khuôn mặt xẹt qua, biểu tình cũng trở nên dữ tợn.
"Tướng quân có lẽ cũng không quan tâm đến tính mạng của muôn dân thiên hạ, nhưng cũng không thể không quan tâm đến tính mạng của a mẫu chứ."
Chân Văn Quân cười lạnh một tiếng: "Chuyện tới hiện giờ lại còn muốn uy hiếp ta. Thiên hạ binh mã còn lại bao nhiêu có thể điều phái mọi người đều biết? Làm thế nào mà đánh lui được Trùng Tấn? Lại làm thế nào mà bảo hộ muôn dân? Chẳng qua là để cho ta chịu chết mà thôi."
A Ẩn nói: "Có phải là uy hiếp hay không Tướng quân tự mình hiểu rõ. Thiên hạ binh mã nhìn như đã không còn lại bao nhiêu, kỳ thực chủ lực lần trước bắc thượng cũng không phải là toàn bộ, bệ hạ còn có tàng binh."
Chân Văn Quân mi phong khẽ động: "Tàng binh còn có bao nhiêu?"
"Việc này Tướng quân đi đến Nhữ Trữ đích thân thương nghị cùng bệ hạ sẽ biết được ngay. Ngoại trừ tàng binh, hổ phù cũng có thể điều phối bộ khúc của sĩ tộc Đại Duật! Chỉ cần có được hổ phù thì chính là nắm giữ thiên hạ binh mã, cũng không phải là thêu dệt thổi phồng."
"Đúng vậy, hổ phù đích xác có thể điều phối bộ khúc, chẳng qua ngân lượng cấp cho bọn họ cũng không thể thiếu. Trận chiến này đánh xong quốc khố cũng trống rỗng, huống chi ta đây chỉ là một Tướng quân không chính hiệu."
"Không, Tướng quân đã không còn là Tướng quân không chính hiệu nữa."
Chân Văn Quân trong lòng rung động, thấy A Ẩn lại xuất ra một đạo thánh chỉ, Lý Duyên Ý phong nàng làm tam phẩm Lập Trung Tướng quân, Chung Sơn Hầu, Đô đốc Ninh Bắc Chư quân sự, tiếp nhận hổ phù đánh giết cường đạo!
"Cho dù là vì bản thân mình, đây cũng là thời cơ rất tốt để Tướng quân kiến công lập nghiệp." A Ẩn tuyên đọc xong cả hai đạo thánh chỉ, Chân Văn Quân tiếp chỉ đứng lên, A Ẩn nói, "Hạ quan đã nói nhiều như vậy rồi, lợi và hại trong đó chỉ có thể do Tướng quân tự mình cân nhắc."
Dứt lời, A Ẩn một ngụm nước cũng không uống, lên ngựa liền đi.
Chân Văn Quân hỏi nàng: "Ngươi đi phương nào?"
"Tất nhiên là trở về Nhữ Trữ."
"Đó là một con đường chết."
A Ẩn nghênh đón ánh tà dương ảm đạm cười nói: "Hạ quan lúc còn nhỏ có một tâm nguyện, đó là có thể giống như nam tử vì quân dốc sức, cho dù da ngựa bọc thây cũng không chối từ. Tướng quân, ngươi có còn nhớ rõ lý tưởng lúc nhỏ không?"
Lời nói của A Ẩn khiến cho Chân Văn Quân trong lòng chấn động, nàng cũng không nhiều lời nữa, vung roi phi nước đại, hòa vào bên trong ánh tà dương.
. . . . . .
Ngoại thành Nhữ Trữ, Yên Hàng huyện, hai đội quân đối đầu, âm thanh chém giết rung trời.
Càng đến gần Nhữ Trữ, sự kiêu căng của Trùng Tấn quân càng mạnh mẽ, trước trận chiến mỗi người đều uống cạn một bình rượu mạnh thật lớn, vì tân gia viên ấm áp, vì nữ nhân, vì phú quý tài bảo, liều mạng đánh một trận!
Bộ khúc đến từ mấy đại sĩ tộc rất nhanh đã bị đánh tan, đại bại như nước.
Yên Hàng quyết chiến gửi gắm đến kinh thành một tia hi vọng cuối cùng, vốn tưởng rằng có thể kéo dài mười ngày, ai ngờ chưa tới nửa ngày đã bị công phá.
Tin tức binh bại ở Yên Hàng truyền trở lại triều đình, Lý Duyên Ý vẫn luôn ở bên trong ngự thư phòng không hề đi ra ngoài đem túi băng chườm trên mắt lấy xuống, mở mắt ra nhìn xung quanh, thấp thoáng có thể từ khe hở mỏng manh nhìn thấy rõ một bóng dáng mơ hồ.
"Rốt cuộc lại tới nhanh như vậy. . . . . . Truy Nguyệt binh lính còn lại bao nhiêu?"
"Hồi bẩm bệ hạ, tổng cộng còn bốn trăm người."
"Chia ra ba trăm hộ tống Thái hậu cùng hai vị Hoàng tử rời khỏi Nhữ Trữ đi về phía nam, nhất định phải bảo hộ các nàng chu toàn, đó là niềm hi vọng duy nhất của Đại Duật. Còn có một trọng phạm cần phải lưu đày biên quan, một trăm người còn lại phụ trách áp giải trọng phạm này đi."
Các binh lính đưa mắt nhìn nhau: "Vậy còn bệ hạ người thì sao?"
Lý Duyên Ý đem thanh kiếm treo trên tường gỡ xuống, từ sau khi đăng cơ nàng đã không còn dùng kiếm nữa.
"Quả nhân tất nhiên là cùng tồn tại với Cấm uyển, cùng các tướng sĩ và dân chúng Nhữ Trữ đồng sinh cộng tử."
"Bệ hạ. . . . . ."
"Quả nhân không nói lại lần thứ hai." Lý Duyên Ý bình tĩnh nói.
Mọi người trong lòng khổ sở không thôi, lau sạch nước mắt hỏi nàng: "Trọng phạm mà bệ hạ nói là ai? Lại trọng yếu đến mức cần phải trăm người áp giải?"
"Nga đúng rồi, người này còn đang bị ngăn cản ở bên ngoài, đã đến lúc thả cho nàng vào rồi."
Lý Duyên Ý cắt đứt túi gấm hải đường ở bên hông, dùng sức xoa xoa một phen rồi thả xuống mặt đất, ánh mắt tha thiết nhìn thoáng qua sau đó quỳ ngồi xuống đất, chậm rãi nhắm mắt lại.