Trừ Thích Nghi, vẻ mặt của những người khác ở nhà họ Trần đều trầm xuống.
Tam phu nhân sớm đã sợ đến mức mặt trắng bệch.
Trần Thiên Nhụy nhẹ mím môi, nhìn người đàn ông từng bước một đến gần, hai tay nắm lại.
Trần Mạn Như cũng cười nhạt một tiếng: “Họ Dương, anh chỉ là một con chó mà nhà họ Trần nuôi thôi, có tư cách gì ở chỗ này sủa loạn.”
“Luật sư Dương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Nhị phu nhân chau mày.
Ánh mắt của Dương Tiên Trí chỉ dừng lại ở trên mặt Trần Bích Nhã: “Đại tiểu thư, xin lỗi.”
Trần Bích Nhã cắn chặt hàm răng, đôi mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm Dương Tiên Trí, cũng không nói chuyện, mũi chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thích Nghi nhàn nhạt quan sát người đàn ông trước mắt, đôi mày thanh tú giương lên: “Luật sư Dương, tôi chỉ muốn biết, vì sao chúng tôi phải chuyển ra khỏi Nhã Xá, Nhã Xá này là sản nghiệp của nhà họ Trần chúng tôi.”
Hai mắt Dương Tiên Trí nhìn về phía cô, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Cũng khó trách anh ta không biết cô, dù sao từ trước đến nay bọn họ đều không có gặp mặt qua.
Thích Nghi cười một tiếng: “Tôi là Trần Thích Nghi, con gái thứ tư của nhà họ Trần.”
Vẻ mặt Dương Tiên Trí có hơi biến đổi.
Phản ứng của anh ta giống như trong phạm vi Thích Nghi dự liệu, nhưng thấy tay cô duỗi ra, lòng bàn tay đưa tới trước mặt Dương Tiên Trí: “Nếu tôi đoán không sai, anh là luật sư cố vấn Dương Tiên Trí của truyền thông Trung Thiên. Nghe nói trước kia cha tôi rất coi trọng anh, hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.”
Dương Tiên Trí dường như không nghĩ tới cô sẽ nói như thế, hơi đắn đo một lát, cuối cùng vẫn đưa tay nắm lấy tay cô.
“Cái người đang làm cái trò gì?” Trần Mạn Như nhíu lông mày lại, mắt hạnh trợn tròn: “Chẳng lẽ các người thông đồng. . . . . Không đúng, trước kia các người vốn không biết nhau. Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”
“Trên thực tế, Nhã Xá đã được đại tiểu thư giao quyền, bán ra ngoài.” Dương Tiên Trí dường như phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy: “Tiền bạc dùng để quay vòng cho truyền thông Trung Thiên.”
“Bích Nhã!” Vẻ mặt nhị phu nhân phát lạnh: “Cái này có phải thật hay không?”
Trần Bích Nhã không nói lời nào.
Cô đây là đang ngầm thừa nhận!
Tam phu nhân bỗng đứng lên, hai chân cũng run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, may là Trần Thiên Nhụy kịp thời đỡ lấy bà.
“Chị cả, chị cũng tài giỏi đó, lại lừa gạt chúng ta làm chuyện như vậy.” Trần Mạn Như cười lạnh.
“Không phải anh đã nói là giúp tôi giữ bí mật sao?” Lúc này, Trần Bích Nhã mới nhìn Dương Tiên Trí lạnh lùng mở miệng: “Anh lại phản bội tôi!”
Dương Tiên Trí từ chối cho ý kiến.
Mặt mũi Thích Nghi liền nặng nề.
Trong nhà nhất thời yên lặng, không khí áp lực nói không nên lời.
“Nhà họ Trần không gánh nổi, Trung Thiên cũng phải bỏ đi!” Trần Mạn Như đứng dậy trước tiên, lạnh lùng cười giễu cợt, quay người đi lên lầu.
“Tân chủ nhân hạn cho các người chuyển toàn bộ đi trong vòng 3 ngày.” Dương Tiên Trí nhẹ nhàng mở miệng.
Lưng Trần Mạn Như cứng đờ, động tác cũng không dừng lại, rất nhanh liền biến mất trước mặt mọi người.
Trần Bích Nhã giận đến thân thể khẽ phát run, cô giận quá thành cười, nghiêng người nhìn Thích Nghi, trong mắt sương mù mờ mịt: “Không phải cô nói có thể giữ được truyền thông Trung Thiên sao?”
Cô cũng sẽ cho cô ta vấn đề khó khăn!
Trong lòng Thích Nghi cười lạnh, nhưng mà trên mặt lại bình tĩnh không gợn góng, ánh mắt trong như nước hồ thu: “Luật sự Dương, xin hỏi người mua Nhã Xá là ai?”
Con ngươi Dương Tiên Trí trầm xuống, nhìn cô chậm rãi phun ra một cái tên.
Nghe xong, trừ Thích Nghi ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Có lẽ, Nhã Xá bị người này mua đi, bọn họ ngay cả có tiền, cũng không thể mua trở lại!
——— ————————
Thích Nghi cũng không phải là người xúc động, nhưng sau khi rời đi Nhã Xá, cô lại một mình đi đến câu lạc bộ Vạn gia đăng hỏa.
Nếu muốn mua Nhã Xá về, cô nhất định phải làm quen cùng ông chủ nơi này!