Chỉ nhìn sơ quy mô của Vạn Gia Đăng Hỏa, Thích Nghi liền có thể hiểu được đây là một nơi tiêu tiền như nước.
Một thế giới xa hoa trụy lạc, không gian tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc cùng với mùi thuốc lá gay mũi. Mà chính trong hoàn cảnh như vậy, lại tồn tại đủ loại cô gái, gầy ốm béo ú, buôn hương bán phấn, lúc này đang trêu đùa đám khách khứa, hành động cử chỉ phóng khoáng táo bạo, khiến cho người ta không dám liếc mắt.
Nếu không phải lúc sống ở nước ngoài quen nhìn loại trường hợp này, Thích Nghi nhất định chạy một mạch khỏi đây, làm gì còn quan tâm xem liệu có mua được Nhã Xá về hay không chứ.
Trong hoàn cảnh như thế xuất hiện một người mặc trang phục bình thường chưa kể tới lại là một cô gái có phong thái thanh nhã cao quý, lúc nào cũng thu hút sự chú ý của người khác.
“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn tìm ai?” Quản lí của hội trường tự mình đến hỏi chuyện cô, thái độ cũng không tệ.
“Dẫn tôi đi gặp ông chủ của các vị.” Thích Nghi trực tiếp nói ra tên tuổi của người kia: “Long Vu Hành.”
Vị quản lí có chút kinh hãi, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của cô, không giống như đang nói giỡn, trong một lúc không có phản ứng lại.
Thích Nghi nhíu mày: “Anh ta đang ở đâu?”
Đôi môi quản lí vừa động đậy, chuẩn bị nói chuyện, lại nghe được âm thanh của một cô gái giành nói trước: “Anh ấy lâu nay bề bộn nhiều việc, không muốn tùy tiện gặp người khác.”
Một bóng dáng yểu điệu nhẹ nhàng đi tới.
Cô gái có thân hình thon dài, quần áo sang trọng, mái tóc như thác nước nhuộm màu vàng kim, phần đuôi uốn xoăn, trên tai đeo một đôi khuyên tai thật to. Đôi mắt hạnh của cô ta trợn tròn, làn da nõn nà, dáng dấp mềm mại gợi cảm, đích thực là xinh đẹp như hoa, vừa nhìn đã thấy ngay là một tiểu thư nhà giàu.
Nhưng mà, một tiểu thư nhà giàu cũng sẽ đến cái nơi coi trọng vật chất như thế này, thật là làm người khác bất ngờ.
Thích Nghi thản nhiên nhìn cô ta, cô ta cũng nhạt nhẽo nhìn lại cô.
Quản lí nhìn thấy cô ta, tức thì tỏ ra cung kính: “Minh tiểu thư....”
“Để tôi tới xử lý.” Minh Hy Nhi vẫy vẫy tay, ý bảo vị quản lí rời đi.
“Vâng” Quản lý lập tức gật đầu, lui ra.
Thích Nghi nhìn Minh Hy Nhi: “Minh tiểu thư đây là muốn dẫn tôi đi gặp Long tiên sinh?”
Minh Hy Nhi bĩu môi: “Đương nhiên không.”
Thích Nghi sớm đoán được cô ta sẽ nói như vậy, cũng không tức giận, ngược lại mím môi cười: “Cứ tưởng hôm nay có thể thay mặt bàn bạc chuyện hợp tác làm ăn với Long tiên sinh, thật không ngờ......Haiizz, thôi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện buôn bán giá vài triệu. Long Vu Hành không muốn làm, chẳng lẽ những người khác cũng không muốn làm hay sao? Đành vậy!”
Nói xong, cô ngay lập tức quay người muốn đi.
“Đợi một chút.” Minh Hy Nhi vội vã kéo cánh tay của cô: “Cô vừa mới nói là muốn bàn bạc chuyện làm ăn cùng với anh Long à?”
“Không như vậy cô nghĩ có thể có chuyện gì?” Thích Nghi nhíu chân mày.
Minh Hy Nhi ngay lập tức nhoẻn miệng cười: “Vậy cô đừng đi, tôi mang cô đi gặp anh Long.”
Thích Nghi nghe vậy, đầu ngón tay xoa nhẹ dưới cằm, cười nhợt nhạt.
Thiên kim tiểu thư xuất thân giàu có không am hiểu sự đời như vậy, thật là dễ lừa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Ở phía trên cao, có người đang quan sát tất cả chuyện này.
“Ông chủ, đó không phải là Minh tiểu thư hay sao?” Lòng bàn tay đặt trên lan can, Lý Húc mở miệng: “Đi theo phía sau cô ta là ai?”
Bên cạnh, một khuôn mặt tuấn tú sắc mặt lạnh nhạt chăm chú không nói gì, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng lạnh.
Tự nhiên Lý Húc cũng không dám nói nhiều.
“A Húc.”
Người đàn ông đột nhiên nhìn sang, dọa Lý Húc cả kinh. Cũng may anh ta phản ứng rất nhanh, vội vàng trả lời lại: “Vâng.”
“Ôn Thành.... ....” Người đàn ông dừng một chút, khóe miệng nhẹ nhếch lên, cười như không: “Sắp có trò hay bắt đầu rồi.”
--- ------ ------ ------ ---------
Minh Hy Nhi đẩy cánh cửa chạm trổ, lên tiếng gọi: “Anh Long, có người tìm anh nói chuyện làm ăn.”
Thích Nghi chỉ nghe “Bốp” một tiếng nhỏ vang lên, thấy phía trước bức tường treo cái bảng phóng phi tiêu, có một cái phi tiêu đang cắm ngay giữa hồng tâm.
Cách đó không xa, một thân hình thon dài đang đứng.