Ngài Ceo, Kí Tên Kết Hôn Đi!

Chương 20

Bị tát một cái, có thể coi như do anh khinh thường. Bị đá một phát, coi như là ngoài ý muốn vẫn chưa tính. Hôm nay lại bị cô cắn cho một cái?

Sững sờ qua đi, Đông Phương Tín dường như ngay lập tức đưa tay muốn bắt cái người khởi xướng làm hại anh, nhưng đối phương hình như sớm đoán được anh sẽ có hành động như vậy, lúc cúi đầu cắn anh, đã đưa tay cầm cái ly thủy tinh từ trên bàn uống trà bên cạnh, tạt vào trên mặt mũi anh, anh chỉ có thể nhẹ nghiêng người tranh sang, cô đương nhiên thừa dịp này, nhanh chóng đứng dậy lui về phía sau mấy bước, cười lạnh nhìn anh.

“Cô lại dám một lần nữa khiêu khích tôi?” Không hề nghĩ đến động tác của cô lại nhanh như vậy, Đông Phương Tín ngoài kinh ngạc, phản ứng cũng rất là mau lẹ, lạnh lùng hỏi: “Cô không muốn mua Nhã Xá lại nữa có phải hay không?”

“Đối với loại người khốn kiếp không giữ lời như anh, độ tin cậy gần như không có.” Thích Hợp hừ lạnh một cái, nhìn thấy anh đứng dậy muốn chạy qua hướng bên này, lập tức xoay người lại cầm bình hoa bên cạnh lên, hướng mặt anh ném đi.

Đông Phương Tín đương nhiên phải né tránh.

Biết cùng anh dây dưa nữa người chịu thiệt chỉ có thể là mình, Thích Nghi nhân cơ hội kéo cửa chạy ra ngoài.

Anh vốn muốn đổi theo cô, chợt thấy phía sau chỗ cô đứng thoáng qua bóng dáng một người đang đi tới nhanh chóng biến mất, không khỏi cau mày lại.

Lúc kéo cửa phòng ra, Sở Hoài nghe được bên trong có tiếng bình hoa rơi xuống đất vỡ vụn, thấy cô gái kia lao ra, lông mày như núi của anh vừa động, thoáng nhường đường, cũng không có cản cô lại. Lúc này, thấy Đông Phương Tín hung hăng nhìn mình, anh nhún nhún vai: “Thế nào? Ai vậy?”

“Trần Thích Nghi.” Đông Phương Tín lạnh lùng phun ra ba chữ.

“Ồ” Trên gương mặt đẹp đẽ của Sở Hoài hiện ra một chút nghiền ngẫm.

Đông Phương Tín nhíu mắt lại, hiện lên ánh lạnh.

Sở Hoài nâng môi mỏng lên: “Vừa rồi cậu không có kêu tôi cản cô ta lại, mà tốc độ của cô ta cũng rất nhanh, tớ lại không biết rõ ràng sự việc là như thế nào, tùy tiện ra tay cũng không hay nhỉ?”

“Tại sao lại không nói đại rằng do cậu muốn xem cuộc vui chứ?” Đông Phương Tín hừ lạnh.

“OK, tùy cậu nói thế nào cũng được.” Sở Hoài lướt qua người anh đi tới một bên ngồi xuống: “Dù sao thì tớ cũng không sai.”

“Bỏ đi.” Đông Phương Tín vòng lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn lại dấu răng thật sâu trên mu bàn tay.

Sơ Hoài cũng nhìn thấy: “Gì? Cô ta cắn cậu?”

Đông Phương Tín bày ra vẻ mặt cậu không cần phải nói nhảm.

Sở Hoài cười cười: “Không phải cậu đã có Lâm Chiêu rồi hay sao? Như thế nào lại dính liếu quan hệ với cô gái khác vậy? Lấy khả năng của cậu, cho dù cô gái kia có thật lợi hại đi nữa, thì cũng không để cô ta dễ dàng làm như vậy chứ? Thế nào, có nội tình à?”

Đông Phương Tín chỉ lạnh nhạt liếc Sở Hoài một cái, không nói gì.

Nội tình sao?

Đương nhiên là có.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Ở trên chỗ cao.

Nhìn xuyên qua lớp kính trong phòng khách quý xuống phía đại sảnh thấy một bóng dáng đang đi về hướng cánh cửa, chân mày người đàn ông giương nhẹ lên.

Chuông trong phòng reo lên.

Anh ta quay người lại, cầm chiếc điều khiển trên bàn nhấn một cái.

Lý Húc bước vào: “Ông chủ, Minh tiểu thư đến.”

Minh Hy Nhi đi phía sau khẽ hướng về phía anh ta cười ngọt ngào một cái: “Anh hai.”

Minh Thiếu Viễn “Ừ” một tiếng: “Em lại đến đây tìm A Hành nữa sao?”

“Anh hai.” Minh Hy Nhi dậm chân, kêu lên một tiếng mềm mại làm nũng.

“Chơi đùa một chút thì được, nhưng cũng phải chú ý chừng mực.” Minh Thiếu Viễn ngoắc ngoắc tay về phía cô.

“Anh hai, trước đây anh cũng không có phản đối chuyện em cùng anh Vu Hành đi chung với nhau mà!” Minh Hy Nhi cau mày: “Sao bây giờ tự dưng lại thay đổi rồi.”

Ánh mắt Minh Thiếu Viễn trở nên thâm trầm, âm thanh để lộ ra sự lạnh lùng: “Em đi theo hắn, thì hắn cũng phải thích em mới được chứ.”

Nếu không, thì cũng toàn lợi dụng người khác!
Bình Luận (0)
Comment