Hành động cuống quýt xông lên taxi như bây giờ, từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ đối với Thích Nghi mà nói là lần đầu tiên.
Xuyên qua kính chiếu hậu của chiếc xe nhìn Vạn Gia Đăng Hỏa ở phía sau dần biến mất, tay Thích Nghi nhẹ xoa hai đầu chân mày, cười tự giễu.
Rõ ràng người làm chuyện vô vị là anh ta, nhưng mà cô cũng là có chút thất lễ, điều này làm trong lòng cô cảm thấy không vui. Nhưng bực bội nhất là vẫn không gặp được Long Vu Hành, chuyện của Nhã Xá tạm thời coi như không có cách giải quyết --- --------
Phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy, cô dùng sức hít một hơi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, chân mày nhíu chặt lại.
Tiếng nhạc vui vẻ của chiếc điện thoại khẽ vang lên, cắt đứt vẻ sầu não của cô.
Thấy hiển thị cuộc gọi đến, hai mắt Thích Nghi tỏa sáng, nhanh chóng bắt máy: “Tiểu Thảo.”
“Thích Nghi, em nhớ chị lắm.” Giọng một bé gái non nớt trong trẻo vang lên, mang theo chút làm nũng: “Chừng nào chị mới về?”
“Tiểu Thảo à, chị cũng rất nhớ em, nhưng mà hiện tại, chị không có cách nào quay về được.” Ngón tay cầm điện thoại nắm chặt lại, giọng nói áy náy của Thích Nghi vang lên: “Em ráng chờ chị một thời gian nữa, có được hay không?”
Cô bé có chút thất vọng, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Nếu là vì chuyện công việc, thì cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Trong lòng Thích Nghi nhói đau.
Lại nghe giọng cô bé vang lên: “Thích Nghi, chị phải làm việc cho thật tốt đó, em đợi chỉ trở lại.”
Thích Nghi “Ừ” một tiếng.
“Em cúp máy đây.” Cô bé nhanh chóng dập máy.
Nghe tiếng “tút tút” vang lên, Thích Nghi có chút khó chịu.
Bé tuy còn nhỏ đã hiểu chuyện, tuy hiện tại biết tự lập rồi, nhưng nhất định cũng rất cô đơn --- ------ ---
Bé mới nhỏ như vậy ……..
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Sau khi bước xuống xe, Lâm Chiếu vẫy tay với cô trợ lý Cindy, nhìn chiếc xe chạy đi, cô xoay người bước vào ngôi biệt thự.
“Chị, làm gì giờ này chị mới về?” Vừa bước vào nhà, Lâm Đại đã chạy ra đón cô: “Ba mẹ đang đợi chị trong phòng khách kìa.”
Nhìn đến vẻ mặt tuấn tú trẻ trung của em trai đang lo lắng, trong bụng Lâm Chiếu “Lộp bộp” giật mình một phát.
Lâm Đại làm như biết ý nghĩ của cô, xải chân bước lên trước, dựa vào bên tai cô nói nhỏ: “Ba là vì chuyện chị đến Đông Phương Châu mà tức giận đó.”
Nghe Lâm Đại nói vậy, trong lòng Lâm Chiếu thở phào.
Chắc là do tiêu đề các bài báo mấy ngày nay gây họa đây mà!
Cũng may, cô đã sớm nghĩ ra cách đối phó.
Nhẹ nhàng vỗ tay lên vai Lâm Đại, cô khẽ mỉm cười, rồi đi về hướng phòng khách.
Lâm Đại cũng đi theo phía sau cô.
Trong phòng khách, người giúp việc đang bưng trà lên.
Sắc mặt người đàn ông ngồi trên sofa nặng nề, bên cạnh là một người phụ nữ đang nhỏ nhẹ khuyên bảo cái gì đó.
Thấy Lâm Chiếu đi vào, Lâm Quốc Hào hừ lạnh một cái, hất hai bàn tay của Lâm phu nhân đang đặt trên vai mình ra, cầm lấy một tờ báo trên bàn lên lật xem.
Lâm phu nhân đưa mắt ra hiệu với Lâm Chiếu.
Lâm Chiếu đi tới ngồi xuống trước mặt Lâm Quốc Hào, cầm lấy ly trà đưa qua, dịu dàng cười: “Ba, lần này con về nước chủ yếu là muốn gặp mặt đạo diễn Dịch Nhiên người thực hiện quảng cáo cho tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh, không phải vì việc riêng mà đến Đông Phương Châu đâu.”
Lâm Quốc Hào nghe vậy, sắc mặt khẽ hòa hoãn một chút, bỏ tờ báo trong tay xuống, một đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy có nhận được quảng cáo không?”
“Con đã đi diễn thử rồi.” Lâm Chiếu khẽ cắn môi dưới: “Nhưng mà lần này những đối thủ đó đều rất có năng lực, nên cũng chưa chắc có được chọn hay không?”
“Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà họ Lâm chúng ta không thiếu tiền, con vì sao lại không nghe lời ba, tránh xa cái làng giải trí kia một chút?” Lâm Quốc Hào xụ mặt xuống: “Còn cái tên nhóc Đông Phương Tín kia, không cho phép con qua lại với cậu ta, biết không?”