Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 2

Edit: chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

Giây tiếp theo, bỗng nhiên anh đứng dậy và chậm rãi đi đến trước mặt Kỷ Ngôn Tâm. Bóng dáng của anh dường như hòa vào bóng tối xung quanh. Tư thế từ trên cao nhìn xuống như thể ma quỷ tùy ý trêu chọc cô, thần bí mà nguy hiểm.

“Đừng để cho tôi gặp lại cô nữa, cút đi!”

“Trảcamera lại cho tôi!”

Lúc này Kỷ Ngôn Tâm bị hai người đàn ông mặc đồ tây màu đen ép quỳ trên mặt đất hoàn toàn không tránh thoát được.

Nói xong, người đàn ông này cầm camera đi ra khỏi phòng.

“Này, anh xóa ảnh là được rồi, trả camera lại cho tôi, đây là bảo bối của tôi!”

Quá muộn rồi!

Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không có cách nào ngăn cản chuyện này xảy ra.

Cùng lúc đó hai gã vệ sĩ mặc đồ tây màu đen trực tiếp ném cô ở trong phòng rồi xoay người rời đi.

“Đệt!”

Kỷ Ngôn Tâm thực sự tức muốn hộc máu nói lời thô tục, bây giờ camera đã bị lấy đi sẽ không có ảnh chụp của Hàn Triết, chương trình trực tiếp của cô nên lấy cái gì làm mánh lới phát sóng đây? Vốn dĩ cô rất tin tưởng lần này mình có thể đạt được vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng tìm kiếm, nhưng cô không ngờ đến sẽ bị người đàn ông thần bí này phá hỏng. Mặc dù cô đoán rằng người đàn ông bao nuôi Hàn Triết có thể là một người đàn ông có máu mặt, nhưng mà người đàn ông có máu mặt này lại cướp đi camera của cô, làm cho buổi phát sóng trực tiếp vào tối ngày mai bị ảnh hưởng thì không thể nhẫn nhịn được!

Cô thật sự không cam lòng mà!

“Không được, mình muốn cướp camera về!”

Vài phút sau.

Kỷ Ngôn Tâm lại lén lút chạy đến lối đi VIP lần nữa. Cô nhìn thấy gã vệ sĩ vừa mới bắt lấy mình, sau đó nhận ra người đàn ông thần bí lúc nãy đang nghỉ ngơi ở ngay bên trong căn phòng xa hoa này.

Nhưng mà hai gã vệ sĩ đang canh giữ ở trước cửa phòng.

“Cuớp hay không cướp đây?”

Vì chương trình trực tiếp có đáng giá để mạo hiểm hay không?

Đáp án là đương nhiên rồi!

Cho nên, Kỷ Ngôn Tâm lén lút chạy vào trong phòng kế bên, trực tiếp bò từ ban công phòng bên này sang ban công của phòng bên cạnh. Trong lúc bò cô sợ hãi như thế nào cô cũng không muốn nhớ lại.

Bởi vì trong phòng không có bật đèn nên tầm nhìn rất mờ.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm tránh ở bên ngoài ban công để quan sát và nghe lén. Cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, quả nhiên đây là thời cơ tốt nhất để cho cô ra tay. Sau đó, cô lẻn vào trong phòng dựa vào ánh sáng chiếu ra của phòng tắm, sờ soạng ở trong phòng tìm được camera của mình. Đầu tiên cô xem thử ảnh chụp của camera có bị xóa hay không!

“May mắn thật!”

Kỷ Ngôn Tâm tươi cười hân hoan ở trên mặt gần ba giây.

Bỗng chốc, người đàn ông không hề báo trước xuất hiện ở sau lưng trực tiếp khóa tay cô lại, cường ngạnh túm cô xoay người. Ngay lập tức cô bị người đàn ông bá đạo ép đụng vào tường và bị ôm vào trong lòng.

“Tôi đã cảnh cáo cô rồi!”

Ở bên tai là giọng nói khàn khàn mang tính nguy hiểm của người đàn ông này.

Trong nháy mắt, Kỷ Ngôn Tâm kinh hoảng trợn to mắt, động tác cô giãy giụa theo bản năng, trong lúc vô ý đã mở đèn lớn ở trong phòng lên.

Tầm mắt của cô rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông này gần trong gang tấc...

Đây là một gương mặt hoàn mỹ đến nổi không thể bắt bẻ. Đôi mắt hẹp dài lười biếng và độ cong hơi hướng lên của đôi mắt trông rất thanh lịch. Nhưng mà, đôi mắt nhìn như dịu dàng này lại bị bao phủ bởi ánh mắt nham hiểm hung ác và sự hoang dã hung hăng bừa bãi, lộ ra một vài ánh sáng rất nguy hiểm, trở nên bí ẩn và dữ tợn.

Cánh môi mỏng lạnh chầm chậm nói ra mấy từ tràn đầy sát khí.

“Cô gái,cô thật sự không sợ chết hả?”

Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm bị giọng nói mê hoặc của anh làm bừng tỉnh, không phải kinh ngạc vì sự đẹp trai của anh mà là cô nhận ra người đàn ông ở trước mặt mình chính là tổng giám đốc của tập đoàn Giải Trí Thịnh Thế.

“Tưởng Đình Kiệt!”

Anh là người có quyền thế nhất ở thành phố A, là vị thần không thể trêu vào.
Bình Luận (0)
Comment