Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 42

Lúc Hoàng về tới nhà đã là buổi chiều, thời gian ở trong phủ thành chủ khám bệnh không ngờ mất tới nửa ngày. Hắn không chút chậm trễ lập tức đi tìm Milenia, mặc cho cô ta tỏ vẻ giận dỗi không chịu hợp tác, Hoàng cứ thế lôi nữ Dược Sư ra bên ngoài, xẵng giọng:

- Được rồi, hiện giờ không phải lúc để làm màu, tôi cần cô giúp vài việc quan trọng.

Nhưng Milenia lần này có vẻ quyết tâm chống đối tới cùng, hoàn toàn không quan tâm chủ nhân muốn gì. Hoàng thấy thế thì rất điên tiết, rất muốn đè đầu con bé này ra đập cho một trân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình cũng đâu đánh lại, làm cứng chỉ tổ thiệt thân. Vì vậy, hắn đành phải xuống nước:

- Tiểu thư à, rốt cuộc là cô ăn nhằm phải cái gì vậy.

- Em không biết, em ghét ngài lắm.

Milenia bị hỏi dồn, vùng vằng bỏ đi một nước. Hoàng đứng đó gãi đầu một hồi vẫn chả hiểu mô tê gì, mà từ lúc quái nào cô ta lại thay đổi cách xưng hô rồi. Nhưng công việc là công việc, hắn dứt khoát nói:

- Vấn đề gì cũng có thể từ từ bàn bạc, ai cũng có lúc không vui, nhưng hiện tại tôi không có thời gian cho chuyện này. Tôi cho cô năm phút để bước ra đây.

Hắn nói xong bình thản ngồi xuống, một lúc sau Milenia cũng đành phải xuất hiện, tuy vậy khuôn mặt vẫn rất khó coi, hiển nhiên là chẳng dễ chịu gì. Hoàng tạm thời bỏ qua chuyện này, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Cô có biết gì về Nguyền Sư không?

Milenia nghe xong thì giật mình một cái, cô ta vốn cũng đang là một nạn nhân bị nguyền rủa, vốn không muốn nhắc tới vấn đề này, nhưng nếu chủ nhân đã hỏi thì vẫn phải trả lời:

- Ngài muốn biết về vấn đề nào ạ?

- Ừm, mấy thứ cơ bản trước đi, Nguyền Sư là gì?

- Nguyền Sư là những người dành cả đời nguyên cứu về cách điều khiển nguyên lực trên sinh vật sống, đây là một trong những chức nghiệp bí ẩn nhất đại lục, số lượng hiện tại cực ít. Em cũng chưa từng được gặp tận mắt một Nguyền Sư nào.

- Vậy từ đâu cô biết được những thông tin này?

- Theo lịch sử ghi lại thì Dược Sư hiện này chính là lấy dùng các lý luận từ Nguyền Sư, sau đó phát triển theo một nhánh khác, nói cho chính xác thì đây giống như là đời trước – đời sau vậy. Nhưng khác với Dược Sư, Nguyền Sư không cần dược liệu, công cụ và vũ khí của họ là nguyên lực trong cơ thể sinh vật.

Hoàng vừa nghe vừa cố liên tưởng cái nghề Nguyền Sư này với một lớp nhân vật nào đó trong game, nhưng “Ngai vàng của Hoàng Đế” không có nguyên lực, nghĩ mãi cũng không ra cái gì khả dĩ. Hắn hỏi tiếp:

- Những nguyền rủa trên người cô có phải là do nguyên lực bị xáo trộn?

Milenia nghe Hoàng thắc mắc, bất giác đưa tay lên chạm vào phần da chết trên mặt, giọng trầm trầm giải thích:

- Nguyên lực thực ra chỉ là nguồn năng lượng khi chiến đấu hoặc làm những việc chuyên môn, nó không ảnh hưởng tới sức khỏe hay trạng thái của sinh vật. Nhưng các Nguyền Sư đã nguyên cứu ra cách làm biến đổi dòng chảy nguyên lực, khiến nó bị nhiễm độc và trực tiếp gây hại tới nạn nhân. Chẳng ai biết họ làm được thế bằng cách nào, thực sự vấn đề này có quá ít thông tin.

- Nếu nói như vậy, chẳng phải Nguyền Sư là vô địch rồi?

- Cũng không hẳn như vậy, công việc thao túng này rất tốn công, chưa kể người bị nguyền rủa nếu có năng lực mạnh hơn, hoàn toàn có thể tự mình giải nó đi. Cũng có rất nhiều cách khác, ví dụ như cầu Thần Điện ban phúc hoặc dùng dược liệu cấp cao, thường dùng nhất là nhờ một Đại Dược Sư cấp cao chữa trị dùm.

Tất nhiên trên đời này không có gì là tuyệt đối, Nguyền Sư dù có thiên tài đến đâu nhưng cũng chỉ là vài nhóm nhỏ rời rạc, kiến thức và tiềm lực chắc chắn không thể bằng những tổ chức lớn. Vấn đề ở đây là các Nguyền Sư rất ít khi ra mặt, nên mọi người thường không lường hết được sự nguy hiểm của họ. Hoàng im lặng chờ cho hệ thống nạp thông tin, sau đó hỏi tiếp:

- Một Dược Sư cấp bảy như cô có thể chế thuốc giải lời nguyền không?

- Dạ, theo lý thuyết là được. Nhưng trên thực tế tất cả các kiến thức về vấn đề đều dành cho các Đại Dược Sư từ cấp tám trở lên, đây là sự bảo vệ cần thiết vì các học viện không muốn nhân tài của họ quá tập trung vào vấn đề nguy hiểm này. Một nguyên nhân nữa là mỗi Nguyền Sư đều có một cách thức nguyền rủa độc nhất vô nhị, nếu chỉ dựa vào lý thuyết thì không thể đủ được, bắt buộc phải được người đi trước có kinh nghiệm chỉ dạy.

- Ừm....

Hoàng nghe Milenia nói xong thì lâm vào trầm tư, theo hắn nhất định giữa Nguyền Sư và Dược Sư vẫn phải có một mối liên kết nào đó, tuy chưa tới mức mật thiết nhưng vẫn phải tương hỗ lẫn nhau. Vấn đề ở đây là mình hoàn toàn không có đủ thông tin cho việc này, cấp độ hiện tại cũng quá thấp, phải nghĩ các khác chứ chăng trông nhờ vào thuốc được:

- Còn cách nào khác để chữa cho một người bị trúng nguyền rủa không?

- Thực ra em cũng không rõ, nhưng nếu được Nguyền Sư giải cho nạn nhân thì...

Milenia nói giữa chừng rồi bỏ lửng, rất rõ ràng là làm quái có thằng điên dư hơi tới độ đi giải nguyền cho chính nạn nhân của mình, đây chả khác gì bảo mèo đừng bắt chuột. Hoàng hơi thất vọng, xem ra kỳ này quá khó cho Anton rồi, nhưng bỗng nhiên hắn sực nhớ ra điều gì đó, lập tức quay sang hỏi Milenia:

- Sức mạnh của Nguyền Sư đến từ việc kiểm soát nguyên lực, nhưng nếu là một vật không hề có nguyên lực thì sao?

Milenia nghe hắn hỏi như vậy thì lúng túng mất một lúc, mãi sau mới trả lời được:

- Theo lý thuyết thì các Nguyền Sư không thể tác động đến vật không có nguyên lực, nhưng đó chỉ là cách nói trên lý thuyết, trên thực tế không có sinh vật nào trên đại lục nào lại không có nguyên lực cả.

- Cô quên mất một người rồi, tôi đây chứ ai.

Lần đầu tiên khi bị lạc đến thế giới này, Hoàng mới cảm thấy sự vô dụng của mình là có ích. Đúng như vậy, hắn là một kẻ ngoại lai, không có nguyên lực hay bất cứ thứ gì tương tự, theo cách nói ở đây chính là thứ phế vật trăm phần trăm, nhưng nhờ vậy mà đây có thể chính là lời giải cho bài toàn này.

Tên Nguyền Sư kia chắc chắn không thể ngờ có kẻ vô nguyên lực như mình xuất hiện, nếu chuẩn bị tốt, hoàn toàn có thể đánh bại hắn. Vấn đề ở đây là chưa chắc mọi việc đã thuận lợi như thế, ngộ nhỡ Nguyền Sư có thể chiến đấu bằng tay không thì mình chắc chắn là toi đời. Hoàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi Milenia:

- Ngoài điều khiển nguyên lực ra, các Nguyền Sư còn trò nào nữa không?

- Theo những gì em được biết, Nguyền Sư không phải là mẫu nghề nghiệp chiến đấu, nếu nói về sức khỏe hoặc võ kỹ thì họ cũng chẳng khác gì người thường cả.

- “Ừm, chẳng khác gì người thường. Chỉ cần cỡ như cô là tôi đủ nát mông rồi”.

Tuy nghĩ vậy nhưng Hoàng cũng hiểu việc gì cũng phải có rủi ro, kể cả đã nắm tới chín phần vẫn chưa gọi là chắc thắng. Tuy nhiên, hắn tự tin rằng mình hoàn toàn có thể xử lý chuyện này, tất nhiên là phải có sự giúp đỡ từ phía Khadas. Milenia thấy chủ nhân đột nhiên lại quan tâm tới mấy vấn đề này thì lấy làm khó hiểu, liền lên tiếng hỏi:

- Thiếu chủ, sao ngài đột nhiên lại muốn tìm hiểu chuyện này vậy?

Hoàng dĩ nhiên không thể nói lý do thực sự của mình được, tránh cho Milenia lo lắng, vả lại cô ta cũng không giúp được gì. Hắn từ tốn trả lời:

- Không có gì quan trọng, chẳng qua tôi muốn nguyên cứu thêm để tìm ra cách chữa bệnh cho cô mà thôi.

Lời này thực ra cũng có phân nửa là sự thật, nếu có thể từ trong miệng tên Nguyền Sư đã ếm Anton những thông tin có giá trị thì quá tốt, ít nhất cũng có thể biết thêm về mặt lý thuyết, đỡ tốn công đi tìm vòng vòng. Milenia bồi hồi đứng im nghe, một lúc sau mới lý nhí nói:

- Thiếu chủ… cám ơn ngài.

- Không cần khách sáo như vậy, cô đã là người của tôi, mấy việc này đương nhiên tôi phải có trách nhiệm. Tôi có vài thứ cần phải chuẩn bị, nếu không có gì quan trọng thì đừng làm phiền nhé.

Hoàng nói xong thì quay lưng đi vào phòng thí nghiệm, hắn cần phải chuẩn bị đồ chơi cho lần đụng độ sắp tới. Milenia vẫn đứng tại chỗ vân vê chéo áo, mặt từ từ đỏ ứng lên, tính nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, lặng im nhìn chủ nhân biến mất sau cánh cửa.

- Tôi đi đây, ở nhà cẩn thận nhé.

Sau hai ngày cắm mặt chế tạo, Hoàng cuối cùng cũng ních đầy người một đống thuốc lẫn trang bị cần thiết, toàn thân từ trên xuống dưới được bảo hộ đến từng ly. Hắn dặn dò Milenia vài câu như thường lệ, sau đó bắt xe đến chỗ mẹ cả, bước thẳng vào trong bắt gặp bà ta đang ngồi ủ rủ, nói luôn:

- Chúng ta đến gặp chủ nhân của bà chị thôi, tôi đã tìm ra cách rồi.

Mẹ cả thấy hắn tới còn chưa kịp hiểu mô tê gì, nhưng rất nhanh đã nhận ra vấn đề, lập tức gọi người chuẩn bị. Trên đường đi Hoàng chỉ lo kiểm kê lại vật dụng trong người, tuyệt nhiên không mở miệng nói một chữ. Cả hai rất nhanh đã đến phủ thành chủ, theo con đường quen thuộc dẫn tới căn phòng của Anton. Hasa và Chilat vẫn thường trực đứng bảo vệ trước cửa, Hoàng thấy thể liền hỏi luôn:

- Hai người này có thể tin tưởng được không?

Mẹ cả nghe hắn thở ra một câu không đầu không đuôi như vậy cũng hơi mất phương hướng, nhưng vẫn trả lời:

- Chilat thì cậu đã gặp rồi, ông ta là thầy của cậu chủ. Còn Hasa là cận vệ đi theo chủ nhân lâu nhất. Hai người này tuyệt đối trung thành.

- Tốt, bảo họ theo vào luôn đi, chắc sẽ có việc cần đấy.

Hoàng nói xong thì mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, cứ thể xăm xăm bước vào cứ như đây là nhà hắn. Mẹ cả lúng túng một lúc, sau cùng quyết đoán ra hiệu cho Chilat và Hasa đi theo, trong tình hình này đôi khi phải tự mình xử lý thôi.

Khadas vẫn như cũ đang ngồi im lặng bên giường Anton, cặp mắt đỏ ngầu vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, lúc Hoàng đi vào hắn có cảm giác ông ta cũng sắp đi theo con mình tới nơi. Sau khi gọi vài lần không có phản ứng, mẹ cả đành phải tiến lại gần lay lắc mạnh chủ nhân cho tỉnh lại. Khadas lờ đờ quay lại, tuy thấy mấy thuộc hạ thân cận nhất đều đã tập trung lại nhưng vẫn không có biểu hiện gì, chỉ đến khi Hoàng lên tiếng thì mới có chút phản ứng:

- Xin chào thiếu chủ.

Giọng nói của Khadas khô khốc mệt mỏi, gần như là của một người đã triệt để bỏ cuộc. Hoàng không có thời gian an ủi, nói luôn:

- Tôi đã tìm ra cách có thể cứu con trai ngài, nhưng cần một vài…

Hoàng còn chưa nói hết câu thì Khadas đã bất ngờ nhảy vọt lên, nắm chặt lấy hắn như một kẻ điên, mồm miệng lắp bắp gì đó không rõ. Mẹ cả thấy vậy thì sợ hết hồn, lo lắng chủ nhân thất thố làm hỏng việc, lập tức lao tới gỡ tay ông ta ra, thì thầm:

- Chủ nhân, ngài đừng kích động quá, chờ cậu ta nói hết đã.

Khadas bị mẹ cả dùng nguyên lực giữ chặt cứng không nhúc nhích được, một hồi sau bình tĩnh trở lại, nhận ra mình đang xử sự quá ẩu liền lùi lại, từ từ ngồi xuống rồi nói với tên Dược Sư trẻ trước mặt:

- Xin lỗi cậu, tôi thô lỗ quá.

- Không sao, cha mẹ lo lắng cho con cũng là chuyện thường tình, nhưng ngài cần phải tỉnh táo thì chúng ta mới có thể bàn tiếp được.

Khadas hít vào một hơi, quay đầu nhìn quanh thì cảm thấy chỗ này có vẻ không thích hợp lắm để bàn việc, vì vậy ông ta liền đề nghị:

- Chúng ta có lẽ nên ra ngoài nói chuyện cho thoáng, ở đây tù túng quá.

Nói xong, Khadas ngay lập tức đứng dậy làm động tác mời, Hoàng không chần chừ đi theo luôn. Tất cả tiến ra một đình hóng gió ngoài vườn, Khadas ra lệnh cho người hầu chuẩn bị vài thứ ăn vặt, sau đó ngồi xuống rồi từ tốn hỏi:

- Không biết thiếu chủ đã nghĩ ra cách gì?

Hoàng thản nhiên nhấm nháp một vài thứ trên bàn, đợi cho Khadas bắt đầu sốt ruột mới hờ hững nói:

- Trước khi bàn tiếp, ngài có thể cho tôi biết gã Nguyền Sư này đạt cấp mấy không, đây là vấn đề quan trọng nhất mong ngài nói thật cho tôi biết.

Đối với bất cứ trận đấu nào cũng cần phải biết đối thủ của mình là ai, tuy Hoàng muốn giúp Khadas nhưng nếu lỡ tên Nguyền Sư kia thuộc dạng không thể choc vào thì hắn sẽ cúp đuôi chuồn thẳng ngay tắp lự, lòng tốt chỉ có thể xây dựng trên lợi ích bản thân, chết rồi thì còn giúp được ai. Khadas nghe Hoàng nói vậy thì trầm ngâm một lát, biết chuyện này không giấu được, ông ta liền nói:

- Theo những gì mà tôi đã tiếp xúc, có lẽ hắn vừa đạt ngưỡng cấp tám, không thể thấp hơn được.

- Ngài chắc chắn chứ?

- Tôi có bảy phần nắm chắc.

Tuy Khadas không phải dân chuyên nghiệp gì, nhưng trận hình phá giải nguyên lực mà lúc trước ông ta dùng để khống chế Zato cũng có công dụng đo lường cấp độ kẻ thù tương đối. Nó thực ra chỉ có tác dụng với những kẻ dưới đỉnh cấp tám, tùy theo mức độ tổn hại mà đánh giá, do vậy ông ta đánh giá lão già đó chỉ trong nằm ở ngưỡng này mà thôi.

Thực ra Zato là một Nguyền Sư cấp tám trung cấp, nhưng sau khi bị ăn trái đắng tại phủ thành chủ, lão ta đã thụt đi hẳn gần một nửa cấp, hiện nay chỉ tương đương ngưỡng cao nhất của cấp bảy mà thôi. Tuy Hoàng không rõ lắm cái trận hình của Khadas có tác dụng cỡ nào, nhưng qua miêu tả cũng có thể đoán đại khái được sơ sơ, để cho chắc hắn liền hỏi tiếp:

- Có ai ở đây từng giao đấu với tên Nguyền Sư đó không.

Khadas sực nhớ ra hình như lúc Zato trở mặt, Hasa cũng đã phải bật nguyên lực thủ thế, liền chỉ sang tên cận vệ đang đứng bên cạnh. Nhưng khi Hoàng hỏi lại thì Hasa cũng chỉ đưa ra được quá ít thông tin, cơ bản tình hình lúc đó diễn ra quá nhanh, Zato còn chưa kịp xuất lực thì đã bị vô hiệu hóa. Nhưng ít ra cũng biết được lão có khả năng tạo ra ảo ảnh, cái này thì trong game có rất nhiều nhân vật làm được, Hoàng ghi nhớ nó vào hệ thống rồi lên tiếng:

- Giữa Hasa và Chilat, ai là người mạnh hơn?

Vấn đề này khá nhạy cảm, khi hắn nói ra thì cả bốn người phía Khadas cũng không biết trả lời thế nào. Nếu tính theo thực lực thuần túy thì Hasa là người mạnh hơn, nhưng Chilat mấy năm nay ngủ đông rất lâu, chưa ai thấy ông ta ra tay lần nào, trừ khi cho hai người này đấu tay đôi sống chết, còn không rất khó để xác định được. Hoàng cũng cảm nhận được điều này, vì vậy liền đề xuất:

- Hay thế này đi, tôi sẽ tạo ra một vật thí nghiệm, hai người dùng toàn bộ sức mạnh nguyên lực đánh lên nó là đủ.

Dứt lời hắn liền lấy ra vài khối vuông nhỏ màu trắng to bằng bàn tay, đặt lên bục trước mặt, bảo cho mọi người lùi ra một khoảng, sau đó ra hiệu cho Chilat và Hasa tiến tới. Tuy hai người này không rõ tên Dược Sư muốn làm trò gì, nhưng Khadas đã không có ý kiến vậy thì mình cứ nghe lệnh thôi.

Hasa là người đầu tiên, gã rút thanh kiếm dài ra, giơ nó qua đầu, tập trung nguyên lực toàn thân khiến đầu kiếm chuyển sang màu bạc trắng, sau đó bất ngờ chém thẳng xuống kia. Nhưng khi chúng tiếp xúc với nhau, lạ lùng là lại không có tiếng động nào vang lên, cục sắt cứ thế bị chẻ ra làm đôi cứ như người ta dùng dao cắt đậu phụ. Hoàng lại gần quan sát một lúc rồi nói:

- Được rồi, Chilat, ông cũng thử xem.

Khác với Hasa, Chilat chỉ đơn giản dùng tay không y như lúc ra tay với Hoàng tại hội đấu giá. Ông ta làm một thủ thế đơn giản, nhưng khi nắm đấm chạm vào mục tiêu, toàn bộ không khí phía sau cứ như bị tách ra làm đôi, hai rãnh xoáy nhỏ xé tan nó ra thành từng mảnh nhỏ, nhìn qua rõ ràng kinh dị hơn Hasa nhiều. Hoàng nhặt vài mẩu vụn lên sờ thử, mặt vẫn không biểu hiện gì.

- Thiếu chủ, ngài thấy thế nào.

Người lên tiếng lại là mẹ cả, trong số thuộc hạ của Khadas thì bà ta cũng thuộc dạng có thực lực rất mạnh, hiển nhiên có thể nhìn ra mạnh yếu giữa Hasa và Chilat. Hoàng chỉ im lặng quan sát thiệt hại, hắn đã dùng “Kirie Elodon” lên mấy khối sắt này, từ đó nhờ hệ thống phân tích. Theo đó Chilat ra đòn mạnh hơn Hasa tầm mười phần trăm, nhưng nói về độ xuyên phá thì lại thua khá nhiều, rất khó nói ai giỏi hơn, cái này còn tùy thuộc vào kinh nghiệm và khả năng ứng biến nữa.

Hoàng ngồi suy nghĩ, tính toán vô cùng tập trung, bên phía Khadas không dám lên tiếng nên đành phải chờ đợi trong im lặng. Rất lâu sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, từ tốn nói:

- Tên Nguyền Sư kia muốn gì mới chịu tha cho con trai ngài?

Khadas nghe Hoàng lại tiếp tục hỏi một vấn đề không liên quan gì thì hơi thất vọng, nhưng vẫn phải trả lời:

- Ngoài số thuốc ở hội đấu giá thì phải có thêm cô bé Băng Nữ.

- Thời hạn và địa điểm?

- Cái này thì tôi không rõ lắm, lão ta có để lại một mảnh giấy làm dấu, nếu đồng ý thì tôi phải xác nhận, nó sẽ chỉ đường cho chúng ta.

- Ừm, thế là đủ rồi. Tôi còn một yêu cầu nữa, nếu như muốn cứu Anton, tôi cần một người đi theo và phải tuyệt đối tuân lệnh vô điều kiện. Ngài thấy sao?

Khadas dĩ nhiên không thấy có vấn đề gì, chỉ cần chữa được cho con trai thì bảo ông ta đổi mạng còn được, vì thế rất nhanh gật đầu. Đúng lúc này Chilat nãy giờ đứng yên lặng bất chợt lên tiếng:

- Thiếu chủ, nếu được tôi tình nguyện đi theo. Nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì, kể cả là mạng sống tôi cũng sẵn lòng tuân lệnh.

Nếu bảo còn người nào muốn cứu Anton mãnh liệt nhất, ngoại trừ Khadas ra thì chính là Chilat. Ông ta vẫn tự trách mình đã lơ là để xảy ra chuyện này, chưa kể bao nhiêu năm chung sống cùng Chilat đã mặc nhiên coi Anton như người thân của mình, nếu thằng nhóc đó có xảy ra chuyện gì, ông ta cũng chẳng còn động lực để sống tiếp nữa. Hoàng quay sang nhìn xoáy thẳng vào ông già này, nhưng câu trả lời lại làm cho Chilat phải thất vọng:

- Rất tiếc, người tôi cần không phải ông, mà là hắn.

Hoàng vừa nói vừa chỉ sang Hasa, lập tức cả mẹ cả và Chilat đều phải quay sang nhìn hắn, có điều tên lãng khách có vẻ phớt đời đáng phục, mặt không đổi sắc đứng nguyên tại chỗ. Khadas cũng lấy làm khó hiểu, tuy Hasa là cận vệ mạnh nhất, nhưng nếu phải cử ai đó đi cứu Anton thì ông ta sẽ chọn Chilat. Tuy vậy nếu tên Dược Sư này đã nói vậy thì đành chịu, Khadas nghiêm túc ra lệnh:

- Nếu vậy thì... Hasa, ngươi hãy tạm thời đi theo Thiếu chủ vậy, dù cậu ta có bất cứ yêu cầu gì, dù là vô lý cách mấy cũng phải tuyệt đối nghe theo, đây là mệnh lệnh trực tiếp của ta đấy.

Hasa nghe chủ nhân giao phó xong chỉ đơn giản gật đầu rồi tiếp tục đứng im như đá, Khadas chỉ biết lắc đầu chán nản, tên lãng khách này tính tình khô như ngói, chả giao tiếp được với ai, thôi thì đành phó mặc vậy. Về phần Hoàng thì đã có dự tính riêng, nếu như mọi việc theo đúng kế hoạch, chính Hasa mới là mắt xích quan trọng nhất, hắn thong thả đứng dậy rồi nói:

- Ngài hãy thông báo lại cho lão già kia, bảo chúng ta sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, phần còn lại tôi và Hasa sẽ xử lý.

- Nhưng... thiếu chủ, chính xác là cậu định làm gì?

Khadas nghe Hoàng nói hời hợt cứ như giỡn chơi thì tim gan nhảy loạn lên trong lồng ngực, vấn đề chết người mà thằng này nói cứ như là đi dạo phố vậy. Hoàng chả buồn giải thích, chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên chiếc mặt nạ, tức thì nó lập tức biến đổi, rất nhanh đã hóa thành khuôn mặt của cô bé Băng Nữ Lea, hoàn hảo y như người thật. Trong lúc mấy người Khadas còn đang ngạc nhiên, hắn lười biếng buông ra một câu:

- Đơn giản lắm, chúng ta chỉ cần tóm cổ và đập cho tới khi nào lão già Nguyền Sư đồng ý chữa cho con ngài thì thôi.
Bình Luận (0)
Comment