Những ngày tiếp theo, Hoàng bắt đầu công cuộc tìm hiểu và ra lệnh cho Hasa theo cách nhanh nhất, hắn nhận ra một điều rằng tên lãng khách này ngoại trừ việc hơi ít nói thì các mặt khác đều rất ổn. Hasa luôn tuân thủ tuyệt đối bất cứ những gì Hoàng yêu cầu, y như một cái máy được lập trình sẵn, do vậy mặc dù hai người chẳng hề giao tiếp mấy, nhưng công việc tiến triển rất suôn sẻ.
Phong cách chiến đấu của Hasa rất khác so với những Kiếm Sư truyền thống, đây là một loại hình kết hợp giữa vũ khí và cách di chuyển độc lập của các dân tộc thiểu số nằm ngoài rìa Rừng rậm vô tận, tuy nó rất khó để kết hợp theo đôi nhưng lại tuyệt vời cho những lãng khách luôn đơn độc. Trong thời gian có hạn, Hoàng cũng không thể nắm bắt hết được tất cả, tuy vậy với Kiếm Sư cấp bảy như Hasa, việc này cũng chẳng quan trọng lắm, hắn dư sức để chiến đấu một mình, Hoàng đơn giản chỉ cần cung cấp thông tin từ tuyến sau là được.
- Thiếu chủ, đã nhận được thông tin về địa điểm cũng như thời gian trao đổi rồi.
Khadas thời gian này đương nhiên cũng chẳng ngồi không, ông ta dựa vào tờ giấy Zato để lại đã liên lạc thành công về vấn đề đàm phán, tất nhiên là phải chấp nhận toàn bộ điều kiện. Lão già này quả thực là một kẻ quá giảo hoạt, do đã dám chắc sẽ nuốt lời nên chỉ đưa ra thông tin vào giờ chót, chỉ duy nhất người đến đàm phán mới có thể tìm ra địa điểm, bảo đảm là Khadas không thể tận dụng lợi thế đông người để tóm cổ mình được. Ý định của Zato rất rõ ràng, giết người đi theo hộ tống rồi đoạt cả Băng Nữ lẫn thuốc về.
- Thiếu chủ, cậu thực sự chỉ cần một mình Hasa đi theo thôi sao.
Trước lúc đàm phán một ngày, cả Khadas lẫn mẹ cả đều lo lắng đưa vấn đề này ra bàn bạc một lần nữa, theo họ chỉ có hai người đi đến gặp lão già Nguyền Sư đó quả thực rất nguy hiểm. Tạm thời chưa nói có kế hoạch bí mật gì, nhưng nếu phải đánh tay đôi thì Hasa hoàn toàn không có một phần trăm cơ hội chiến thắng nào, đó là chưa kể Hoàng chỉ là một Dược Sư, tuy lần giao đấu với Chilat khá ấn tượng nhưng nó vẫn chưa đủ. Khadas ngoài lo lắng cho tính mạng con trai, thì vẫn phải tính tới việc lỡ tên học trò này xảy ra chuyện thật, trách nhiệm chẳng phải sẽ đổ hết lên đầu ông ta?
Hoàng nhìn ra được sự thiếu tin tưởng của mấy người này, cũng khó trách họ được vì mình căn bản chẳng hé lộ tí chiến lược nào. Việc hắn là kẻ vô nguyên lực là vấn đề liên quan đến tính mạng, nếu trong trường hợp phán đoán sai, Hoàng sẽ bỏ mặc Hasa và cúp đuôi mà chạy ngay lập tức, hắn chưa phải mẫu người vĩ đại tới mức hi sinh vì người khác. Nhưng đó chỉ là giải pháp cuối cùng, với những gì đã chuẩn bị, Hoàng rất tin tưởng chuyến đi này sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
- Ngài đừng lo, sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Chẳng phải chỉ là một lão già Nguyền Sư đang bị thương sao, còn chưa đáng để tôi bận tâm.
Hắn tranh thủ chém gió vài câu, cố tỏ ra mình hoàn toàn không quan tâm tới đối thủ, dù sao thì lo lắng cũng chả giúp ích được mấy. Khadas tuy chưa an tâm lắm, nhưng trong tình cảnh này thì tên Dược Sư trẻ này là cứu cánh duy nhất mà ông ta có, thôi thì đành trông chờ hết cả vào hắn vậy. Về phía mẹ cả và Chilat thì ngược lại, hai người này rất có lòng tin vào Hoàng, một phần do họ đã từng chứng kiến hắn động tay động chân.
Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi, cuối cùng cũng tới lúc đàm phán. Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất, Hasa và “Băng Nữ” Lea đang chuẩn bị lên đường. Do chuyến đi lần này đối phương nắm quyền chủ động, thành ra không thể cử nhiều người hơn được, tránh tình trạng tự bóp lẫn nhau. Khadas đang phải ở trong phòng trông nom Anton, do đó chỉ có mẹ cả và Chilat ra tiễn Hoàng lên đường. Chilat cúi đầu rất thấp, nói:
- Thiếu chủ, xin ngài hãy cố gắng giúp giùm cậu chủ.
Chilat không được đi cùng, thành ra đành phải đặt hết hy vọng lên tên đeo mặt nạ này. Mẹ cả đứng cạnh thì không mất hình tượng như vậy, chỉ đơn giản nói:
- Hai người cẩn thận, nếu được thì hãy cố tự lo cho bản thân mình trước.
Ý tứ của bà ta rất rõ ràng: “nếu nhắm không làm được thì cứ bỏ”, mẹ cả tuy rất trung thành nhưng cũng không thấy chủ nhân vì một đứa con trai vô dụng mà suy sụp cả đời. Khadas vẫn còn người thừa kế chính thức khác, đó là chưa kể khó khăn lắm mới tạo được quan hệ cùng tên Dược Sư này, nếu vạn bất đắc dĩ hắn xảy ra chuyện, chả hóa là công toi hết. Chính vì vậy mà trong thâm tâm, mẹ cả là người phản đối chuyện đàm phán này nhất.
- Hai người yên tâm, tôi tự sẽ có cách.
Hoàng không muốn nói mấy lời thừa thãi, sau khi quẳng ra một câu trấn an giao tiêu chuẩn, rất nhanh chóng liền biến mất. Do chỉ có hắn và Hasa đi cùng nhau, nên cũng chỉ cần một cỗ xe bình thường là đủ, do địa điểm nằm cách rất xa thành Roc nên phải khởi hành luôn. Tên lãng khách lúc này đã thay một bộ trang phục thông thường, ngồi phía trước điều khiển xe, cứ thế phóng thẳng một đường ra khỏi thành.
Sau hơn nửa ngày di chuyển, cả hai người đã đến địa điểm chỉ định. Đây là một bãi chăn thả bỏ hoang, đất đai cằn cỗi khô héo, dân cư hầu hết đều là người du mục hoặc các đoàn đội nhỏ, họ đều chỉ coi đây là chỗ nghĩ chân tạm thời trong hành trình, vì vậy nơi đây là kiểu mẫu hoang mạc điển hình, tìm lòi mắt không ra một cái thị trấn nào.
Lúc Hoàng và Hasa xuống xe thì trời đã về chiều, cả hai đứng trước một khu nông trại bỏ hoang đổ nát. Tại nhũng nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, chuyện một vài hộ dân không sống nổi phải bỏ xứ mà đi rất phổ biến. Hoàng nhìn lướt qua xung quanh, quả nhiên là không thấy bóng dáng của bất kì sinh vật sống nào, có chết ở đây cũng chẳng ai biết, tuy vậy hắn vẫn rất bình tĩnh, nói với tên lãng khách:
- Đi thôi.
Hasa lấy ra mảnh giấy Zato để lại rồi để trong lòng bàn tay, vận nguyên lực lên nó, một đường thẳng mờ mờ hiện ra, chỉ dẫn đường đi cho hai người. Thực tế đây là một loại công cụ liên lạc khá phổ biến trên đại lục, chủ nhân chỉ cần đơn giản tạo ra kết nối theo thời gian, nếu có ai đó muốn liên lạc thì chỉ cần dùng nguyên lực thích hợp kích hoạt món đồ đó là xong. Việc này dĩ nhiên chỉ Hasa làm được, vì Hoàng không có nguyên lực, tính ra cũng khá là phiền phức.
Hai người đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ thì bắt gặp một khu nhà kho cũ, lúc này mảnh giấy cũng tự động tan ra thành bụi. Zato không biết từ chỗ nào bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, nở một nụ cười nham nhở, nhìn sang rồi nói:
- Chỉ có hai người thôi sao, các ngươi cũng can đảm đấy.
Hasa chẳng nói chẳng rằng, lôi ra một túi nhỏ rồi quẳng về phía trước, bên trong nó là ba lọ hồi phục sơ cấp như đã hứa, Zato rất nhanh đón lấy rồi thu nó vào người. Sau đó, lão đánh mắt ra phía sau, Hasa hiểu ý nên cũng thuận tay đẩy món “hàng” cần trao đổi lên, Hoàng – hay nói đúng hơn là “Băng Nữ” Lea đang run lập cập bước tới. Zato thấy vậy liền đổi giọng trấn an:
- Lại đây nào cô bé, ta không có ý xấu đâu.
Tuy vậy, “Lea” có vẻ vẫn chưa hết sợ, chỉ dám quanh quẩn sau trốn lưng Hasa, buộc lòng tên lãng khách phải dùng lực đẩy ra xa. Zato cũng không gấp, lão ta nắm chắc đối phương chỉ có đúng một người, nơi này lại không phải phủ thành chủ, không có bất cứ phép màu nào xảy ra được. Do đó cứ từ từ mà giải quyết, dù sao với một Nguyền Sư thì Băng Nữ có giá trị vô cùng lớn, cẩn thận vẫn hơn.
“Lea” níu kéo với Hasa một hồi thì có vẻ đã mệt, đành phải bước về phía lão già trước mặt. Nhưng đúng lúc Zato chuẩn bị đoạt người, sau đó ra tay giết luôn gã hộ vệ thì một chuyện quái dị xảy ra. “Lea” đột nhiên đứng lại, làm một loạt động tác vặn người ưỡn lưng cực kì khó coi, sau đó cất giọng ồm ồm vô cùng không tương xứng với giới tính:
- Này lão già, thế rốt cuộc là lão có tính giao dịch công bằng hay không vậy?
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt quả thực vô cùng quái dị, “Lea” đang đứng đó rõ ràng là một cô bé nhưng thái độ và lời nói lại khác hẳn, cứ như là bị ma nhập. Zato nhất thời chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lão ta du lịch nhiều nơi, đã từng thấy qua rất nhiều chủng tộc khác thường. “Lea” ở hội đấu giá rõ ràng là một Băng Nữ bình thường, chắc chắn không phải con lai, càng chẳng thể nào có chuyện cô ta biết nói tiếng bụng, vậy cái giọng nói quái đản vừa phát ra là của ai?
- Sao, chưa thấy nam giả nữ bao giờ à. Ấy chết, tôi sơ ý quá, để đổi lại đã.
Khuôn mặt của “Lea” từ từ biến đổi, vặn vẹo rồi chảy ra như cao su bị đốt nóng, nhìn y như trong phim kinh dị. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ cơ thể của cô bé liền thay đổi, một tên đeo mặt nạ có vẻ là nam đã thế chỗ. Zato ngẩn người ra vì ngạc nhiên, chưa từng thấy phương pháp giả trang kì lạ như vậy bao giờ, cảm giác bị người khác giỡn chơi ngay trước mũi làm lão rất khó chịu, xẵng giọng hỏi:
- Ngươi là ai, giả dạng con bé Băng Nữ kia có ý định gì?
Hoàng bận bịu chỉnh lại trang phục, hoàn toàn không thèm để tâm đến những gì xung quanh. Zato thấy tên này coi mình như không khí, cực kì tức giận muốn lập tức giết chết hắn, nhưng do chưa biết đối phương có thực lực ra sao nên không dám tấn công trước. Thành ra một cảnh tượng rất kì cục diễn ra: tên đeo mặt nạ hồn nhiên đứng lau mặt, Hasa cách xa đó một khoảng thì thủ thế sẵn, trong khi Zato đứng chôn chân im lặng. Một lúc lâu sau đó Hoàng mới lên tiếng:
- Chậc, nhìn lão cũng có tuổi, sao đần độn quá vậy. Hiển nhiên tôi đến đây để đàm phán rồi.
Cách nói chuyện tưng tửng mỉa mai của Hoàng làm Zato tức muốn xì khói, thằng khốn này rốt cuộc có ý định gì đây, chả lẽ hắn được tên thành chủ kia thuê để đối phó mình? Cái này cũng có thể, nhưng trong phạm vi thành Roc làm gì có ai đủ sức để đánh tay đôi cùng một Nguyền Sư cấp tám, vô lý, thực sự quá vô lý. Zato càng nghĩ càng không hiểu, chỉ thẳng vào tên đeo mặt nạ, hỏi:
- Người thông minh không làm chuyện dư thừa, ngươi hẳn cũng biết cái gọi là đàm phán này có nghĩa gì. Nói, thực ra ngươi là ai?
- Này, chưa ai dạy lão cách nói chuyện lịch sự với người đối diện à, thái độ bố láo như vậy là không nên đâu.
Hoàng vừa dứt lời lập tức đã có một quả cầu lửa to bằng cái nồi cơm điện bắn thẳng vào mặt hắn, nhưng rất may là Hasa đã kịp thời lao tới đẩy văng nó đi. Khỏi cần hỏi cũng biết đây là tác phẩm của Zato, hiện tại lão đang tức đến nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn thiêu thằng khốn đeo mặt nạ đó ra tro. Hoàng trốn kỹ sau lưng Hasa, chỉ lộ đúng nửa khuôn mặt nhưng vẫn chõ mồm ra lanh lảnh:
- Ê, không ai chơi trò đánh không báo trước như vậy đâu nhé, chúng ta là người văn minh, nói chuyện bình thường không động tay động chân.
Hoàng vừa nói vừa vung vẩy tay chân, bày ra đủ các loại tư thế quái đản, ngón giữa liên tục giơ thẳng về phía trước. Cả Zato lẫn Hasa đều chẳng hiểu nổi thằng điên này đang bày trò gì, nhưng cả hai phía đều không muốn là người ra tay trước, tránh đối phương có gài bẫy sẵn, vì vậy đều đứng im chờ đợi. Cuối cùng Zato cũng không kiên nhẫn nổi nữa, lên tiếng:
- Bớt diễn trò đi, rốt cuộc ngươi và tên lãng khách kia đến đây có ý định gì.
Hoàng nghe vậy thì thò cổ bước ra phía trước Hasa, hai tay vẫn đánh liên hồi như bị động kinh, trả lời:
- Hử, rõ ràng là lão muốn trao đổi hàng mới chịu chữa cho con trai thành chủ còn gì, hay lại bảo muốn đòi thêm thứ gì khác?
- Được, cứ cho là vậy đi, những thứ các ngươi cần mang tới đâu?
- Chả phải Hasas đã đưa cho lão ba lọ hồi phục sơ cấp rồi sao, ăn cái quái gì tham lam vậy?
Zato cảm thấy mình đang làm một việc cực kì vô nghĩa là nói chuyện với một kẻ thần kinh, tên khốn đeo mặt này đang cố tình muốn giỡn mặt thì phải. Tuy vậy, lão vẫn muốn xem tới tột cùng hắn tính giở trò gì, cố gắng nhịn xuống rồi nói tiếp:
- Còn con bé Băng Nữ đâu, chính nó mới là thứ ta muốn chứ không phải mấy thứ thuốc vớ vẩn này.
- Ê, ba lọ hồi phục sơ cấp là đồ tốt nhất tại đây rồi đó, không thể kiếm ra thứ giống như vậy đâu. Còn về việc Lea thì thật ngại quá.... tôi lỡ đem gả cô bé đi mất rồi, hay lão chịu khó chờ đi, biết đâu mấy chục năm nữa sẽ xuất hiện một người khác.
Hoàng còn chưa nói hết câu thì đã có một luồng sóng màu đen bắn thẳng tới hắn, Zato cuối cùng đã không còn chịu nổi màn nhố nhăng này nữa, quyết định giết cả hai kẻ này, nhất là tên đeo mặt nạ chết tiệt kia. Hasa rất nhanh rút kiếm tiến lên, chém ra một đợt nguyên lực đánh tan đòn thế của đối thủ, đồng thời thủ thế sẵn sàng chiến đấu. Hoàng thì đã chuồn ra phía sau từ lúc nào không biết, vẫn cố vống mõm lên nói sang sảng:
- Này này, cái gì cũng có thể giải quyết trong hòa bình mà, đâu nhất thiết làm mạnh tay như thế chứ.
Zato lúc này toàn thân đã được bao phủ bởi tầng tầng khí đen dày đặc, không ngừng tỏa ra bốn phía, lão nhẹ nhàng phẩy tay điều khiển chúng từ từ bao quanh lấy khu vực này, chặn ngang đường rút của đối thủ. Khuôn mặt nở ra một nụ cười chết chóc, lên tiếng:
- Nhà ngươi nghĩ mình còn mạng để ra điều kiện với ta sao, đồ sâu bọ hạ đẳng.
Hoàng bắt đầu nhận thấy không khí xung quanh mình di chuyển, có cảm giác bọn chúng sắp hóa thành thực thể mà bóp chết mình đến nơi. Hắn chưa dám chắc rằng đây có phải ảo giác hay không nên đành lùi lại một chút, ra hiệu cho Hasa chuẩn bị rồi nói:
- Chậc, ban đầu tôi chỉ muốn đàm phán yên ổn rồi đập cho lão một trận thôi, xem ra bây giờ phải đảo ngược quá trình rồi, không hung ác chó mèo nó khinh.... Hasa, lên.
Tên lãng khách nãy giờ đứng yên như tượng, tích tụ nguyên lực xuống dưới chân chờ sẵn, Hoàng vừa dứt lời liền lập tức bắn tới như một quả tên lửa. Đúng lúc này, một đám khí đen bỗng tụ lại thành hình bàn tay, giáng thẳng xuống đầu Hoàng đang đứng phía sau, toàn bộ chỗ hắn đứng cứ như bị búa tạ khổng lồ đập xuống tạo thành một lỗ tròn vo. Tình huống này diễn ra quá nhanh khiến Hasa buộc phải dừng lại, không biết có nên quay lại cứu tên đeo mặt nạ hay không. Nhưng từ trong đám đất đá tung tóe, Hoàng điềm nhiên xuất hiện như chưa có gì xảy ra, phủi phủi bụi trên người rồi cất giọng đầy châm biếm:
- Cũng kinh đấy, rất tiếc là chưa ăn thua đâu.