Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 41

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Bên trong Tàng Thư Các, những việc có quan hệ tới yêu ma quỷ quái được ghi lại cũng không quá nhiều, hắn ở Tàng Thư Các vài canh giờ, mười ngón tay lật xem vô số quyển sách, mới tìm được nội dung mình cần tìm.

Sách thượng cổ có ghi lại, yêu tinh đều dựa vào việc hút tinh khí hoặc dương khí của con người để mà tu luyện, hắn lại không giống như thế, hắn hấp thụ chính là linh khí thiên địa. Tuy rằng không rõ ràng lắm thân thể của mình biến hóa như thế nào, hắn lại biết ban đêm vào thời điểm có ánh trăng, lực lượng trong thân thể hắn sẽ nương nhờ trăng mà phá lệ dư thừa, hắn căn bản không cần hấp thu tinh khí của con người, sự tồn tại của hắn đối với nhân loại căn bản không có thương tổn, đương nhiên không có việc người yêu không chung đường.


[Này như kiểu là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt í.]

Lê Diệp tra xong mới phát hiện bên ngoài trời đã tối, hắn đã bỏ lỡ thời gian ăn cơm chiều.

Lúc này Thần ca nhi đang học lớp buổi chiều. Thấy Lê Diệp chậm chạp không trở lại, nội tâm y tràn ngập lo âu, cũng là lần đầu y thất thần ở trong lớp học sau khi tới học viện. 

Tan học y liền đứng lên, đồ đạc cũng không dọn dẹp, trực tiếp ra sau núi tìm tiểu hồ ly.

"Thần ca nhi, ngươi đi đâu vậy?" Thấy Thần ca nhi theo sau phu tử đi ra ngoài, An Tử Hi hơi hơi lo lắng, vội vàng đuổi theo, ngày thường tính tình Thần ca nhi vẫn luôn thành thục ổn trọng, hôm nay nhìn như thế nào cũng thấy quái quái?

An Tử Hi đến trước mặt Thần ca nhi, ánh mắt nhìn y mang theo nhiều ít tia quan tâm.

Lúc này sắc trời đã dần dần tối, cạnh cửa đặt một cái bàn, trên bàn có để một cây đèn dầu, khuôn mặt tuấn dật của Thần ca nhi ở dưới ánh sáng của đèn càng thêm có vẻ sáng chói.


An Tử Hi: "Phu tử không phải có cho bài tập sao? Sao đến một quyển sách ngươi cũng không mang về? Có việc gì khiến ngươi sốt ruột sao?"

Thần ca nhi chần chờ tí, mới khẽ gật đầu.

Ngũ quan An Tử Hi thanh tú, cười rộ lên thu hút* mười phần, "Ta giúp ngươi cầm đồ về, có cần hỗ trợ cái gì cứ việc nói."

*Gốc là lực tương tác.

"Được, đa tạ."

"Còn khách khí với ta làm gì?"

Thần ca nhi dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn, "Ta đi một chốc lát sẽ trở về, ngươi để sách trên bàn ta là được, cửa không có khóa."

"Được."

Vương Kim An ôm sách của hai người tới, "Thần ca nhi đi rồi sao? Sao lại thế này? Làm mất đồ vật quan trọng gì sao? Giữa trưa ta đã thấy tinh thần y không tập trung."

An Tử Hi thở dài một tiếng, "Có thể tâm tình y không tốt lắm, xếp hạng ở học viện hôm trước ngươi cũng không phải không thấy, y nhỏ tuổi mà thành tích lại đứng nhất, không biết sau lưng có bao nhiêu người khua môi múa mép."


"Bọn họ có cái gì tốt, chính mình không bằng Thần ca nhi, chẳng lẽ còn có thể trách y thông minh? Bỏ qua vấn đề này không đề cập tới, người kiên định giống như Thần ca nhi vậy cũng không nhiều, mấy ngày hôm trước ta còn nhìn thấy Thư tam mao* muốn tặng lễ vật cho Liêu phu tử, lại bị phu tử cự tuyệt."

*Tóc có ba chỏm.

An Tử Hi có chút kinh ngạc, "Tặng lễ?"

Vương Kim An gãi gãi đầu, "Đúng rồi, khẳng định là muốn phu tử mở cửa sau cho hắn, đại khái thấy Liêu phu tử thường xuyên lén giảng giải thêm không ít thứ cho Thần ca nhi, mới có chút đỏ mắt, còn có người sau lưng nói Thần ca nhi tặng không ít đồ."

An Tử Hi khịt mũi coi thường, "Liêu phu tử là người cương trực công chính, sao có thể nhận lễ vật? Không chỉ Thần ca nhi, ngay cả chúng ta có lén đến thỉnh giáo người, người cũng sẽ chỉ dạy, bản thân mình không cần mẫn hiếu học, bản thân mình không học hỏi tinh thần của người khác, ngược lại đặt điều không tốt đổ lỗi lên đầu người khác, hắn cũng chỉ có thể như thế."
"Để ý hắn làm gì, còn chưa đủ buồn nôn sao, ta lại cảm thấy tâm tình Thần ca nhi không tốt không phải vì việc này, hay là ngày mai tiếp tục quan sát, nếu y vẫn vậy, chúng ta liền tìm y tâm sự, mắt thấy sắp đến đợt khảo thí cuối, không nên vì việc này làm ảnh hưởng đến y."

*

Thần ca nhi mới vừa đi đến cửa học viện, liền nghe được phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ, y quay đầu nhìn qua.

Người tới đúng là Lê Diệp, chân hắn rảo bước, đi nhanh về phía Thần ca nhi, dưới ánh trăng thân ảnh hắn quỷ mị, vạt áo bị thổi bay, quả nhiên là tuấn dật tuyệt luân.

Một khắc nhìn thấy hắn, trái tim luôn treo cao của Thần ca nhi rốt cuộc cũng trở lại lòng ngực, "Ngươi đi đâu vậy?"

Nhận thấy sự quan tâm trong mắt y, đáy lòng Lê Diệp bỗng ấm lên, nhịn không được ôm lấy Thần ca nhi, cọ cọ đầu ở trên cổ y.
"Ta đến Tàng Thư Các."

Giọng nói của hắn có chút ấm áp, hơi thở nóng bỏng phả ra trên cổ Thần ca nhi.

Thần ca nhi chỉ cảm thấy cái cổ cứ nóng hầm hập lại có chút ngứa, y không nhịn được mà nhúc nhích, muốn hắn buông tay, nhớ đến lúa trước chính mình nói có hơi nặng lời, không hiểu sao y lại mở miệng không được, nửa ngày mới thốt ra câu, "Đừng nháo."

Cũng may Lê Diệp chỉ ôm một lát đã buông ra.

Thần ca nhi lúc này mới nghiêm túc quan sát vẻ mặt của hắn, "Ngươi đến Tàng Thư Các làm gì?"

Môi mỏng của hắn khẽ nhấp, nhìn Thần ca nhi thật sâu, biểu tình lại có chút đáng thương hề hề, "Ngươi nói nhân yêu thù đồ."

Biết rõ hắn rất thích giả đáng thương, Thần ca nhi lại không nhịn được mềm lòng, duỗi tay sờ sờ đầu hắn, hắn thật sự cao lên, trước kia khi sờ đầu hắn, chỉ cảm thấy thuận tay vô cùng, hiện tại y lại phải nâng tay kiễng chân.
"Dù người là yêu, ta cũng sẽ không bỏ ngươi."

Đôi mắt Lê Diệp thâm trầm, hai lần bị vứt bỏ, hiển nhiên thương tổn với hắn là cực lớn, sau một lúc lâu mới nghiêm túc nói: "Ngươi đã lừa ta hai lần, lần này sẽ gạt ta nữa sao?"

Bị ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú, Thần ca nhi tự dưng có chút khổ sở, trước kia y chỉ coi Lê Diệp là một con tiểu hồ ly, những lời hứa cũng chỉ xem như dỗ dành tiểu hồ ly, y căn bản không nghĩ tới hứa hẹn của mình với hắn mà nói quan trọng như thế nào.

Biểu tình lần này của y vô cùng nghiêm túc, "Chỉ cần ngươi không muốn rời đi, ta sẽ không đuổi ngươi đi."

Lê Diệp rốt cuộc cũng cười, hắn vươn ngón trỏ, câu lấy ngón trỏ của Thần ca nhi, ý cười ở đáy mắt rực rỡ lấp lánh, "Vậy cứ như ngươi nói, ta cũng không giống những yêu tinh khác, sẽ không hút dương khí người, liền tính đến việc cùng ngươi ở bên nhau cũng sẽ không làm thương tổn đến ngươi."
Mũi hắn cao thẳng, ánh mắt thâm thúy, cười rộ lên phá lệ kinh diễm, cố tình khóe miệng cong lên mang theo tí nghịch ngợm, chỉ cần nhìn chăm chú vào hắn, Thần ca nhi liền cảm thấy trái tim vô cùng mềm mại.

Y tự nhiên không sợ tiểu hồ ly sẽ thương tổn y, bằng không cũng sẽ không trộm nuôi hắn, hôm nay đột nhiên nói đến nhân yêu thù đồ, cũng bất quá là bị ý tưởng muốn cưới nhân loại làm vợ của tiểu gia hỏa dọa nhảy dựng.

"Ta biết, trở về đi, đã khuya rồi."

Đúng lúc này, bụng tiểu hồ ly ục ục kêu lên.

Thần ca nhi có chút buồn cười, "Đói bụng?"

Lê Diệp gật đầu.

Thần ca nhi: "Kia làm sao bây giờ? Trong phòng không có thức ăn."

"Ta lên núi bắt thỏ."

Thần ca nhi hơi hơi nhíu mày, ánh trăng sáng tỏ, chậm rãi dao động trong nước, ánh sáng thanh khiết chiếu lên gương mặt tinh xảo làm y càng thêm xuất trần thoát tục, nhưng mà biểu tình dưới đáy mắt y lại phá lệ thận trọng, "Đã trễ thế này, trên núi khẳng định sẽ có dã thú lui tới. Quá nguy hiểm, không thể đi."
Ngữ khí Lê Diệp nhàn nhạt, lại mang theo dáng vẻ khinh thường, "Sẽ không có việc gì, chúng nó đều sợ ta, sẽ tránh rất xa ta."

Thần ca nhi lúc này mới nhớ tới lúc hắn ba bốn tuổi ở trên núi ngây người thật lâu cũng không có việc gì, hắn nếu có thể hóa thành hình người, đối với các loại thú bình thường có lực uy hϊếp cũng không có gì kỳ quái.

Đúng lúc này bụng Lê Diệp lại phát ra âm thanh, lượng cơm của hắn luôn luôn lớn, cơm chiều lại chưa ăn cái gì, Thần ca nhi biết cảm giác đói bụng rất không dễ chịu, nhịn không được đề nghị nói: "Ta cùng đi với người, tốt xấu có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Thấy Thần ca nhi kiên trì, Lê Diệp cũng không có cự tuyệt. Ở trong lòng hắn, vốn là hy vọng Thần ca nhi luôn có thể bồi hắn, hắn ngồi xổm xuống trước người Thần ca nhi, "Đường núi không dễ đi, ta cõng ngươi tốc độ có thể nhanh hơn chút."
Thần ca nhi bật cười lắc đầu, "Lại không phải là không dễ đi đến mức làm ta ngã không bằng? Đi thôi, sẽ không có việc gì."

Y dẫn đầu bước một bước.

Lê Diệp đành phải đi theo.

Đường núi gập ghềnh, xác thật không dễ đi, đi không bao xa, Thần ca nhi liền thiếu chút nữa té ngã, cánh tay dài duỗi ra, Lê Diệp đem y ôm vào trong lòng ngực.

"Cẩn thận."

Khi Thần ca nhi ngẩng đầu, chóp mũi vừa lúc cọ đến cằm hắn, Lê Diệp chỉ cảm thấy ngứa, nhịn không được cúi đầu hướng chóp mũi Thần ca nhi, cọ thêm hai cái.

Cánh tay Lê Diệp còn chặt chẽ ôm lấy eo y, Thần ca nhi thậm chí có thể cảm nhận được bàn tay to cực nóng của hắn. Việc này bởi vì bóng đêm mà trở nên cực kỳ ái muội.

Mặt Thần ca nhi đỏ bừng, "Buông tay, lớn rồi sao vẫn cứ thích cọ tới cọ lui, ngươi còn là hài tử sao?"
"Thân thể lớn thì có."

[Kiểu bé nó lớn về mặt thể xác thôi, chứ tâm hồn bé nó còn nhỏ lắm =)).]

Thần ca nhi: "......"

Đôi mắt Lê Diệp ở trong đêm đen lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, thấy vành tai Thần ca nhi đỏ, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo.

Thân hình hắn cao lớn vững chắc giống như tường thành, chặt chẽ bao phủ trước mặt Thần ca nhi, Thần ca nhi nhịn không được đẩy hắn ra, lại không đẩy được, chỉ phải nghiêng đầu tránh khỏi tay hắn , "Về sau không thể làm như vậy nữa."

Lê Diệp trầm mặc, đôi mắt gắt gao đuổi theo ánh mắt y, "Vì sao lại không thể?"

Hắn không chỉ muốn cọ, nhìn cánh môi hồng nhuận, hắn còn muốn hôn lên, cảm xúc mềm mại đêm đó vẫn như cũ khắc sâu trong đầu hắn. Hắn nhìn chằm chằm môi Thần ca nhi, không hiểu sao có chút miệng khô lưỡi khô.
"Ngươi là tiểu hán tử, không thể tùy tùy tiện tiện liền ôm người khác."

Đôi mắt Lê Diệp lóe lên, không hiểu sao có chút chột dạ, bởi vì việc hắn còn muốn làm giống như càng quá mức hơn, "Ngươi không phải người khác."

[Xỉu]

Thần ca nhi có loại cảm giác nói chuyện không thông, vừa lúc này, bụng tiểu gia hỏa lại kêu lên.

"Đi thôi, chạy nhanh lên núi, càng chậm trễ lúc trở về sẽ càng khuya."

Thần ca nhi lại lần nữa đi về phía trước.

Trên đường đi hai người không nói chuyện, bất tri bất giác liền đi tới trên núi.

Lê Diệp tóm được một con thỏ hoang, sau khi nướng chín xé xuống cho Thần ca nhi một cái chân thỏ, Thần ca nhi ăn rất ít vào buổi tối, nên phần còn lại đều do hắn xử lý.

Khi xuống núi Lê Diệp nói cái gì cũng phải cõng y, nói xuống núi quá nguy hiểm, không yên tâm, hắn cõng đi ngược lại nhanh hơn một ít, có thể sớm trở về nghỉ ngơi, Thần ca nhi không lay chuyển được hắn, đành phải tùy ý hắn.
Bả vai Lê Diệp rất rộng, trên người cũng không quá nhiều thịt, ở trên lưng hắn, Thần ca nhi chỉ cảm thấy cộm, xương cốt y đều đau.

Lê Diệp đi rất nhanh, không bao lâu, bọn họ liền trở về học viện.

Lúc này Thần ca nhi cũng không biết rằng học viện đã loạn thành một đoàn.

An Tử Hi đem sách của y về, liền thời khắc đều lưu ý động tĩnh cách vách, vốn tưởng rằng đợi một lát Thần ca nhi sẽ trở về, ai biết đợi thật lâu, vẫn không thấy y quay lại.

Y là tiểu ca nhi lẻ loi một mình, An Tử Hi cùng Vương Kim An đương nhiên lo lắng không yên tâm. Hai người liền phân công nhau đi tìm, học viện vốn không quá lớn, đi khắp học viện một vòng, bọn họ vẫn như cũ không tìm được Thần ca nhi, đáy lòng vô cùng nôn nóng.

Hai người sợ Thần ca nhi xảy ra chuyện liền đi báo cho phu tử.
Khi Lê Diệp cõng Thần ca nhi đi đến cửa học viện, phu tử đang mang theo các học sinh ra ngoài tìm y, có mấy người xách theo đèn dầu chiếu rọi đường xung quanh đến nhất thanh nhị sở*.

*Rõ như ban ngày.

Khi Thần ca nhi nhìn thấy phu tử, phu tử đã phát hiện y cùng Lê Diệp. Thân thể Thần ca nhi có chút cứng ngắc, cả người đều ngốc, y vỗ vỗ sau lưng Lê Diệp, muốn được thả xuống. Lê Diệp lại như cũ không buông tay. Hắn đã sớm nghe được thanh âm mọi người tìm Thần ca nhi, là hắn cố ý không ẩn thân.

Bởi vì hắn muốn quang minh chính đại xuất hiện ở bên người Thần ca nhi. Vừa lúc này là cơ hội để hắn xuất hiện.

Phu tử nhìn thấy hắn cõng Thần ca nhi, người hơi cứng đờ liền vội vàng chạy đến. "Thần ca nhi bị thương sao?"

Lê Diệp giành nói: "Chân y bị trẹo, tạm thời không thể đi đường."
hết chương 41.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Phần hôm nay đã đủ dài, ngày mai sẽ tiếp tục nỗ lực, moah moah mọi người.

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Như đã nói ở phần hội thoại thì sau khoảng thời gian vắng bóng, Ngưng Bích Lâu chúng mình đã trở lại rồi đây ~

Đầu tiên, mình xin cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi chúng mình
Bình Luận (0)
Comment