Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 42

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

"Sao lại té bị thương?"

Thần ca nhi không nhịn được nhìn sườn mặt Lê Diệp, lại thấy hắn không chút hoang mang nói: "Ta lên núi săn thú, khi xuống núi ngẫu nhiên gặp được y, y giống như đang tìm một con hồ ly, nói là từ trong nhà chạy ra. Không cẩn thận bị trẹo chân. Ta sợ y một mình không an toàn, đành phải cõng y trở về."

Hắn nói trật tự rõ ràng, biểu tình cũng trấn định tự nhiên, trong nháy mắt, Thần ca nhi đều cảm thấy không quen biết hắn. Nghe thấy y chỉ là sơ ý bị thương chân, Liêu phu tử thở phào nhẹ nhõm, "Ta nghe nói khi ở nhà ngươi có nuôi một con hồ ly, là nó đi lạc tới học viện sao? Đến tột cùng chuyện này là sao vậy?"

Thần ca nhi há miệng thở dốc, lại không biết nói như thế nào, y ngày thường luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cơ hồ chưa từng phạm sai lầm, phu tử đem sự trầm mặc của y tưởng thành y đang thương tâm, "Người không có việc gì thì tốt rồi, còn hồ ly kia, chờ sáng sớm ngày mai, mọi người giúp ngươi tìm xem, hiện tại trời tối đen như mực, cũng không thấy rõ được gì, có chắc an toàn được hay không cũng là vấn đề."


Thần ca nhi có chút hổ thẹn, khi y đi ra ngoài, chỉ nghĩ có Lê Diệp, sẽ không có việc gì, lại không dự đoán được bọn An Tử Hi sẽ vẫn luôn để ý động tĩnh của y, thậm chí kinh động phu tử. Thấy phu tử ngược lại an ủi y, đáy mắt Thần ca nhi tràn đầy tự trách, thật có loại cảm giác không còn chỗ dung thân*, "Cảm ơn phu tử, cảm ơn mọi người."

*Chỗ này ý là em bé xí hổ muốn đào đất trốn đi luôn é.

Tuổi tác y tuy nhỏ, đối nhân xử thế lại luôn ôn hòa hữu lực, ấn tượng của phần lớn học sinh đối với y đều khá tốt, mấy người ra ngoài tìm y thì càng có quan hệ tốt hơn, nghe vậy sôi nổi xua tay, "Đều là bạn học cùng trường, khách khí cái gì chứ."

Liêu phu tử cũng cười cười, ngũ quan ông đoan chính, có đôi mắt ôn nhuận, trong các phu tử, tính tình ông ôn hòa nhất, bằng không An Tử Hi cũng không dám đi quấy rầy ông.


Liêu phu tử vẫy vẫy tay, "Được rồi, đều về nghỉ ngơi trước đi, Tử Thần để Tử Hi dìu ngươi về."

Dù cho bóng đêm có chút nhìn không rõ, khí độ quanh thân Lê Diệp lại làm người thấy rõ ràng, khí thế này không thể có trên người một tiểu ca nhi, hiện tại việc hán tử cùng tiểu ca nhi không còn hà khắc như trước, nhưng chú ý thì vẫn phải chú ý.

Lê Diệp lại không hiểu ý tứ của ông, "Phu tử, cứ để ta dìu y, ta sức lực lớn, không thành vấn đề."

Thần ca nhi nhấp môi dưới, nhàn nhạt nói: "Để ta xuống đi."

Y luôn thông tuệ, tự nhiên đoán được tiểu hồ ly tính toán gì, thấy chuyện lớn như vậy mà hắn không cùng mình thương lượng trước, đáy lòng Thần ca nhi không hiểu sao có chút khó chịu đến hoảng, hơn nữa lại nháo ra một đống chuyện thế này, ngữ khí của y tự nhiên có chút lạnh nhạt.


Đáy lòng Lê Diệp thắt chặt lại, sợ Thần ca nhi sinh khí, môi mỏng mím chặt lên, giải thích nói: "Ngươi bị trẹo chân, ta thả ngươi xuống, rồi lại để người khác đưa ngươi về, ta trực tiếp đem ngươi đưa trở về không tiện hơn sao?"

Thần ca nhi trầm mặc không nói, y đương nhiên không muốn phiền toái An Tử Hi, chân y còn rất tốt, y cũng không có mặt mũi nhờ cậu đưa về.

Biết Thần ca nhi sẽ nghe lời Liêu phu tử, Lê Diệp nâng mắt nhìn thoáng qua ông.

Thấy ánh mắt hắn ngay thẳng, tuổi cũng không quá lớn, Liêu phu tử nhàn nhạt nói: "Vậy vất vả ngươi."

Rất nhanh liền đến chỗ ở.

Liêu phu tử: "Đã trễ thế này, đường núi không dễ đi, ngươi đợi đến hừng đông lại rời đi, cái khác thì học viện không có, giường đệm thì vẫn còn một ít."

Lê Diệp gật đầu, nói tiếng cảm ơn, trong giọng nói tràn đầy cảm kích, hắn vốn tuấn mỹ phi phàm, giờ phút này lại thủ lễ như thế, làm ấn tượng của Liêu phu tử đối hắn thập phần tốt, "Ngươi là người ở nơi nào? Sao trễ như thế này lại xuống núi? Không sợ gặp nguy hiểm sao?"
Lê Diệp: "Kỳ thật ta là muốn đến học viện Lộc Sơn đọc sách, hơi đói bụng mới lên núi tìm chút đồ ăn, nhưng mà trong nhà...."

Những lời hắn chưa nói hết, làm Liêu phu tử cẩn thận quan sát hắn một lát, thấy ánh mắt hắn thanh minh, khí chất bất phàm, đáy lòng còn tưởng rằng hắn là con cái nhà giàu có, vì muốn học nên gạt trong nhà trốn đi.

Nhưng là học viện có quy củ của học viện, tự nhiên không có khả năng tùy tiện nhận hắn, Liêu phu tử kêu một học sinh đưa Lê Diệp đến chỗ ở của nhóm hán tử, tìm cho hắn một chiếc giường, tính toán để hắn ở một ngày một đêm rồi lại rời đi.

Còn muốn xin học? Hắn nói cứ như thật vậy, đáy lòng Thần ca nhi không hiểu sao có chút hoảng, y chỉ cảm thấy như mình vừa lơ đãng không để ý, tiểu hồ ly ngoan ngoãn hiểu chuyện của y liền biến thành một tên đại lừa đảo, nói dối không chớp mắt.
*

Đêm khuya tĩnh lặng, Lê Diệp lại trở về phòng Thần ca nhi.

Thần ca nhi đã nằm trên giường, y còn chưa ngủ, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, liền nói: "Muốn đến học viện Lộc Sơn đọc sách? Ta sao lại không biết ngươi thích học tập vậy?"

Lê Diệp sờ sờ chóp mũi, biến thành hài tử cọ tới trước mặt Thần ca nhi, hắn rất giảo hoạt, tất nhiên là biết khi đối mặt với bộ dáng tiểu hài tử của hắn, Thần ca nhi rất dễ dàng mềm lòng.

"Ta không yêu học tập, chẳng lẽ ta thích việc cứ mãi ẩn thân sao? Mỗi lần về nhà, ta đều phải biến thành hồ ly? Ngươi đi nhặt củi, Vương Thụy có thể giúp ngươi mang về, còn ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn."

Thấy hắn lần đầu nói như vậy, tuy bề ngoài hắn là con người nhưng thâm tâm hắn vẫn là một tiểu hồ ly, Thần ca nhi trầm mặt nửa ngày tức giận trong lòng cũng vơi đi hơn nửa, y nhấp môi dưới, nhàn nhạt nói: "Dù vậy ngươi cũng không nên gạt ta."
Lê Diệp chôn đầu vào lòng ngực y, ngữ khí đáng thương vô cùng, "Ta không có gạt ngươi, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải bọn họ, sau khi thấy bọn họ ta mới tính toán nhân cơ hội này xuất hiện ở trước mặt mọi người luôn."

"Tính đến dù ngươi có xuất hiện thì sao? Thời điểm chiêu sinh đã qua, ngươi đã không có thân phận tú tài, lại không có người tiến cử, học viện sao có thể cho ngươi ở lại?"

"Cái này ngươi đừng vội, ta sẽ từ từ nghĩ cách."

"Được được được, ta mặc kệ, ta cái gì cũng mặc kệ, ngươi thích như thế nào liền như thế đó, đi về chỗ ở của ngươi."

Lê Diệp có chút ủy khuất, "Ca, ngươi nói không đuổi ta đi."

"Ai là ca ngươi."

Lê Diệp cầm lấy tay Thần ca nhi đánh lên người mình một cái, thái độ nhận sai rất tốt, "Ta sai rồi, ngươi đừng tức giận."
Thần ca nhi bị bộ dáng chơi xấu của hắn làm cho hoàn toàn bất lực, một lúc lâu sau mới xoa nhẹ giữa mày, "Nếu muốn lấy thân phận con người để sống, về sau ngươi sẽ không được đến nơi này nữa, đây là chỗ ở của tiểu ca nhi, không có đạo lý nào mà một hán tử như ngươi lại chạy đến nơi này."

Lê Diệp ngẩng đầu nhỏ lên, đương nhiên nói: "Ta là tiểu hồ ly của ngươi, không ở chung với ngươi, thì ta ở chung với ai đây?"

Vừa nói xong lời này Thần ca nhi liền liếc mắt nhìn hắn, biểu tình trên mặt y làm cả người hắn có chút khẩn trương, "Tiểu hồ ly của ta không phải bị lạc rồi sao? Ta đi lên núi tìm nó mà không thấy, chân còn bị thương."

[Dừa=)))))]

Lê Diệp có chút đuối lý, sờ sờ chóp mũi, không dám phản bác.

Thần ca nhi nhịn không được lại trừng hắn một cái, y rất ít khi tức giận, lúc này nóng giận, ngũ quan thập phần sinh động, Lê Diệp nhìn chằm chằm y, đột nhiên vươn tay nhỏ ôm lấy cổ y, hôn lên mặt y một cái, "Đừng tức giận."
Thần ca nhi sửng sốt một chút, không biết vì cái gì, rõ ràng hắn chỉ như hạt đậu nhỏ*, y lại có loại cảm giác nói không nên lời, Thần ca nhi xụ mặt đẩy hắn ra, "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên hở một tí lại ôm, lại hôn."

*Kiểu con nít ý.

Ánh mắt Lê Diệp sâu thẳm, biểu tình lại thập phần vô tội, "Trước kia ngươi cũng hôn với ôm ta."

Thần ca nhi sửng sốt một chút mới phản ứng lại, thời điểm hắn nhắc đến là khi hắn ở hình thái hồ ly, nhìn biểu tình đúng lý hợp tình của hắn, cố tình y lại không biết nên phản bác như thế nào. Y đã hôn hắn, cũng từng ôm hắn, nhưng bản chất giống nhau sao? Thần ca nhi tới nay vẫn còn nhớ rõ bộ dáng hắn khi còn là tiểu hồ ly, mỗi ngày đều trưng ra biểu tình cầu ôm, ngược lại hôm nay hắn lại đem chuyện này ra nói.
Trách không được người ta thường nói hồ ly giảo hoạt! Hiện tại còn chưa lớn đã như vậy, về sau thành niên, có khi còn muốn cao hơn trời? Thần ca nhi nhấp môi dưới, cảm thấy ngực càng nghẹn muốn chết, tiểu hồ ly nghe lời ngoan ngoãn trước kia sao lại trở thành như bây giờ chứ!

Sợ y tức giận, Lê Diệp lui ra phía sau một bước, ngữ khí tràn đầy ý tứ trấn an, "Ta không có ý gì khác, hiện tại ngươi vẫn có thể ôm, hôn ta."

Ai muốn hôn ngươi, ôm ngươi! Thần ca nhi vốn là người có nhiều lý lẽ, ngày thường cũng sẽ dạy hắn vài câu, nhưng lúc này y chỉ biết giận dỗi, chỉ cảm thấy đáy lòng nghẹn muốn chết, lười để ý đến hắn, kéo chăn lên nằm xuống, không thèm để ý hắn.

Lê Diệp có chút chột dạ, biến thành tiểu hồ ly cọ vào lòng ngực y, dù cho đã trưởng thành hơn chút, thân hình nó so ra vẫn là kém hơn hồ ly thành niên, hắn co thân mình lại hướng vào lòng ngực Thần ca nhi, đôi mắt ngập nước, giống như hối lỗi cầu tha thứ.
Thấy Thần ca nhi không để ý tới hắn, hắn lại cứ quay quanh lấy lòng, lỗ tai ngớ ngẩn dựng lên, thậm chí vươn móng vuốt nhỏ cào hai phát, bộ dáng đáng yêu như vậy, đổi thành ngày thường Thần ca nhi đã sớm mềm lòng, nhưng hiện tại y lại hoàn toàn không muốn để ý đến hắn, càng không muốn ôm hắn, miễn cho nó lại thành nhược điểm.

Tiểu hồ ly vươn móng nhỏ chạm vào tay Thần ca nhi, Thần ca nhi chui vào trong chăn, cố ý cùng hắn ngăn cách, mặc dù chăn rất mỏng, thời tiết lại có chút nóng, không quá một lát Thần ca nhi cảm thấy có chút chịu không nổi.

Lê Diệp không chịu nổi nhất là khi thấy y bị nóng bị lạnh, nhịn không được điều động linh khí quanh thân bắt đầu hạ nhiệt độ.

Dưới sự trợ giúp của hắn, nhiệt độ trong phòng dần hạ thấp, Thần ca nhi đắp chăn cũng không hề cảm thấy nóng, thấy hắn đáng thương hề hề nằm ở ngoài chăn, uể oải ỉu xìu, Thần ca nhi không hiểu sao lại có chút mềm lòng.
Rồi lại không muốn dễ dàng tha thứ hắn, vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, mơ mơ màng màng trong chốc lát thế nhưng y lại ngủ luôn.

Sở dĩ y ngủ nhanh như vậy, cùng việc tiểu hồ ly thi triển tinh thần lực không tránh khỏi có liên quan, hắn không thể nhìn Thần ca nhi vẫn luôn buồn rầu, lại không biết nên dỗ y thế nào, đành phải để y nghỉ ngơi trước rồi tính tiếp.

Ngày hôm sau, khi Thần ca nhi tỉnh lại, Lê Diệp đã đi rồi, thấy hắn còn biết đúng mực, đáy lòng tức giận của Thần ca nhi tất nhiên tiêu tán một ít, bản thân y cũng không phải là người hay tức giận, không biết vì sao cứ việc liên quan đến tiểu hồ ly, cảm xúc của y đều luôn không ổn, ngẫm lại cũng không phải không có đạo lý, khi y bảy tuổi, cha mẹ vừa mới li hôn, từ lúc ấy liền có tiểu hồ ly bên người làm bạn, sự tồn tại của hắn dường như xuyên suốt toàn bộ thời thơ ấu của y.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cơ hồ vẫn luôn cùng nhau, mấy năm nay y rời khỏi cha mẹ, tiểu hồ ly vẫn bồi y như cũ, ngay cả việc hắn biến thành người, ở đáy lòng Thần ca nhi hắn vẫn là nơi an ủi tâm hồn y, bị hắn ảnh hưởng cũng không có gì kỳ quái.

Thần ca nhi cũng không rối rắm quá lâu, Lê Diệp có thể ở lại học viện hay không thì khó mà nói trước, phu tử lại kêu mọi người dậy sớm giúp y tìm hồ ly, bản thân y lại rất rõ ràng, Lê Diệp nếu đã lấy hình người xuất hiện, thì hồ ly sao có thể tìm thấy được?

Tuy rằng Lê Diệp nói hết thảy giao cho hắn, đáy lòng Thần ca nhi vẫn rất không yên tâm.

hết chương 42.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Có phải hôm nay đã dài lên không? Yêu yêu, chương sẽ càng ngày càng dài ra nha.

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Xin chào ~ vậy là sau một khoảng thời gian thiệt lâu, chúng mình đã trở lại rồi đây. 

Việc đầu tiên chúng mình muốn nói với các bạn là chúng mình sẽ cố gắng mỗi ngày update 1 chương để hoàn truyện trong vòng 1 tháng tới, chúng mình sẽ cố hết sức ạ.

Tiếp theo về việc các đại từ xưng hô của nhân vật, do chúng mình quá lâu không update nên cũng hơi quên mất, mọi người thông cảm giúp chúng mình nha.

Cuối cùng là chúng mình đợi khi 2 bạn nhỏ thương nhau sẽ đổi cách xưng hô, chúng mình định để tiểu hồ ly gọi Thần ca nhi là em xưng ta (ta-em á ~), còn Thần ca nhi sẽ là em-anh hay anh-em ha? Mọi người thấy sao ạ, Thần ca nhi cũng lớn hơn tiểu hồ ly nên chúng mình cũng không biết có nên để Thần ca nhi xưng em khum ;; ;;, mọi người góp ý giúp chúng mình với nhé ~, cảm ơn các bạn thật nhiều.
Bình Luận (0)
Comment