Ngắm Tận Non Sông

Chương 50

Tiếng mưa tí tách bên ngoài nhà lao truyền vao. Một đợt mưa thu trút xuống ào ạt. Sáng sớm hôm sau chính là ngày thứ mười. Lúc này, trong lòng Vệ Trường Hiên lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút nhẹ nhàng.
Lại có tiếng gõ lên tường đá, cắt ngang chuỗi âm thanh ào ào của trận mưa thu. Ông lão gian bên lên tiếng, "Này tiểu tử, có phải đám người kia đã quên ngươi rồi không. Đáng lẽ giờ đã phải đưa cơm chém đầu rồi chứ?
Vệ Trường Hiên khẽ cười một tiếng, "Quên cũng chẳng sao. Chết thì đằng nào chẳng chết, hơn kém gì bữa cơm."
"Ngươi cũng hào phóng thật." Lão già tặc lưỡi, lại thở dài, "Nói mới nhớ, ta thật muốn nhân lúc ngươi bị hành hình xem mặt mũi ngươi trông thế nào."
Vệ Trường Hiên thắc mắc, "Vậy sao?"
"Nghe tên thủy bộ lang trung hôm nọ nói Vệ tướng quân là mỹ nam tử số một, khi ở trên chiến trường thì như kiếm rời vỏ, đại sát tứ phương, ngay cả người Yến Ngu cũng nể phục mà gọi là Mỹ Diêm La. Lão già ta cũng tò mò lắm, muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là nhân vật thế nào." Ông lão lải nhải, giọng nói lại trầm xuống, "Vị đồng đội kia của ta ngày trước cũng dung mạo xuất chúng, không biết hai người các ngươi so ra thì ai hơn ai."
Vệ Trường Hiên nghe lão nói mà cười khổ. Chắc là ông cụ bị giam trong ngục lâu quá rồi nên mới nghĩ tới những chuyện chẳng liên quan như thế.
Đúng lúc này, hành lang dài tăm tối chợt vang tiếng bước chân. Một tia sáng lắc lư dọc theo thềm đá chiếu vào. Người tới không phải ngục tốt mà là trưởng giám ngục nhà giam Đông thành. Vai gã ướt sũng, hẳn là mới đội mưa tới đây. Đi tới trước phòng giam của Vệ Trường Hiên, gã mới dừng bước, xọc xạch giũ một chuỗi chìa khóa bên hoa, mở cánh cửa sắt.
Gương mặt Vệ Trường Hiên không thấy cảm xúc gì trên gương mặt gã, cặp mắt cứng đơ như khắc gỗ, vươn tay mời chàng ra ngoài.
Chẳng lẽ định hành hình mình trước? Vệ Trường Hiên trong lòng thấy lạ. Chàng bước ra ngoài lao, không thấy trưởng giám ngục đeo gông xiềng gì cho mình, chỉ lẳng lặng quay lưng dẫn đường. Chàng không hỏi nhiều, theo gã đi ra ngoài. Tới đầu hành lang, bỗng nhiên có một đám người đông nghìn nghịt quỳ xuống. "Ty chức cung nghênh Vệ tướng quân."
Vệ Trường Hiên lùi ra sau một bước. Trong ánh đuốc chập chờn, chàng mơ hồ nhận ra gương mặt của những người này. Bọn họ đều là thủ hạ của chàng ở Vũ Lâm vệ. Chàng kinh ngạc thốt lên, "Các ngươi...."
"Vệ tướng quân." Một giọng nói dường như từng quen chợt vang lên. Đó là người duy nhất còn đứng thẳng, hơi chắp tay, "Tội danh của tướng quân đã được rửa sạch, nhưng ý chỉ phục hồi chức cũ thì ngày mai mới tới. Ta đến đón tướng quân ra ngoài trước đã."
Vệ Trường Hiên nhận ra hắn, càng kinh ngạc hơn, "Ngài là....nhị công tử?"
Mưa đêm càng lớn. Nước mưa chảy dọc mái xe ngựa màu đồng, nhỏ giọt xuống dưới, tạo tiếng vang tanh tách. Trong xe được đốt đèn, chiếu sáng gương mặt hai người Dương Tông và Vệ Trường Hiên. Sắc mặt bọn họ đều có vẻ gượng gạo. Cuối cùng vẫn là Dương Tông hắng giọng, kể ra mấy chuyện trong ngày hôm nay, "Dương Quyết bị bắt giam, Trần Tướng Quân Thang thượng thư và nhiều vị đại thần khác gấp rút đề tấu chương xin tha tội cho Vệ tướng quân. Thêm nữa, lúc trước tự mình quay về Mục vương phủ, cho nên tội bắt cóc thành viên tôn thất cũng bị hủy bỏ..."
Vệ Trường Hiên nghe vậy, rối rít hỏi, "Cái gì? Tứ công tử tự quay về phủ? Dương Quyết có làm gì y không?"
Dương Tông lắc đầu, "Y chỉ bị bỏ đói hai ngày, tĩnh dưỡng mấy hôm nay, thân thể đã không còn gì đáng ngại."
Vệ Trường Hiên tuy nghe hắn trấn an như vậy nhưng lông mày vẫn cau chặt, không yên lòng, thì thầm. "Rõ ràng ta đã sai người đưa y rời kinh, sao y còn quay lại?"
Dương Tông như cười như không nhìn chàng, "Xem ra Vệ tướng quân thật sự một lòng che chở tứ đệ. Sau này e là còn có nhiều chuyện ngươi không tưởng tượng ra."
Vệ Trường Hiên có chút cảnh giác nhìn hắn, "Ý nhị công tử là gì?"
Dương Tông mỉm cười không đáp, chỉ nói, "Mấy hôm nay tướng quân đã chịu khổ rồi. Lát về phủ hãy nghỉ ngơi cho sớm, mai còn phải vào cung lĩnh chỉ tạ ơn."
Vệ Trường Hiên hơi vén màn xe, nhìn ra bên ngoài, mơ hồ phân biệt được đây là hướng quay về phủ tướng quân, có chút ngẩn ngơ không tin rằng mình mới thoát tội. Chàng lặng lẽ nói, "Lần này nhị công tử đột nhiên trở về, còn dùng đến thủ đoạn lôi đình như vậy, quả khiến người ta nhìn bằng con mắt khác xưa. Ta nhớ hai năm trước, Dương Quyết đột ngột về kinh lật đổ Dương Đại, không ngờ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẽ sau lưng. Nhị công tử lại là một con hoàng tước."
Dương Tông cười khổ, "Vệ tướng quân nói đùa. Ta biết dưới tàng cây đã có kẻ giăng lưới chờ sẵn, làm sao dám nhận làm hoàng tước kia."
Vệ Trường Hiên nghe hắn nói thế, không khỏi nhướn mày.
"Vệ tướng quân, ngươi cũng từ ở trong Mục vương phủ, hẳn là biết rõ tình hình của phủ ta. Ta không sánh được với các huynh đệ khác, xuất thân thấp hèn, không ai coi ta ra gì. Ngày xưa ca ca sai bảo ta, ta không thể không nghe, tam đệ sai bảo ta, ta không thể không làm. Tuy nói ta là huynh đệ chứ thật ra chỉ là nô bộc của bọn họ." Dương Tông chăm chú nhìn ngọn lửa, chậm rì rì nói, "Ta nén giận lâu như vậy chẳng phải là có khát vọng gì lớn lao. Trong lòng ta chỉ muốn yên ổn mà sống thôi."
Vệ Trường Hiên im lặng nhìn hắn.
"Nếu hạ được tam đệ, muốn chiếm lấy vương vị, nắm giữ Mục vương phủ thì ta đây đúng là không biết tự lượng sức mình." Dương Tông thấp giọng nói, "Năm xưa đại ca nắm quyền Tả Kiêu vệ trong tay mà vẫn không bằng nổi một nửa uy phong của phụ vương. Tam đệ có Ung vương, Lô gia hỗ trợ mà cũng chỉ có thể là một tên vương gia nhàn tản. Ta thì sao? Ta hai bàn tay trắng, chỉ sợ Lô gia khôi phục một chút là dùng ngón tay nghiền nát ta. Ta làm gì có cái xuân thu đại mộng ấy."
"Xem ra vương vị khiến người người tranh đấu hóa ra lại chẳng đáng gì trong mắt nhị công tử. Thế rốt cuộc ngài coi trọng điều gì?"
Dương Tông nhìn Vệ Trường Hiên cười cười, "Ta chỉ muốn quay về đất phong. Tuy rằng phủ đệ nơi đó kém xa Mục vương phủ nhưng tự do tự tại. Ta có hai cơ thiếp, một dịu dàng ân cần, một chua ngoa tùy hứng. Trong viện trồng hoa, dưới mái nuôi chim. Ta cũng chỉ còn một mong muốn duy nhất là chăm sóc mẫu thân lúc tuổi già, rồi hằng ngày ngắm hoa chơi chim. Khi nhàn tản thì trò chuyện với cơ thiếp dịu dàng, cãi lộn đôi câu với cơ thiếp đanh đá, thế là vui vẻ nhất. Nói lời bất kính, nếu có thể như vậy thì dù có bảo ta làm hoàng đế ta cũng không cần."
Vệ Trường Hiên giật mình, bỗng bật cười.
"Tiếc rằng..." Dương Tông thở dài, "Không biết ta còn có thể tiếp tục những ngày như thế nữa hay không."
Lời thở dài này dường như có thâm ý khác. Vệ Trường Hiên mơ hồ nhận ra nhưng chỉ rũ mắt, sắc mặt căng thẳng.
Tiếng mưa rào rào trên nóc xe bỗng dừng lại.
"Vệ tướng quân, đến phủ rồi, mời xuống xe." Dương Tông vươn tay, lại quay về dáng vẻ cẩn thận thường ngày.
Mùng tám tháng chín, chính là đêm trước tết Trùng Dương. Vệ Trường Hiên được phục chức, mang thân binh cưỡi ngựa đến trước cửa Mục vương phủ. Nếu là mọi khi, người đến tặng lễ xếp dài một đường từ ngoài cổng cho đến sảnh. Nhưng hôm nay lại vô cùng yên tĩnh đến nỗi giăng lưới bắt chim cũng được."
Vệ Trường Hiên xuống ngựa, một tay mở cổng lớn. Người đón chàng là một gương mặt quen thuộc, chính là quản sự nam viện lúc trước, Phương Minh. Thấy Vệ Trường Hiên, hắn liền hí hửng cười, "Vệ đại ca, cứ tưởng huynh vừa nhận lại chức kỵ đô úy thì phải bận rộn mấy hôm, sao hôm nay đã rảnh rỗi đến thăm công tử thế?"
Vệ Trường Hiên thong thả gật đầu, xoay người nói. "Chuyển đồ vào đi."
Thân binh phía sau lập tức thưa vâng, chuyển vài thứ vòng trong viện, gồm mấy hũ rượu hoa cúc, bánh ngọt linh tinh, nhưng món nào món nấy đều có dấu chu sa đỏ chói, hẳn là vật vua ban.
Phương Minh cười, "Hóa ra Vệ đại ca đến đưa quà tặng lễ. Hôm nay các quản sự đều không ở trong phủ, đệ mặt dày nhận thay vậy."
Vệ Trường Hiên nhìn hắn, "Lão quản sự không có ở đây thì chẳng phải đệ thành đại quả sự vương phủ sao?"
Phương Minh sửng sốt, nhưng vội cười nói, "Cái này đệ không dám đảm đương đâu."
Vệ Trường Hiên vẫn đứng ngoài tiền sảnh, chưa vội tìm Dương Diễm, chỉ hỏi, "Nhị công tử đâu?"
"Tông Chính tự và Đại Lý tự còn có chuyện muốn hỏi nên đã mời nhị công tử qua đó từ sớm rồi. Lão nô bộc chăm sóc xe ngựa cho lão vương gia cũng được đưa đi làm chứng." Phương Minh cúi đầu cười khẽ, "Dù sao chuyện giết cha cũng là tội lớn, khiến cả triều kinh hãi. Tính ra thì còn phải điều tra mất mấy ngày nữa."
Vệ Trường Hiên gật đầu, vừa định nói chuyện thì thấy một người gương mặt trẻ tuổi tuấn tú từ hành lang trong phủ đi ra. Nhìn quần áo thì người này không phải chức quan cao, nhưng thần thái lại có chí khí kiêu ngạo, rất khác người thường. Khi chàng nhìn người đó, đối phương cũng quan sát chàng, rồi lập tức bước đến chào hỏi, "Vị này hẳn là kỵ đô úy Vũ Lâm vệ Vệ tướng quân. Ty chức là Ngự sử đài Ôn Chỉ, hân hạnh gặp mặt."
Vệ Trường Hiên cũng đáp, "Ôn đại nhân không cần đa lễ."
Thấy chàng có vẻ chần chờ, Ôn Chỉ đương nhiên hiểu được, liền mỉm cười, "Ty chức đến đây thăm tứ công tử, chắc là Vệ Tướng Quân cũng thế."
Vệ Trường Hiên giật mình hỏi lại, "Ôn đại nhân quen biết tứ công tử sao?"
Ôn Chỉ lắc đầu, "Tứ công tử tài học hơn người, ty chức và tứ công tử chẳng qua chỉ thi thoảng trao đổi thơ văn, nào dám nhận là quen biết." Hắn dừng một lát, "Cũng đã muộn rồi, ty chức xin cáo từ."
Ôn Chỉ đi rồi, Phương Minh mới quay người nhìn Vệ Trường Hiên, thấy sắc mặt chàng cổ quái, chẳng biết đang nghĩ gì, bèn hỏi, "Vệ đại ca không vào thăm tứ công tử sao?"
Vệ Trường Hiên không trả lời câu hỏi đó, "Phương Minh, còn nhớ cái góc viện ngày trước chúng ta ở không?"
Phương Minh hiểu chàng nhắc đến biệt viện ở góc Tây Bắc, cười khổ, "Làm sao mà quên được chứ."
Vệ Trường Hiên thở dài, "Ta có chút hoài niệm nơi đó."
Mục vương phủ rộng lớn, nay Dương Diễm đã ở tại lầu các phía sau phu điện Khánh An đường. Nơi này từng là thư phòng của Mục vương Dương Diệp, gọi là Mặc Tuyết các. Trước kia cả phủ đã được Dương Quyết tu sửa lại, vô cùng tráng lệ, dát vàng nạm ngọc, chỉ có thư phòng này vẫn còn nguyên dáng vẻ như xưa.
Chưa tới cuối thu nhưng trời đã trở lạnh. Dương Diễm khoác áo ngoài sẫm màu, ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ thất thần.
Phương Minh dẫn Vệ Trường Hiên qua hành lang, thấy công tử chống cằm ngồi bên giàn hoa dưới cửa sổ. Sắc chiều tà chiếu rọi khuôn mặt nhẵn nhụi như ngọc, đẹp đến mức không dám hít thở.
Vệ Trường Hiên không buồn để ý, liền đi tới chắn trước cửa khổ, nhẹ giọng nói, "Sao lại ngồi ở đầu gió thế này, cẩn thận trời thu lạnh."
Dương Diễm dường như hơi giật mình quay đầu, "Vệ Trường Hiên?" Bọn họ mới chia tay không lâu, trải qua đủ thứ khốn khó, giờ lại giật mình, tựa như có muôn vàn lớn muốn nói nhưng không ai mở miệng trước.
Phương Mình nhìn hai người họ, gãi gãi đầu, "Để đệ....đi pha trà." Rồi quay đi luôn.
Vệ Trường Hiên vào trong phòng, thấy Dương Diễm vẫn dựa vào cửa sổ. Gió nhẹ lay áo khoác ngoài của y khẽ động, mấy con hạc trắng thêu trên đó cũng như sắp giương cánh mà bay.
Chàng bước tới, kéo Dương Diễm từ cửa sổ vào, thay y khép lại tà áo trước ngực. Còn chưa nói chuyện, Dương Diễm đã sờ tay lên mặt chàng, thì thầm. "Vệ Trường Hiên, ngươi gầy đi mất rồi. Ở trong nhà lao có phải đã chịu khổ rất nhiều không?"
Vệ Trường Hiên khẽ lắc đầu, "Ta không sao, ngươi mới đúng. Sắc mặt ngươi kém quá."
Dương Diễm nghe vậy liền cúi gằm xuống.Vệ Trường Hiên hoa đầu y, thấp giọng nói, "Dã Hề, khi đó ta rõ ràng đã sai người đưa ngưa đi, sao ngươi còn quay về phủ. Dương Quyết độc ác như vậy, không sợ hắn tức giận giết ngươi luôn hay sao?"
Dương Diễm cúi đầu khẽ nói. "Ta biết quay về rất nguy hiểm, nhưng ta lo lắng cho ngươi." Y lại nhanh chóng nói, "Tam ca không làm gì ta, chỉ là....."
"Chỉ là bắt ngươi nhịn đói nhịn khát mấy ngày đúng không?" Vệ Trường Hiên thở dài.
Thấy chàng đã biết, Dương Diễm chỉ đành gật đầu, "May nhờ nhị ca về đúng lúc."
"Nếu nhị công tử không về, ngươi định thế nào?" Vệ Trường Hiên nhìn y, bình tĩnh, rồi chậm rãi nói, "Hay là ngươi đã sớm đoán được hắn sẽ đến?"
Dương Diễm đột nhiên ngẩng đầu. Có nét kinh ngạc chợt lóe lên, rồi sau đó lại quay về dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, "Vệ Trường Hiên, ngươi nói gì vậy?"
"Nhị công tử đã nhiều năm không về Kiến An, lại nhân đúng lúc ngươi bị Dương Quyết ép thành hôn, ta bị phán chém đầu mà bỗng nhiên về kinh, thời điểm khéo đến kỳ lạ." Vệ Trường Hiên dừng một lát, lại nói, "Trước mắt, tội danh của Dương Quyết vẫn chưa kết luận, nhưng trong triều đã có vô số tấu chương được trình lên. Nào phản quốc, khi quân, giết cha. Mấy cái tội lớn này nhị công tử làm sao nghĩ ra được, mà dù có nghĩ ra thì hắn cũng không làm cẩn thận được như thế."
Khi nghe những lời này, thần sắc Dương Diễm không biến đổi, chỉ lặng lẽ mím môi.
Vệ Trường Hiên nhìn y thật lâu, thấy rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng khóe mắt đuôi mày đã có nét xa lạ. Chàng thở dài, "Dã Hề, trong lòng ta luôn xem ngươi là đứa bé đã khóc trong tuyết ngày đó. Ta sợ bất cẩn một chút, ngươi sẽ bị gió thổi bay, tan tác từng mảnh. Hóa ra ta đã nhầm. Trong lúc ta chẳng hay biết gì cả, ngươi đã trưởng thành rồi." Nói tới đây, chàng cười khổ, "Cũng phải, ngươi là tứ công tử của Mục vương phủ, không thể cứ vĩnh viễn làm một con dê nhỏ trên cao nguyên."

Bình Luận (0)
Comment