Ngắm Tận Non Sông

Chương 51

Lại một trận gió lùa qua khe hở của song cửa sổ trạm hoa. Dương Diễm ban nãy đứng ở sát đó mà không có cảm giác gì, giờ bỗng nhiên hiểu được thế nào gọi là cái lạnh thấm vào cốt tủy. Y nghe được giọng Vệ Trường Hiên ngay sát bên tai, nhưng lại ngỡ như từ xa xăm vọng về, âm âm u u, khiến y không nhận ra được vui giận trong đó. Giữa lúc tâm trí y mơ hồ theo những lời Vệ Trường Hiên vừa nói, một bàn tay to lớn bỗng nắm lấy tay y. Vệ Trường Hiên ngơ ngác hỏi, "Dã Hề, sao ngươi lại run như vậy? Lạnh lắm à?"
Dương Diễm không cầm lòng được, ùa về phía trước, nhào vào lòng Vệ Trường Hiên. Đó là lồng ngực y quen thuộc, hơi ấm y quen thuộc. Y vẫn như trước kia, cuộn mình trong vòng ta ấy, một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại.
Vẹ Trường Hiên dường như bối rối, nhưng cũng nhanh chóng ôm y vào lòng, giọng nói trầm xuống, "Dã Hề, ta không trách ngươi, chẳng qua chỉ ngỡ ngàng thôi/" Chàng dừng một lát, "Ban đầu ta cứ nghĩ cả đời này sẽ luôn bảo vệ ngươi được bình an, đến khi không thể trụ được nữa thì chí ít cũng phải đưa ngươi đến chỗ Thác Bạt công mới an lòng. Nhưng giờ xem ra, ngươi không cần Thác Bạt công che chở, càng không cần ta....."
Ngón tay Dương Diễm bỗng đặt lên môi chàng, vẫn còn chút run rẩy, dường như sắp khóc, "Vệ Trường Hiên, sao ta có thể không cần ngươi." Nước mắt đã dâng ngập khóe mi, rơi xuống từ hàng, " Không phải ta đã nói rồi sao, trên đời này ngươi là người thân thiết nhất của ta. Nếu không có ngươi, ta thậm chí còn chẳng có nổi dũng khí mà sống."
Vệ Trường Hiên nói lòng, kinh ngạc vươn tay lau nước mặt trên mặt y, dịu dàng nói, "Dã Hề, đừng khóc, ta biết, ta biết mà."
"Ngươi không biết gì hết!" Dương Diễm bỗng nhiên đẩy chàng ra. Y rất ít khi lớn tiếng, giờ mới lần đầu thấy được nét tính nết trẻ con của y, "Ngày trước ngươi rõ ràng đã hứa sẽ không rời bỏ ta. Nhưng khi ta tỉnh lại thì không tìm thấy ngươi. Ngươi lừa ta, đến ngự tiền thỉnh tội, còn sai người mang ta ra khỏi Kiến An, đưa ta tới chỗ ông ngoại. Ngươi có từng nghĩ đến cảm giác của ta không?"
Sau khi ra khỏi ngục, Vệ Trường Hiên đã biết khi gặp Dương Diễm, nhất định sẽ bị y hỏi những câu này. Chàng thấp giọng đáp, "Khi ấy ta cũng không có lựa chọn nào khác, không thể để các đồng nghiệp Vũ Lâm vệ của ta vì ta mà mất mạng. Tội này chỉ có thể để ta gánh một mình, ta không thể không đi."
"Ta thì sao?" Dương Diễm ngước cặp mắt khóc đến hoen đỏ, "Ngươi có từng nghĩ nếu ta thật sự nghe lời ngươi, đến chỗ ngoại tổ, còn ngươi thì bị chém đầu trong lúc ta không hề hay biết, ta phải làm sao đây?"
Đây không phải lần đầu Dương Diễm hỏi chàng những lời này. Đêm trước khi xuất chinh, y cũng vừa khóc vừa nói "Vệ Trường Hiên, ta phải làm sao?", dáng vẻ luống cuống chân tay chẳng khác nào đứa trẻ.
Dù hôm nay, Vệ Trường Hiên biết y đã không còn là kẻ cơ khổ, bị người khác dễ dàng bắt nạt nữa, nhưng chẳng hiểu sao vẫn đau xót trong lòng.
"Nếu thật sự là như vậy, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi." Dương Diễm siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, "Cả đời này không bao giờ tha thứ cho ngươi."
Vệ Trường Hiên bỗng nhiên ôm chặt lấy y, dùng sức đến mức muốn y hòa tan máu thịt trong lòng mình, "Dã Hề, không phải ta không nghĩ đến ngươi. Ta không cố ý lừa ngươi, chỉ là ta không dám để ngươi biết. Ta không sợ bị tống giam, không sợ bị tra tấn, không sợ chết, ta chỉ sợ ngươi đau lòng."
Dương Diễm vốn dĩ giận kinh người, sống lưng cũng căng cứng, nhưng khi nghe những lời này, y bỗng nhiên như mất hết sức lực. Nước mặt lăn xuống từng giọt mà y không hay biết.
Vệ Trường Hiên thở dài, "Ta vốn tưởng lần này sẽ bị xử chém đầu, nghĩ có lẽ chẳng có một cơ hội gặp lại ngươi, cũng không có cơ hội nói với ngươi những lời này. Vậy mà không ngờ...." Chàng dừng một thoáng, giọng nói có chút cảm khái, "Không ngờ Dã Hề của ta đã bản lĩnh như vậy rồi, có thể cứu ta ra."
Dương Diễm cúi đầu, lí nhí nói, "Ngươi biết cả rồi sao?"
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Cũng đoán được một ít thôi. Nghe nói lần này Hàn đại nhân cũng giúp đỡ rất nhiều. Ban đầu ta nghĩ y chỉ là ân sư của Dương Quyết. Dù sao y cũng giúp đỡ Dương Quyết từ Nam Cương quay lại đô thành để đoạt vương vị. Nhưng giờ xem ra giao tình giữa y và ngươi càng sâu hơn." Chàng dừng một lát, "Còn cả vị Ôn đại nhân mới rời đi ban nãy, tuy hắn nói ngươi và hắn chỉ trao đổi thơ văn, nhưng khi nhắc tới ngươi thì điệu bộ vô cùng kính nể, xem ra là một lòng theo ngươi."
Dương Diễm khẽ gật, "Ôn Lan Úc tuy mưu lược không sánh bằng Hàn tiên sinh nhưng có tài trị thế, đáng đánh giá cao."
"Trừ họ ra, các quan viên dâng tấu chương buộc tội Dương Quyết có lẽ đều là thủ hạ của ngươi." Vệ Trường Hiên thấp giọng nói, "Dã Hề, ngươi thu nạp nhiều người như vậy hẳn không chỉ vì vương vị. Ngươi thật sự mưu cầu điều gì?"
Dương Diễm giật mình, không biết nói gì.
Vệ Trường Hiên nhìn y, nhẹ giọng hỏi, "Thiên hạ sao?"
Dương Diễm ngước mặt lên, đôi đồng tử đối diện với ánh mắt của vệ Trường Hiên, dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên, rất giống Dương Diệp năm xưa. Vệ Trường Hiên chợt bối rối, trong lòng đã hiểu.
"Vệ Trường Hiên." Dương Diễm rõ ràng không nhìn thấy chàng, nhưng lại biết rõ sắc mặt chàng biến đổi. Môi y khẽ run lên, một hồi lâu mới nói, "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, dù sau này ta trở nên như thế nào, ta vĩnh viễn là Dã Hề của ngươi."
Vệ Trường Hiên nghe câu này, trong lòng lại thoáng dâng lên cảm giác chua chát xen lẫn ngọt bùi. Chàng cúi đầu, hôn trán Dương Diễm, "Ta biết."
Trên giá sách ở Mặc Tuyết các xếp đầy những cuốn sách. Dọc giá sách đó là một bậc thang dài bằng gỗ rộng rãi, được phủ thảm cẩm, vừa cho người nằm.
Dương Diễm dẫn Vệ Trường Hiên tới bên thang, nói, "Trước kia, đây là nơi phụ vương xử lý chính sự. Khi quá nhiều hồ sơ, người đọc mệt rồi sẽ dựa vào đây nghỉ ngơi một lát. Mấy ngày nay ta ở chỗ này, đọc lại những thứ người từng đọc, bỗng nhiên lại nhớ tới người."
Y thong thả ngồi xuống một bậc thang. Vệ Trường Hiên cũng tới ngồi bên cạnh. Một cuốn sách được đặt cạnh đó, hẳn là Dương Diễm đang đọc dở. Trên trang sách dày đặc lỗ kim. Vệ Trường Hiên biết y không thể nhìn thấy nên luôn dựa vào xúc giác, lần theo những lỗ kim đó mà đọc chữ, vì thế đầu ngón tay đã hình thành lớp chai mỏng. Chàng nhặt sách lên hỏi, "Những lỗ kim này đều do Phương Minh làm sao?"
Dương Diễm vừa khóc một hồi, có vẻ mệt mỏi. Y khẽ ngáp một tiếng, nghiêng đầu gối lên đùi Vệ Trường Hiên, "Giờ Phương Minh đã không làm mấy việc này nữa rồi, nhưng ở Nhất Mặc Trai có người làm thay."
Giọng y có chút uể oải, như đứa bé ngái ngủ đang lẩm nhẩm một mình. Vệ Trường Heien cúi đầu nhìn, chỉ thấy ánh sáng lọt qua mấy song cửa chiếu lên một nửa gương mặt y, còn một nửa chìm trong bóng tối. Vệ Trường Hiên cũng không biết mặt nào là thật.
"Dã Hề, sau chuyện của Dương Quyết lần này, ngươi định xử lý nhị công tử thế nào?"
Dương Diễm mở đôi mắt khép hờ, "Nhị ca?" Y trầm mặc một hồi, "Hắn nói gì với ngươi sao?"
Giọng y nhỏ nhẹ nhưng có khí sát phạt. Bàn tay vuốt ve mái đầu y của Vệ Trường Hiên cũng thoáng dừng một lát, "Nói đôi câu thôi. Nghe ý hắn thì có vẻ như ngươi định giữ hắn lại Kiến An."
Dương Diễm thản nhiên nói, "Ta còn chưa nhược quán, mắt lại không thấy gì, sẽ chẳng ai để ta vào mắt. Vị trí Mục vương này vẫn nên giao cho nhị ca thừa kế mới thỏa đáng."
"Ngươi định bắt hắn làm con rối của mình?"
Dương Diễm lúng túng, nhưng lập tức cười, "Con rối thì đã sao? Nhị ca là người thông minh, ít nhất cũng tự hiểu mình là con rối. Không như tam ca, ngay cả hoàn cảnh của bản thân cũng không rõ ràng, gây ra vô số phiền toái. E là đến lúc chết, hắn vẫn không hiểu được."
Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Ngươi muốn nhị công tử kế nhiệm vị trí Mục vương, sau này muốn kế vị từ tay hắn cũng phải dùng chút thủ đoạn, khi ấy liệu có giữ được mạng cho nhị công tử không?"
Dương Diễm có chút do dự, không trả lời.
Vệ Trường Hiên im lặng một lát, bỗng nhiên nói, "Dã Hề, thả hắn đi đi."
"Ngươi nói gì?"
"Tuy ngươi còn trẻ nhưng là đích tử của Mục vương, kế vị Mục vương cũng không có gì đáng trách. Có Hàn đại nhân cùng những người khác bên cạnh, đỡ được nhiều phiền toái. Huống chi ngươi chí hướng cao xa, khả năng nhìn xa trông rộng còn hơn ta rất nhiều, xử lý những vụ việc tầm thường trong vương phủ không có gì khó. Còn nhị công tử thì khác. Tâm hắn không ở đây, còn từng đắc tội Ung vương và Lô gia vì chuyện của Dương Quyết, chỉ e kế nhiệm cũng cặp vô số cản trở. Mà ngươi muốn giữ hắn bao lâu? Một năm? Hai năm? Biết càng nhiều chuyện, cơ hội sống sót của hắn càng thấp. Vì sao không nhân lúc này thả hắn về đất phong, vĩnh viễn không được quay lại nữa?"
Dương Diễm mò mẫm ngồi dậy, giọng điệu cứng ngắc, "Vệ Trường Hiên, ta nhớ ngươi và Dương Tông không có giao tình gì, sao phải xin thay hắn?"
"Phải, ta và nhị công tử không có giao tình gì, chẳng qua ta chỉ nghe hắn nói về cuộc sống ở đất phong, kể mấy chuyện tầm thường nhàm chán. Nhưng mà...." Sắc mặt Vệ Trường Hiên phức tạp. Chàng thở dài, "Ban đầu ta từng nghĩ, nếu ngươi được đưa tới đất phong, chúng ta cũng sẽ sống những ngày an nhàn ẩn dật như vậy. Giờ xem ra chúng ta không còn cơ hội ấy nữa. Nhị ca ngươi thì có, chi bằng thả hắn đi."
Dương Diễm ban đầu còn bình tĩnh nghe chàng nói, nhưng chàng lúc sắc mặt càng dao động. Y mò mẫm tìm bàn tay Vệ Trường Hiên, nắm chặt một hồi rồi nói, "Việc này để cho ta suy nghĩ thêm một chút nữa."
Tối đó, tại hồ sen sau Mục vương phủ dường như có tiếng đàn tiếng sáo quẩn quanh, nhưng cách một hồ nước không nghe thấy rõ. Đó là đoàn nhạc công được Dương Quyết nuôi trong phủ trước kia, cứ đến giờ này là tập vài khúc nhạc. Dương Quyết tuy xa hoa dâm dật nhưng chọn được đoàn nhạc này đúng là không tồi, thanh sắc du dương, vừa nghe đã khiến người ta thoải mái.
Mặc Tuyết các sát cạnh hồ sen. Dương Diễm ngồi trên lầu cao nhất, chống cằm nghe tiếng đàn sáo, bên môi thoáng nét cười như có như không.
Dương Tông ngồi ở ghế thủ hạ, hoàn toàn không có tư thế nhàn nhã như y, trái lại còn như đứng đống lửa ngồi đống than. Hắn vào Mặc Tuyết các đã được nửa canh giờ nhưng tứ đệ vẫn chẳng nói gì, chỉ mời hắn nghe hát.
Qua một hồi lâu, Dương Diễm mới quay sang nói, "Vụ án kia đã tra đến đâu rồi?"
Dương Tông giật mình, vội đáp, "Dương Quyết bị áp giải vào nhà tù Tông Chính tự. Hắn là con cháu hoàng tộc nên không bị đánh đập, ngoài miệng còn cứng rắn lắm, không chịu nhận tội. Nhưng thủ hạ của hắn, cái tên trưởng sử Hà Diễn kia thì ngoài mạnh trong yếu, vừa đến Đại Lý tự đã khai hết đầu đuôi." Nói tới đây, hắn lại lắc đầu, "Năm xưa., hắn thuê lũ sơn phủ ở Tấn Châu để giở trò với xa giá của phụ vương, lũ sơn phỉ đó vừa nhìn thấy hắn thì nhận ra ngay, chẳng có cách nào chống chế được."
Dương Diễm gật đầu, lại nói, "Có chuyện cũng rõ lạ. Khi phụ vương còn tại vị, được Hiếu tông đích thân phong, vương vị thừa kế đời đời. Nhưng mấy năm nay, đại ca tam ca liên tiếp bị hoạch tội, tội nào cũng là đại nghịch. Dù Dương Giải không nhắc tới, nhưng sao đám thế tộc không ai đưa ra ý kiến bãi bỏ phong hào Mục vương?"
"Đúng là có vài vị quan viên ngự sử đã đưa ra ý kiến hàng tước Mục vương, nhưng lại bị Tông Chính tự phủ quyết." Dương Tông dừng một lát, "Nghe nói đó là ý của Ung vương."
"Ung vương?" Dương Diễm ngẩng lên, lẩm bẩm, "Dương Quyết do lão một tay nâng đỡ đã bị đuổi ra khỏi phủ, giờ lão còn nói thay Mục vương phủ, rốt cuộc vì cái gì?"
"Ta cũng không nghĩ ra. Đại bá phụ cao thâm khó lường, tính ra còn hơn cả phụ vương. Ta không dám tùy tiện phỏng đoán."
Dương Diễm khoát tay, có vẻ không buồn để ý, "Nhưng mà không quan trọng, còn thay ta giảm bớt một đống phiền toái. Chắc việc Dương Quyết bị xử chết đã gần như chắc chắn rồi, không thể không kể đến công của nhị ca."
Dương Tông nghe hắn khen ngợi mà chẳng tự nhiên chút nào, định đứng lên nói vài câu khách sáo thì chợt nụ cười trên mặt Dương Diễm vụt tắt. Y nhướn mày nói, "Mấy ngày nau, nhị ca gặp Phùng lão phu nhân cũng rất thông minh, không hề nói một câu về tình cảnh gian nan hiện tại, thế mà sao lại tố khổ trước mặt Vệ Trường Hiên. Chẳng lẽ muốn nhờ hắn nói giúp vài câu sao?"
Dương Tông kinh hãi, trán vã mồ hôi lạnh, thấp giọng nói, "Không phải là tố khổ, chỉ tâm sự đôi lời với Vệ tướng quân. Vệ tướng quân là người chân thành, hẳn sẽ không xuyên tạc ý của ta."
"Ồ?" Dương Diễm như cười như không, nhìn về phía hắn, "Huynh dựa vào cái gì mà nghĩ hắn có thể khiến ta đổi ý?"
Dương Tông im lặng. Hắn nhận ra sự hung hiểm trong giọng nói của đệ đệ, chỉ sợ sơ ý một cái là y sẽ động sát tâm. Hắn hít sâu trấn tĩnh rồi nói, "Dù sao Vệ tướng quân cũng rất đặc biệt đối với đệ. Lúc trước tứ đệ cũng nói, chuyện xảy ra đột ngột, thời cơ cũng không chuẩn. Mấy năm nay, đệ vẫn luôn ẩn mình không lộ trước đại ca và tam ca, chắc chắn đang chờ dịp thích hợp, khiến kẻ khác không kịp trở tay. Nhưng lần này, vì cứu Vệ tướng quân mà đệ vứt bỏ công sức bấy lâu, đủ thấy người đó quan trọng với đệ thế nào."
Thấy sắc mặt Dương Diễm càng lúc càng âm u, Dương Tông đành cười khổ, "Ta nói thế, chắc tứ đệ càng muốn giết ta. Thực ra mấy hôm nay ta cũng đã nghĩ thông. Tính mạng ta không quan trọng, chỉ cần tứ đệ đừng giận cá chém thớt lên người khác thì xử lý ta thế nào cũng được."
"Nhị ca." Dương Diễm chậm rãi đứng dậy, tới trước mặt hắn, dường như thở dài, "Hôm nay mấy huynh đệ chúng ta chỉ còn đệ và huynh."
Sau lưng Dương Tông bỗng nhiên ùa lên cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Hắn há miệng, định nói gì đó, nhưng nhận ra nói gì cũng muộn.
Dương Diễm bước đến cách hắn chừng hai bước, rồi bỗng quay lưng đi. "Ta đã chuẩn bị xe ngựa để đưa huynh về đất phong. Phùng lão phu nhân cũng đã thu xếp đồ đạc rồi, hai người hãy đi cùng nhau, tối nay lên đường."
Dương Tông kinh ngạc, không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
"Nhị ca." Dương Diễm gọi hắn một câu cuối cùng, "Từ giờ về sau, huynh đừng quay về Kiến An nữa."
Đêm đó, một đoàn xe ngựa đưa Dương Tông về đất phong ở huyện Trưởng Lộc. Sau đó không lâu, có ý chỉ từ Kiến An tới, phong Dương Tông làm huyện hầu huyện Trưởng Lộc. Hắn làm chủ một góc phía Đông Nam, thong thả sống qua ngày, không về đô thành một lần.
Vị huyện hầu huyện Trưởng Lộc Dương Tông này sống thọ tới ngoài chín mươi, mãi tới năm cuối cùng khi Võ đế tại vị, hắn vẫn còn khỏe mạnh. Một vị sử quan soạn sách quốc sử tìm đến hầu phủ để hỏi về những chuyện lớn nhỏ xoay quanh Mục Tĩnh vương Dương Diễm thuở thiếu thời, muốn vạch trần mọi chân tướng. Dương Tông bị hỏi han đủ cách, nhưng vẫn ngậm miệng không đáp. Hắn cười ha hả, nói với vị sử quan trẻ, "Đời này ta không hỏi chuyện người ta, không nói chuyện người ta, mới sống được đến chừng này tuổi."
Sử quan có chút nóng nảy, "Lão hầu gia, những người đó đều đã lần lượt rời khỏi thế gian. Mục Tĩnh vương cũng đã qua đời, dù ngài nói đi chăng nữa cũng đâu còn ai đến hỏi tội ngài?"
Dương Tông vẫn lắc đầu cười như trước, "Ngươi không hiểu đâu. Dù người ngươi sợ hãi đã không còn trên đời, nhưng nỗi sợ hãi trong tim vẫn có thể giết ngươi đó. Giống như tự mình dọa mình cũng đủ khiến mình sợ chết."
Sử quan nghe một câu không đầu không cuối như vậy, nghĩ lão hầu gia này đã già cả lũ lẫn rồi, đành chán nản bỏ đi. Mấy hôm sau, hắn chưa từ bỏ ý định, đến gõ cửa thì đã thấy cả hầu phủ trắng toát. Bấy giờ mới hay, huyện hầu huyện Trưởng Lộc Dương Tông đã vĩnh biệt cõi đời trước đó một ngày một đêm.

Bình Luận (0)
Comment