Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 180

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Liễu Dũng nhún vai: “Người ta biết chọn chỗ mà sinh ra như vậy, tụi mình còn biết làm sao.”

Lô Thiếu Hoa cười ha ha: “Nói đúng đó.”

“Kỳ thực tôi thấy cũng không có gì quá khó khăn.” Chu Khải Minh mỉm cười nói. “Chúng ta đánh trận, cứ đưa cậu ta theo, đánh xong thì lập công giúp cho cậu ta rồi tiễn cậu ta về nhà vui vẻ.”

“Đúng.” Lô Thiếu Hoa nóng lòng. “Bằng không, chúng ta cao cường huấn luyện trong ba ngày, đảm bảo cậu ta sẽ lập tức kêu khóc đòi về thôi.”

Nghe thấy vậy, ba người họ liền cười haha.

Lạc Thiên Thu không nói chuyện, chỉ chậm rãi gật đầu.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe.

Lâm Tĩnh đứng dậy, lạnh lùng mà nói: “Cậu ta tới, chúng ta ra ngoài tiếp đón thôi.”

Bọn họ bước ra khỏi văn phòng đại đội trưởng, nhìn xe việt dã đang tiến lại gần.

Chờ xe dừng hẳn, từ trong xe bước xuống một người thanh niên trẻ tuổi mặc quân phục quân đội mang dáng dấp thư sinh. Vóc người cậu cao, thon gầy, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không có chút máu, nhìn qua yếu đuối vô cùng. Nhìn mấy vị quan quân ra chào đón mình, cậu nhanh chóng đưa mắt nhìn Lâm Tĩnh đang mặc quân phục thượng tá, lập tức theo quy củ nghiêm chào, nói rõ ràng: “Báo cáo thượng cấp, Lăng Tử Hàn đến đây báo danh.”

Lâm Tĩnh nhìn cậu ấm trước mặt, không khỏi nao nao, người này hoàn toàn khác với hình ảnh thái tử gia mà hắn tưởng tượng trong đầu. Hắn cẩn thận tỉ mỉ hoàn lễ, sau đó lãnh đạm mà nói: “Hoan nghênh.”

Dường như Lăng Tử Hàn có chút khó xử, chần chừ một chút mới nói: “Lâm đại đội trưởng, xin chiếu cố nhiều hơn.”

“Tới chỗ này rồi sẽ không ai chiếu cố đâu, tự dựa vào mình là chính thôi.” Lâm Tĩnh lạnh lùng nghiêm nghị nói, rồi chỉ ngón tay ra phía sau mình đến mấy người kia. “Bọn họ là tham mưu trưởng cùng ba vị trung đội trưởng, Lạc Thiên Thu, Chu Khải Minh, Lô Thiếu Hoa, Liễu Dũng.”

Hắn nói đến ai, người đó liền nghiêm chào Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn quy củ hoàn lễ, sau đó nói với mỗi người họ: “Xin chiếu cố nhiều hơn.”

Thanh âm của cậu rất thấp, thái độ lại ôn hòa, không có chút kiêu ngạo ương ngạnh nào của vị thái tử gia mà bọn họ tưởng tượng cả. Chí ít trong ấn tượng ban đầu, không ai thấy ghét cậu.

Lăng Tử Hàn đã xem qua tư liệu của bọn họ, biết “Hắc Lang” Lạc Thiên Thu có nhiều mưu kế, hành sự tàn nhẫn, “Bạch Lang” Chu Khải Minh lãnh tĩnh, xử sự quả đoán, “Ngân Lang” Liễu Dũng phiêu lượng suất khí, thập phần cơ trí, “Hồng Lang” Lô Thiếu Hoa có chút lỗ mãng, nhưng khi đánh trận lại vô cùng dũng mãnh.

Lúc này nhìn thấy, quả thật danh bất hư truyền.

Về phần “Dã Lang” Lâm Tĩnh, bên ngoài nhìn chẳng khác gì một thư sinh, chỉ thấy vóc người hắn cân xứng, dung mạo thanh tú, nhìn qua nhã nhặn, khí chất trong sáng, thật sự khiến người ta không thể ngờ được, hắn chính là người được bọn phân tử khủng bố xưng là “Ma quỷ”, là đối tượng bị bọn chúng hận đến tận xương tủy.

Lâm Tĩnh để Lăng Tử Hàn vào trong ký túc xá thu xếp xong, sau đó hờ hững nói: “Lăng phó đại đội trưởng, cậu cứ nghỉ ngơi một chút đi. Từ ngày mai, xin cậu bắt đầu tham gia huấn luyện hằng ngày của chúng tôi, cũng xin cậu mau chóng bắt đầu tiến hành công việc của mình.”

Lăng Tử Hàn tao nhã nghiêm cẩn nói: “Yes, sir!”

Bọn họ nhìn bóng lưng của cậu, nhất thời không ai nói gì. Đây chính là thái tử gia được đích thân bộ trưởng Bộ Quốc Phòng cùng phó bộ trưởng Bộ Hành Động Đặc Biệt tự mình nhờ vả chăm sóc, nhưng bản thân lại không có chút thái độ kiểu cách nào. Cậu chỉ mang theo một cái túi du lịch màu đen nhỏ gọn, hoàn toàn không giống như một cậu ấm chỉ thích hưởng thụ, hơn nữa thái độ cũng ôn hòa, nho nhã lễ độ, không khiến người ta thấy ghét.

Liễu Dũng Tuổi trẻ phiêu lượng cất tiếng trước: “Thật không rõ, người như vậy mà đến chỗ chúng ta chịu khổ à?”

“Chắc có bệnh đó.” Lô Thiếu Hoa thốt ra. “Ở yên thấy chán, nên muốn kiếm chỗ để thay đổi khẩu vị.”

Mọi người đều nở nụ cười.

Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, nói với bọn họ: “Được rồi, hôm nay sẽ không giày vò cậu ta làm gì, để cậu ta nghỉ ngơi đi. Sáng mai, để cậu ta bắt đầu tham gia huấn luyện hằng ngày. Chúng ta cũng không đặc biệt gia tăng huấn luyện làm gì, cứ như bình thường là được, đừng để người khác nói chúng ta đặc biệt nhắm vào cậu ta. “Ngân Lang”, vị phó đại đội trưởng mới tới kia sẽ giao cho trung đội bên cậu. Cậu đi nói chuyện với cậu ta một chút, ngày mai sẽ chạy việt dã 10km, cậu ta cứ đi tay không, không cần mang phụ trọng, không cần cầm súng, chỉ cần đúng giờ rời giường ra sân là được.”

“Vậy tôi đồng ý.” Lô Thiếu Hoa cười nói. “Dù cậu ta không cần mang theo súng, nhưng chỉ cần chạy được 10km cùng với chúng ta, tôi cũng sẽ phục cậu ta.”

Ba vị lang khác đều mỉm cười, liên tục gật đầu.

“Ngân Lang” Liễu Dũng tới chỗ Lăng Tử Hàn, nói kế hoạch huấn luyện ngày thứ hai nói cho cậu biết, cũng chuyển mệnh lệnh của Lâm Tĩnh tới chỗ cậu. Lăng Tử Hàn tỉ mỉ nghe xong, lập tức biểu thị minh bạch, đồng thời khách khí nói lời cảm ơn với hắn.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có nhiệm vụ phải tiếp xúc với bên ngoài ra, Liễu Dũng thật đúng là chưa từng gặp qua người nào có phép tắc nhã nhặn như thế, người trong quân đội, ai chẳng hào phóng, nếu có chút văn nhã thì sẽ lập tức bị xem là ẻo lả. Ngay cả chính hắn cũng từng có hai bằng thạc sĩ trong tay, nhưng bình thường cũng không dám lộ ra chút văn học nào. Hắn do dự một chút, không nói gì thêm liền lập tức rời đi.

4 “Lang” bọn họ, tuy rằng tuổi tác, bối cảnh gia đình, lý lịch cá nhân, trình độ văn hóa, tính cách sở thích đều không giống nhau, nhưng trong tất cả mọi việc hầu như đều là cùng tiến cùng lui. Bỗng nhiên xuất hiện một vị phó đại đội trưởng từ đâu chạy tới, bọn họ tất nhiên phải giúp Lâm Tĩnh đẩy đi rồi.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời đen kịt, trung đội “Ngân Lang” tập hợp hoàn tất. Nhưng điều khiến mọi người giật mình chính là, vị phó đại đội trưởng nhìn qua gầy yếu không gì sánh được kia cũng tới đúng giờ. Cậu y chang bọn họ, mặc đồng phục huấn luyện, chỉ có điều khác là cậu đi tay không.

Liễu Dũng mỉm cười với cậu, không nói gì cả, liền bắt đầu mang đội của mình chạy ra ngoài.

10km này lộ trình không phải là đường thẳng, mà là đi đường núi gồ ghề, sông nhỏ chảy xiết, dọc theo đường đi cũng phải qua vài khúc quẹo quanh co lòng vòng, rất mệt.

Chạy đến quãng cuối, tất cả chiến sĩ đều mồ hôi đầm đìa, tiếng hít thở dồn dập mệt mỏi vang vọng rất rõ.

Lăng Tử Hàn vốn lúc đầu ở phía trước, dần dần cũng bị tụt lại phía sau.

Kỳ thực, tuy rằng thân thể cậu không khỏe cho lắm, chưa khôi phục lại trạng thái trước đây, nhưng chạy 10km với cậu mà nói cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Trước đây những huấn luyện mà mỗi ngày cậu phải trải qua, đều ít nhất 30km, mang trọng lượng trên người ít nhất 50kg, hơn nữa còn phải chạy qua đủ loại địa hình, huấn luyện lần này người nhẹ như tênh, khiến bước đi của cậu cũng nhẹ như bay. So với cường độ huấn luyện của bọn họ, thì khoản này chẳng thấm vào đâu với cậu. Thế nhưng, hiện tại cậu cũng không muốn thể hiện tài năng của mình ra để tránh người khác nghi ngờ. Đương nhiên, bản thân cậu cũng không thể tỏ ra vô dụng, nếu không “Dã Lang” tuyệt đối sẽ không giao việc cho cậu.

Đây mới là chuyện khiến cậu khó nghĩ nhất.

Theo sự do dự của cậu, khiến tốc độ của cậu cũng chợt chậm dần, bước dần có chút nặng, không dứt khoát. Giả làm lính mới là một trong những chuyện mệt nhất, trạng thái của cậu cũng không khôi phục lại như cũ, thân thể vẫn chưa khỏe, lúc này dần cảm thấy ***g ngực như muốn nổ tung ra, cổ họng có chút vị máu. Vì vậy, cậu từ từ thả chậm tốc độ, nỗ lực điều hoà hô hấp.

Đến cuối cùng chỉ còn cách đích hơn 3m nhưng cậu vẫn kiên trì chạy, so với những vị chiến sĩ kia cũng chậm khoảng nửa giờ là cùng.

Toàn thể đội viên đại đội Dã Lang cùng trung đội trưởng, đại đội trưởng của bọn họ cùng nhau đứng ở trong quân khu, không hề giải tán, một mực chờ cậu. Bọn họ đều kinh ngạc nhìn thấy vị phó đại đội trưởng mới tới cật lực chạy về đích, rốt cục đứng trước mặt bọn họ, chỉ thấy khuôn mặt cậu trắng bệch, phảng phất ngay cả hô hấp cũng đều khó khăn, nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng, không ngã xuống. Và điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, cậu không hề đổ một giọt mồ hôi nào, ngoài trừ khuôn mặt trắng bệch có chút tái ra, thì y như một tảng băng.

Lăng Tử Hàn nhìn bọn họ, nhất thời không biết nên biểu hiện thái độ nào, chỉ có thể đứng ở đó, đối mặt với hơn trăm cặp mắt lấp lánh hữu thần. Cả đời cậu đều không thích bị người khác chú ý, hiện tại bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, quả thật có chút khó chịu.

HẾT CHAP 14

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment