Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 181

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh nhìn cậu một chút, quả thực cũng rất khâm phục ý chí của cậu, có thể kiên trì chạy hết 10km, xác thực không dễ dàng gì. Hắn đứng trên bục, cao giọng nói: “Đây là phó đại đội trưởng mới tới của chúng ta, Lăng Tử Hàn, mọi người vỗ tay chào mừng.”

Nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên.

Lăng Tử Hàn chậm rãi đi tới bên người Lâm Tĩnh, thân thể gầy yếu đứng bên cạnh Lâm Tĩnh nhìn thấy hoàn toàn đối lập nhau.

Lâm Tĩnh nói rằng: “Tiếp theo, xin mời Lăng phó đại đội trưởng nói chuyện.”

Các quân sĩ khác đều đứng thẳng người, mỉm cười nhìn cậu. Lăng Tử Hàn do dự chốc lát, mới cúi đầu nói: “Tôi … tới đây học tập thêm ở mọi người.”

Lô Thiếu Hoa cao giọng hét lớn: “Lăng phó, lớn tiếng một chút được không, chúng tôi không nghe rõ mệnh lệnh của ngài.”

Trung đội của y lập tức cười to, khiến các trung đội khác cũng mỉm cười theo.

Lâm Tĩnh nhìn những quan quân cấp dưới của mình, khóe miệng nhếch lên, nhưng không hề lên tiếng ngăn cản.

Lăng Tử Hàn cũng không thấy xấu hổ, đứng yên lặng chờ mọi người ngừng cười, sau đó mới nâng cao giọng lên: “Tôi tới đây học tập thêm ở mọi người. Xin mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ tự lo cho chính mình, không làm liên lụy tới mọi người, cũng không khiến mọi người bận tâm, không làm ảnh hưởng tới danh dự của đại đội Dã Lang. Nói chung, xin mọi người quan tâm hướng dẫn tôi. Tôi đã nói xong, cám ơn mọi người.” Hiển nhiên cậu rất mệt, tuy rằng thanh âm có lớn hơn một chút, nhưng vẫn có vẻ tản mát trong không khí, nghe qua rất yếu.

Cách nói chuyện của cậu không dùng từ giống như trong quân đội, lọt vào tai bọn họ, chẳng ra thể thống gì cả, nhưng mọi người đều nghĩ rằng một người chưa từng trải qua huấn luyện trong quân đội, có thể làm tới mức này, nói ra rằng có thể tự lo cho bản thân mình, cũng là hiếm thấy rồi, nên mọi người kìm tiếng cười, coi như cho cậu chút mặt mũi.

Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn Lâm Tĩnh rồi lùi về sau. Lâm Tĩnh vung tay lên, nói lớn: “Giải tán.”

Các quân sĩ lập tức giải tán, chạy đi rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng.

Lăng Tử Hàn chậm rãi bước về ký túc xá, mệt mỏi ngồi xuống ghế. Ngoài cửa sổ, ở đằng xa là ngọn Borger cao nhất trong dãy Tianshan, dưới ánh nắng mặt trời mùa hạ, băng tuyết bao phủ quanh núi lóe ra các tia sáng. Đưa mắt nhìn ra xa, chung quanh quân khu đều là các rừng tùng lâm cao ngất, cảnh sắc vô cùng yên bình.

Cậu nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm thấy đỡ hơn được một chút, lúc này mới đứng dậy mở ngăn kéo, lấy ra một thùng thuốc bên trong có nhiều hũ thuốc. Cậu vừa mới lấy ly rót nước chuẩn bị uống thuốc thì cánh cửa bị mở tung ra.

“Bạch lang” Chu Khải Minh bước vào, mỉm cười nói: “Lăng phó, đi ăn cơm thôi.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Được.”

Chu Khải Minh ngước mắt nhìn thấy một đống thuốc nằm trong lòng bàn tay cậu, có chút kinh ngạc: “Lăng phó, anh bị bệnh sao?”

“Không có.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Chỉ là Vitamin mà thôi.”

Chu Khải Minh cảm thấy buồn cười: “Anh toàn dùng thứ này sao? Thật biết cách bảo dưỡng thân thể nha.”

Lăng Tử Hàn cảm thấy dường như y đang đợi mình, nên nhanh chóng uống thuốc rồi cùng y ra khỏi cửa.

Cho dù chỉ là ăn sáng thì món ăn cũng toàn là thịt dê thịt bò không. Tất cả quân sĩ đều như lang thôn hổ yết, rất có khí thế ăn uống.

Lăng Tử Hàn cùng Chu Khải Minh cùng nhau đi tới bàn của Lâm Tĩnh cùng các sĩ quan cấp tá, khách khí ngồi xuống. Lúc này Lâm Tĩnh cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.

Lăng Tử Hàn nhìn thức ăn trên bàn một chút, thấy toàn là món mặn, hiếm có thức ăn chay, nên chậm rãi cầm lấy chén cơm trắng ăn.

Lạc Thiên Thu nhìn cậu, hờ hững nói: “Sao vậy? Lăng phó, ngại mấy món ăn của chúng tôi không ngon hay sao? Hay không đúng khẩu vị của anh?”

Lăng Tử Hàn vội vã giải thích: “Không phải, dạ dày của tôi không được tốt lắm, chỉ có thể ăn chay.”

Lô Thiếu Hoa cảm thấy kì lạ nói: “Vậy quả là khó hầu hạ đó nha, chúng ta đang ở biên cương, rau dưa còn hiếm hơn cả thịt nữa, nếu như lỡ vào mùa đông tuyết rơi, là khỏi tìm đồ ăn cho anh luôn đó.”

Lăng Tử Hàn dường như không nghe thấy ý chế giễu trong lời nói của y, chỉ ôn hòa: “Không cần đặc biệt làm riêng cho tôi gì cả, tôi có thể ăn cơm không, không sao.”

Liễu Dũng nhìn thấy sức ăn yếu ớt của cậu, không khỏi cười nói: “Lăng phó, chúng ta là quân nhân, ăn vậy không được đâu, ăn nhanh chút đi.”

“Dạ dày của tôi chịu không nổi.” Lăng Tử Hàn có chút bất đắc dĩ lắc đầu. “Bất quá, tôi ăn rất ít, chắc cũng không mất nhiều thời gian đâu.”

Chu Khải Minh đã ăn xong một chén cơn, nghe vậy cười nói: “Trách không được anh lớn như vậy mà còn ăn thêm vitamin.”

Lăng Tử Hàn cười cười, chậm rãi đẩy cơm trong chén vào miệng nhai.

Lâm Tĩnh không nói gì cả, chỉ ăn xong cơm rồi cầm chén đặt lên bàn, đứng dậy ra ngoài. Đi tới cửa, hắn gọi hậu cần dặn dò: “Buổi trưa làm nhiều món rau hơn chút.”

Hắn vừa đứng dậy thì bốn người kia cũng ăn xong 2 3 chén rồi, đứng lên đi phía sau hắn, cùng ra ngoài cửa.

Lăng Tử Hàn nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh.

Người đàn ông có bề ngoài tiêu sái bất phàm này quả thực rất khiến đối phương đau lòng, nghĩ đến cảnh hắn đã lập ra biết bao công huân hiển hách suốt bao năm qua, Lăng Tử Hàn cũng thấy được đây là một anh hùng thực thụ.

Sáng hôm nay, quân sĩ của đại đội Dã Lang tiến hành huấn luyện đánh nhau kịch liệt. Căn nhắc đến vấn đề Lăng Tử Hàn ‘ngay cả chút căn bản cũng không có’, Lâm Tĩnh để “Hắc lang” Lạc Thiên Thu sắp xếp một tiểu đội trưởng trong đội đi huấn luyện cho cậu, trước tiên phải nắm được công phu cơ sở. Tên tiểu đội trưởng đó đã được Lạc Thiên Thu dặn rằng cứ tùy cơ ứng biến, nên hoàn toàn không đề cập gì tới kiến thức cơ bản với cậu, thiếu chút nữa quăng ngã Lăng Tử Hàn muốn chết.

Lăng Tử Hàn bị quăng ngã mấy hiệp xong, cảm giác như thở không nổi nữa, trước mắt đều là sao Kim, trong lòng không biết nên khóc hay cười. Vì đối phương không phải kẻ địch, nên cậu không muốn phản kích, cũng không thể tức giận, quả thực không biết nên dùng loại tâm trạng nào để đối mặt với việc này.

Buổi trưa cho cậu nghỉ ngơi, buổi chiều sắp xếp cho cậu buổi tập huấn bắn súng. Lâm Tĩnh để tay súng thiện xạ nhất đội Lô Thiếu Hoa dạy cho Lăng Tử Hàn.

Vị “Hồng lang” này làm gia sư cũng rất “nhiệt tình thẳng thắn”. Y đưa cho Lăng Tử Hàn một cây súng trường, dạy cho cậu tư thế chuẩn xong, sau đó bắt cậu cứ đứng đó ghìm súng không được nhúc nhích, nói là trước tiên cần luyện thể lực, sau đó bỏ đi một nước.

Lăng Tử Hàn chỉ biết cười khổ trong lòng. Cậu đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, suy nghĩ xem một người bình thường mang trên người một cây súng nặng hơn 10kg có thể kiên trì được bao lâu. Qua gần 10′, thân thể của cậu có chút yếu, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, sau 20′, cậu hoàn toàn gục ngã.

Lúc này, chẳng biết Lô Thiếu Hoa từ nơi nào xông ra, một tay chống nạnh, đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt đầy ý châm chọc, tựa như một con sói cứ từ từ chậm rãi thưởng tức con mồi.

Lăng Tử Hàn có chút bất đắc dĩ nhìn y một cái, khuôn mặt tràn đầy ý xin lỗi.

Lô Thiếu Hoa nhìn chòng chọc vào cậu một cái, bỗng nhiên nói rằng: “Lăng phó, anh đang sống yên lành, có phúc lại không chịu hưởng, chạy tới đây chịu khổ làm gì vậy?”

Lăng Tử Hàn cười cười, ôn hòa nói: “Thể nghiệm cuộc sống của các anh một chút.”

“Hừ.” Lô Thiếu Hoa vung tay, quay đầu đi.

Lăng Tử Hàn nhìn bóng lưng của y, cảm thấy có chút mờ mịt.

Đứng cách đó không xa là “Bạch lang” Chu Khải Minh, nhìn thấy sự việc liền đi tới bên cạnh cậu nói: “Lăng phó, tự luyện đến đây là được rồi, anh đi nghỉ chút đi.”

Lăng Tử Hàn lúc này mới yếu đuối bỏ súng xuống.

Chu Khải Minh nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu dưới ánh mặt trời, chậm rãi lắc đầu: “Lăng phó, với thân thể này của anh, tôi thấy anh nên về Bắc Kinh đi.”

Lăng Tử Hàn cũng y bọn họ, đều mặc quân phục, nhưng không thể che giấu được thân thể cực kỳ gầy gò của mình. Lần đầu tiên Lô Thiếu Hoa nhìn thấy cậu cũng đã phải thốt lên: “Coi thân người của Lăng phó, chẳng khác gì cây tăm.”

Quân sĩ của y vừa nghe xong đều lập tức cười vang.

Nhìn ánh mắt thành khẩn của Chu Khải Minh, Lăng Tử Hàn chần chờ một chút: “Dù cho tôi có muốn đi thì thế nào cũng phải qua thêm một khoảng thời gian nữa mới được, nếu không, tôi không biết cách nào mở miệng nói với bác Lôi.”

Chu Khải Minh gật đầu, cũng xoay người đi.

Lăng Tử Hàn cầm theo súng bước đi, dáng người cao ngất của Lâm Tĩnh đứng từ xa nhìn cảnh tượng, không khỏi thở dài.

HẾT CHAP 15

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment