Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 215

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Bọn họ cẩn thận lẻn vào đó. Rất nhanh, khung cảnh đầy máu tanh không ngừng xuất hiện trước mắt bọn họ.

Cũng giống như thôn Mục Khắc, thôn dân ở đây đều bị giết, bao gồm cả chó mà bọn họ nuôi cũng không thể may mắn tránh khỏi. Điều khác với thôn Mục Khắc chính là, bọn họ mới vừa bị giết, máu vẫn còn đang tuôn chảy hướng ra phía ngoài, không ngừng hòa tan thấm vào mặt tuyết trên đất, dần dần đọng lại.

Các quân sĩ tuy rằng phẫn nộ, nhưng rất lãnh tĩnh, vừa kiểm tra xem có người nào còn sống hay không, vừa tìm kiếm bọn phân tử khủng bố chưa đi xa khỏi đây.

Rất nhanh, bọn họ phát hiện có 1 đám người đang đi về phía Tây, người có hơn 40 tên, trên tay đều có súng. Do đường đi tối như mực, đang có bão tuyết, tuy rằng bọn chúng có mang theo đèn nhưng vẫn đi rất chậm, chỉ sợ không ngờ việc người của đại đội Dã Lang đã gần trong gang tấc.

Liễu Dũng lập tức hạ lệnh truy kích bí mật. Hắn không chỉ muốn giết bọn khốn không có tính người này, mà còn muốn bắt bọn chúng tra hỏi cho rõ ràng.

Lúc này, từ micro của bọn phân tử khủng bố truyền ra thanh âm, hình như Eclanamine đang nghe bọn chúng báo cáo tình hình chỗ này. Bọn chúng báo cáo là đã giải quyết toàn bộ những người trong thôn không chịu hợp tác với họ, đang hướng đến thôn Khố Khắc, cùng người ở đó hợp lại. Eclanamine nhiều lần hỏi bọn chúng có tình hình gì khác thường hay không, bọn chúng trả lời đều bình thường, ngoại trừ bọn chúng ra, không có kẻ nào khác. Dường như Eclanamine có chút nghi hoặc, nhưng vẫn để bọn chúng chấp hành theo kế hoạch đã định ra, sau đó cúp máy không cùng bọn chúng trò chuyện nữa, lại quay sang hỏi tình hình của tốp khác.

Liễu Dũng vừa lặng yên không tiếng động tiến về phía trước, vừa nhanh chóng căn cứ vào tín hiệu của Eclanamine điều tra rõ phương vị của gã. Lăng Tử Hàn còn nhanh hơn cả hắn, cậu sử dụng không chỉ sử dụng hệ thống quân dụng, còn có thêm các thiết bị truy tung tín hiệu mini do Vệ Thiên Vũ trang bị giúp cậu. Hệ thống trò chuyện mà bọn Eclanamine sử dụng tuy được trang bị thiết bị phản truy tung tiên tiến, nhưng loại này cũng có trình tự cơ bản như loại mà Tứ Thái Thái của Guzman, Vệ Thiên Vũ nghiên cứu thiết bị đó vô cùng triệt để, nhanh chóng phá được lá chắn nhiều lớp của trang bị này, lúc này tốc độ truy tung cùng phá giải nhanh hơn Liễu Dũng nhiều.

4 tiểu tổ của tiểu đội đặc biệt bọc thành 2 cánh đánh qua. Tốc độ hành động của bọn họ còn nhanh hơn bọn phân tử khủng bố. Dù sao Eclanamine có kinh tế hậu thuẫn, cũng không có thể sánh được với một cường quốc giàu có và đông đúc. Trang bị trên người bộ đội đặc chủng bọn họ cũng có giá trị hơn 600.000 nhân dân tệ, còn phân tử khủng bố chỉ bất quá là từng tốp tổ nhỏ hợp thành 1 tổ lớn, hơn nữa không được đầy đủ, tất nhiên khả năng theo dõi cùng phản theo dõi không sánh được với quân đội. Những người này chỉ nhờ vào hoàn cảnh tự nhiên cao nguyên cùng hàn lãnh, nhưng người thuộc đại đội Dã Lang có sức chiến đấu tại khu giá lạnh cũng vượt xa xa bọn họ.

Tổ của Liễu Dũng cùng Lăng Tử Hàn ở phía sau chặn đường, 4 tổ khác nhanh chóng vây quanh kẻ địch, nòng súng nhắm ngay những kẻ đang mang bộ quần áo cồng kềnh, dò dẫm từng bước trên mặt tuyết, bọn họ nhanh chóng thảo luận rồi giơ súng nhắm vào mục tiêu xạ kích đã khẳng định trước.

Liễu Dũng nhìn vị trí của từng quân sĩ trên màn hình thấu kính, sau đó nhìn phân tử khủng bố, lập tức hạ lệnh: “Bắn.”

Lập tức, tiếng súng vang lên. Toàn bộ quân sĩ đều dùng súng bắn tỉa, chuẩn xác nhắm vào chỗ hiểm của bọn chúng mà bắn.

Bọn họ đã được huấn luyện, còn đối phương không hề phòng bị, chỉ lo chú tâm vào mặt đất ẩm ướt phía dưới chân. Chúng giờ chẳng khác gì tấm bia, một súng vừa vang lên, liền kêu lên 1 tiếng rồi kêu thảm, ngã xuống, những người khác theo bản năng cúi người, giơ súng lên bắn loạn xạ.

Các quân sĩ lập tức ném lựa đạn ra, chuẩn xác nổ ngay giữa bọn chúng, nhất thời huyết nhục tung bay, bi thảm vô cùng. Tên phân tử khủng bố dẫn đầu mới vừa mới chuẩn bị báo cáo với Eclanamine thì đã bị lựa đạn bay tới bên người nổ chết, micro trong tay cũng bị nát theo.

Các quân sĩ đều cực kỳ hận phân tử khủng bố không bằng cầm thú này, vừa ném lựu đạn ra, lập tức đứng dậy chạy ào tới, giơ cao đao lên chém xuống. Trong bóng tối, bọn họ có thể thấy rõ động tĩnh của đối phương, nhưng phân tử khủng bố lại không thể nhìn thấy gì cả, bị mãnh liệt tập kích thình lình xảy ra. Dưới tình hình này, không ai hạ thủ lưu tình, nhiều người chỉ dùng 1 chiêu đã giết chết kẻ địch. Dưới sự đả kích chuẩn xác mà hữu lực của bộ đội đặc chủng, phân tử khủng bố lập tức mất đi năng lực chống lại, nhanh chóng ngã xuống nền tuyết trắng.

Liễu Dũng cùng Lăng Tử Hàn nhanh chóng chạy qua. Liễu Dũng kiểm tra nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được 1 tên có thể nói chuyện. Hắn mở chiếc đèn nhỏ chiếu thẳng vào mặt gã. Người nọ bị ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào, theo bản năng nhắm hai mắt lại. Nhìn qua biết gã khoảng ba mươi tuổi, đường viền gương mặt biết rõ là đến từ Trung Á.

Liễu Dũng dùng Hán ngữ, tiếng Anh, tiếng Uighur, tiếng Tadjik lần lượt hỏi gã, nhưng gã vẫn nghiêm mặt không nói tiếng nào, rõ ràng dự định ngoan cố chống lại. Liễu Dũng liên tiếp nhìn thấy bình dân vô tội ở cả hai thôn bị giết, trong lòng xúc động phẫn nộ, lúc này thấy gã không chịu nói, nhấc chân đạp gã. Gã ngã xuống đất nhưng vẫn không chịu nói gì.

Bọn họ không có thời gian tiêu tốn ở đây, Lăng Tử Hàn đã truy tung được phương vị của Eclanamine hiện nay đang ở thôn Kha Khắc, bọn họ cần nhanh chóng tới đó. Thấy Liễu Dũng hỏi, nhưng không nắm được không bắt được trọng điểm, Lăng Tử Hàn bắt lấy gã, rồi rút mã tấu ra, hung hăng đâm mạnh vào hõm vai của gã. Lực đạo của cậu rất xảo diệu, vị trí đâm rất chuẩn xác đó chính là dây thần kinh tập trung, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không thương cân động cốt, nhưng lại cảm nhận được sự đau đớn. Gã vốn cắn chặt răng, dự định đối kháng đến cùng với Liễu Dũng, đột nhiên bị một cú đâm như thế, nhất thời đau đến kêu to lên.

Lăng Tử Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, xoay đao lại, gã đau đến liều mạng giãy dụa, kêu thảm thiết.

Lăng Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh cho quân sĩ bên cạnh: “Đè nó lại.”

Các quân sĩ mạnh mẽ này lần đầu tiên thấy phó đại đội trưởng thư sinh này ngoan độc như thế, chỉ cảm thấy vừa mới mẻ vừa ngạc nhiên, nhưng không chút do dự nghe theo mệnh lệnh của cậu, vững vàng đè chặt tên phân tử khủng bố kia.

Lăng Tử Hàn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt gã, lạnh như băng nói: “Mày không nói phải không? Eclanamine hiện tại đang ở thôn Kha Khắc phải không? Muốn tụi bây đến thôn Khố Khắc chặn viện binh của bọn tao phải không?”

Gã đau đến cả người mềm nhũn, nghe cậu hỏi liên tiếp nhiều vấn đề, trên mặt hiện thị nét mặt ngạc nhiên không biết phải làm sao, quả nhiên Lăng Tử Hàn nói đúng.

Muốn đi vào thôn Kha Khắc phải qua thôn Khố Khắc, Eclanamine triệu tập đông người ở đó chờ thỏ tới, hơn nữa đang trong bão tuyết cùng đồi núi cao hơn mặt biển, xác thực là một phương pháp giản đơn mà hiệu quả, có thể chặn được quân của Lâm Tĩnh tiến đến viện binh.

Nếu vậy, Eclanamine dự định cùng tiểu đội nhỏ của bọn họ quyết chiến tại thôn Kha Khắc sao?

Lăng Tử Hàn nhìn tên hai tay dính đầy máu trước mặt, rút đao từ vai gã ra. Gã quát to một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Lăng Tử Hàn biết tâm tư của chúng, trên tay bọn chúng đầy máu, dù không nói cũng chết, mà nói cũng chết, tất nhiên sẽ ngang ngạnh tới cùng. Bọn chúng cũng không có thời gian dùng thủ đoạn bức cung, phải lập tức hành động.

Lăng Tử Hàn không hề nhìn gã nữa, đứng dậy nói với Liễu Dũng: “Đem tình hình ở đây báo cáo lại với Lâm đại, để hắn cẩn thận thôn Khố Khắc. Động tác chúng ta phải nhanh hơn mới được, đến thôn Kha Khắc bắt Eclanamine.”

Liễu Dũng nhìn cậu bằng 1 ánh mắt kì lạ, nhưng lúc này không phải lúc nói những lời vô nghĩa. Hắn gật đầu, ra lệnh các quân sĩ lục soát người của phân tử khủng bố, gom lấy toàn bộ vũ khí, lựa đạn của chúng, lập tức đi tới thôn Kha Khắc.

Độ cao ở đây so với mặt biển càng cao, nhiệt độ không khí càng thấp, tuyết rơi càng lúc càng dày. Gió núi lạnh giá gào thét, mang theo từng đợt hoa tuyết dày đặc, hướng về phía cao nguyên, sơn cốc, ập vào người họ.

Trong lúc đó trời đất càng thêm tối tăm.

HẾT CHAP 49

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment