Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 216

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trải qua 2 tiếng chạy gấp, tiểu đội đặc biệt do Liễu Dũng dẫn đã đi tới gần thôn Kha Khắc. Bọn họ ẩn sau núi đá đằng xa, không dám lộ diện bản thân mình ngay gò đất trống bên ngoài.

Dọc theo đường đi, cứ nửa tiếng Eclanamine gọi cho các tổ, nhưng hai tổ ở thôn Mục Khắc và thôn Kha Khắc hiển nhiên không thể trả lời gã được rồi. Dường như Eclanamine có chút khẩn trương, gọi cho người của thôn Lặc Khắc nhanh chóng chạy tới thôn Kha Khắc, ra lệnh cho người ở thôn Khố Khắc vẫn ở yên đó chờ lệnh, theo kế hoạch cũ.

Gió trên núi càng lúc càng mạnh, khí lưu hay thay đổi phức tạp, phi cơ trực thăng không có khả năng đáp được đến đây, thực sự nguy hiểm. Cho dù Lâm Tĩnh xuất phát ngay bây giờ thì đi đường bộ tới được đây cũng mất khá nhiều thời gian, cho dù suốt đường thuận lợi, không gặp phải đất lún, tuyết lở, bão tuyết, thì bọn họ cũng phải mất gần 7, 8 tiếng mới có thể tới được thôn Kha Khắc, hơn nữa bọn họ còn phải đi qua thôn Khố Khắc. Nếu bị chặn đường ở đó thì thời gian bọn họ tới được đây còn mất nhiều hơn. Sợ rằng trong khoảng thời gian này Eclanamine sẽ nhân cơ hội để bắt hoặc giết chết Lăng Tử Hàn cùng tiểu đội của cậu, sau đó lập tức chạy qua biên giới, trốn khỏi sự truy đuổi của Lâm Tĩnh.

Hơn mười năm qua, phân tử khủng bố Trung Á thường không sử dụng các chiến thuật phức tạp, nhiều thời gian chỉ là dũng cảm không sợ chết, phát động hình thức tập kích tự sát, giản đơn mà trực tiếp. Eclanamine ở Trung Á cùng Tây Vực nhiều năm qua, cũng chỉ chọn lựa hình thức đó, nhưng hành động thì càng ngày càng máu tanh, tàn nhẫn, chỉ cần đạt được mục đích thì không tiếc điều gì cả. Lần này cũng như nhau, phương thức Eclanamine sử dụng vẫn nhanh chóng trực tiếp như thế, không chỉ giết hại người thường, nhưng ngay cả người một nhà cũng không tiếc hy sinh, chỉ cần để giết được Lăng Tử Hàn báo thù.

Liếc mắt đó có thể thấy được, lão già gian manh như Eclanamine thực tế đã bị thù hận làm mờ mắt, nảy sinh ra ý nghĩ cực đoan. Tại cao nguyên này, gã đã định sẽ khiến thi để khắp nơi, máu chảy thành sông.

Lăng Tử Hàn cùng Liễu Dũng y như nhau, cẩn thận đánh giá thôn Kha Khắc từ xa. Các quân sĩ khác theo đúng nhiệm vụ, cẩn thận đánh giá quan sát động tĩnh chung quanh. Bọn họ đều nằm trong tuyết, vừa lẳng lặng nhìn quanh, vừa ăn các thực phẩm năng lượng cao giúp chống chứng say núi, đồ hộp, cao nhiệt lượng, lòng trắng trứng high protein, tiếp thêm khí ô xi, sau đó đun thêm canh thịt bò uống.

10′ sau, bọn họ đều ăn uống no đủ, mệt nhọc cũng dần biến mất được phân nửa, tinh thần mỗi người chấn hưng, chuẩn bị khai chiến với Eclanamine.

Thôn Kha Khắc cũng giống như 4 thôn trước, không lớn lắm, chỉ có 20 hộ, phòng ốc cùng tường đều dùng đá xây dựng, vừa chống được dã thú, mà toàn bộ thôn xóm cũng dùng một bức tường cao bằng đá chắn lại chung quanh, nhìn qua rắn chắc vô cùng.

Từ hình ảnh mà vệ tinh từ xa truyền đến hệ thống của bọn họ, từng nhà trong thôn có không ít người, nhìn qua dường như đang ngủ, từ phương vị của bọn họ, hiển nhiên thôn dân vẫn còn sống, nhưng trong đó có hơn phân nửa người đang hoạt động, chắc là phân tử khủng bố do Eclanamine dẫn đầu.

Liễu Dũng nhỏ giọng nói với Lăng Tử Hàn: “Bọn chúng có bố trí ba trạm gác trên vách đá, bên tường ngay rìa thôn đều có người. Chúng ta khó mà tiếp cận bọn chúng mà không làm lộ thân lắm.”

Lăng Tử Hàn không hề sử dụng hệ thống mũ giáp, mà là hoàn toàn vận dụng năng lực nhận biết của bản thân. Trong bóng đêm cậu đang dừng hẳn tại thôn kha khắc, toàn bộ dây thần kinh dường như đang tiến thẳng thâm nhập vào trong đó.

Bên trong có rất nhiều tư tưởng ầm ĩ, nhưng đều rất mạnh mẽ, vừa có lo lắng không biết, vừa có hưng phấn giết chóc, vừa có chờ mong, sợ hãi, tàn nhẫn … muôn hình muôn vẻ. Tư tưởng Lăng Tử Hàn chậm rãi tiến vào trong thôn, nhưng hoàn toàn không hề cảm nhận được sát khí hoặc là ý hận bén nhọn.

Cậu nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Eclanamine không có trong đó.”

“Gì cơ?” Liễu Dũng tưởng mình nghe lầm.

“Eclanamine không có trong thôn.” Lăng Tử Hàn hời hợt mà nói. “Bên trong có hơn 70 người, hơn phân nửa là phân tử khủng bố, nhưng Eclanamine không có trong đó.”

Liễu Dũng nghi hoặc nhìn về phía cậu: “Lăng phó, sao anh lại biết việc này? Hệ thống chúng ta có thể dò xét được số người bên trong, nhưng sao anh có thể kết luận Eclanamine không có trong đó?”

Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói: “Không có quy luật gì cả, chỉ là trực giác thôi. Bên trong có rất nhiều người, phần lớn đều có sát khí. Loại sát khí này quá mãnh mẽ, dù cách xa vẫn có thể cảm giác được.”

Liễu Dũng kinh dị mở to hai mắt nhìn cậu, dường như bội phục sát đất: “Là năng lực đặc biệt à?”

“Sao vậy được chứ? Tôi không có năng lực đặc biệt gì đâu?” Lăng Tử Hàn bật cười. “Nhưng do bọn chúng chủ yếu nhằm vào tôi, nên tôi có thể cảm giác được.”

“À, cũng có thể là vậy.” Liễu Dũng miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này của cậu, sau đó nhíu mày. “Nếu như Eclanamine không ở trong đó, thì gã đang ở đâu?”

Lăng Tử Hàn đánh giá địa hình bốn phía thôn kha khắc, cùng hắn thương lượng. “Anh xem thử có thể nào gã đang ở vách núi đằng sau thôn không?”

Liễu Dũng suy nghĩ một chút, có chút do dự: “Nếu chúng ta chia ra tìm ở sau núi, thì càng thiếu nhân lực.”

Lăng Tử Hàn thoáng suy tư, bình tĩnh nói: “Vậy anh báo cáo với Lâm đại đi, xem có phải hắn đã khai chiến ở thôn Khố Khắc rồi không?”

Lúc này Lâm Tĩnh đã dẫn đội vào núi, Lạc Thiên Thu, Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa cũng dẫn theo đội mình tiến hành bọc đánh từ 3 phía. Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiểu Hoa vốn dĩ là giả bộ rời đi, nhưng bí mật trở về, hiện tại đã tiến nhập Pamir.

Nghe xong báo cáo của Liễu Dũng cùng sự phân tích của Lăng Tử Hàn, Lâm Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói rằng: “Nhiệm vụ của hai người là điều tra tung tích Eclanamine, không cần mạo hiểm, chờ chúng tôi tới đó tập hợp rồi tính tiếp.” Hắn vẫn đang lo lắng cho an toàn của Lăng Tử Hàn.

Liễu Dũng nói đồng ý, nhưng Lăng Tử Hàn giành nói: “Lâm đại, như vậy không thích hợp, chúng tôi vẫn nên dựa theo kế hoạch lúc trước, để chúng tôi dẫn dụ Eclanamine, các anh thì vây bắt gã. Với lại, Eclanamine tàn nhẫn ngầm tàn sát thôn dân, nếu như gã vẫn ra tay ở đây, thì dù thế nào chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Đúng vậy.” Liễu Dũng lập tức đồng ý. “Lâm đại, tôi sẽ điều tra tung tích của Eclanamine, nếu có tình huống bất thường thì chúng tôi nhất định phải hành động.”

“Được.” Lâm Tĩnh tất nhiên hiểu lý do tại sao họ nói vậy. Tình thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhất là bọn họ phải tiến hành hành động đánh bất ngờ thâm nhập vào hang hổ, người chỉ huy mặt trận phải biết xử trí kịp thời, không thể báo cáo với hắn rồi mới quyết định được. Hắn gật đầu: “Liễu trung đội, anh cùng Lăng phó có thể hành động, nhưng phải chú ý an toàn.”

“Yes, sir.” Liễu Dũng kết thúc trò chuyện, lập tức cùng Lăng Tử Hàn thương lượng phương án khởi hành. Hiện tại, hình tượng của vị phó đại đội trưởng trong suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Hắn rất nghiêm túc lắng nghe ý kiến Lăng Tử Hàn, dần dần xem cậu là một thượng cấp chân chính của mình.

Bọn họ quyết định chia thành 2 nhánh, một vào thôn trinh sát, tùy thời giết địch, 1 lên núi điều tra, tìm kiếm hành tung Eclanamine. Tuy rằng địch đông ta ít, nhưng bọn họ đánh bất ngờ, trọng điểm chính là bắt Eclanamine, bởi vậy cũng không làm bản thân phải vướng phải khó khăn. Bọn họ tận lực đợi đội quân của Lâm Tĩnh hoặc các trung đội khác tới gần, sau đó cùng nhau hợp tác, nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt kẻ địch.

Trước phương án đó, Liễu Dũng liền muốn hạ mệnh lệnh, Lăng Tử Hàn nói thẳng: “Anh vào thôn, tôi lên núi, ngược lại cũng không sao, anh cứ chọn đi.”

Liễu Dũng phát hiện thời điểm mấu chốt cậu luôn lời ít mà ý nhiều, hơn nữa khẩu khí chắc chắn, chân thật, lúc này không khỏi tán thán, uy thế thái tử quả nhiên bất phàm. Nhưng đề nghị này của Lăng Tử Hàn cũng rất chính xác, từ phương án hành động cùng chiến thuật, nếu bọn họ chia làm 2 đường, đương nhiên hai người chỉ huy bọn họ cũng phải chia ra theo hai đường.

Xét về mặt nguy hiểm, thì vào thôn càng gặp nhiều nguy hiểm hơn lên núi, dù sao ở đó tập trung nhiều phân tử khủng bố cùng hung cực ác như vậy, nếu như khởi chiến thì đó chính là tử chiến. Thế nhưng, nếu trong bóng đêm phải men theo vách đá, hơn nữa không thể biết được tình hình trong núi, nếu làm không tốt sẽ thành bia sống cho người khác, cũng không chừng vừa đặt chân lên liền ngã xuống, nguy hiểm cũng khá cao.

Liễu Dũng suy nghĩ, trong lúc nhất thời thế khó xử, nhưng không nói gì.

Lăng Tử Hàn tất nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Liễu trung đội, đây không phải đang du lịch, tôi không phải đứa trẻ nhỏ. Thời cơ tới trong chớp mắt, chúng ta không thể lãng phí thời gian. Nếu như Eclanamine còn đang ở gần đây thì ngay lúc Lâm đại khai chiến cùng bọn chúng ở thôn Khố Khắc thì gã nhất định sẽ hành động, có thể sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Tôi hiểu.” Liễu Dũng không hề do dự, gật đầu. “Yes, sir, anh lên núi, tôi vào thôn.”

Lăng Tử Hàn kiên trì chỉ đưa theo 2 quân sĩ, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.

Liễu Dũng dẫn theo các quân sĩ khác, đi vào đường ngầm, lén lút lẻn vào trong thôn.

HẾT CHAP 50

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment