Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 37


Đoạn ký ức của Tứ Nương diễn ra rất nhanh trong đầu Trầm Tử Thiêng.

Trần An kéo nàng ra.

Nàng thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi.

Nếu không có Trần An đỡ lấy, có lẽ nàng đã bị cuốn vào quá sâu.Tứ Nương cười lớn, có vẻ rất khoái trá.

Trầm Tử Thiêng thấy chân nguyên nàng bị đả động, nhưng ngay sau đó lại trở về như thường, mọi chuyện đang loạn, nàng cũng không kịp truy cứu.“Trầm Tử Thiêng ơi là Trầm Tử Thiêng, ngươi có lòng tin vào Diệp Lý, cuối cùng hắn lừa ngươi đến chẳng còn manh giáp, vậy mà vẫn ngây thơ đến bây giờ.

Cầu cho ngươi...” Tứ Nương nói đến đây thì phun ra một ngụm máu, nhưng nàng ta vẫn cười toét miệng, một cái miệng đỏ lòm, “Cầu cho ngươi, mãi mãi không được như ý nguyện, cũng giống như ta thân bại danh liệt, ha ha ha...”Trần An tung một chiêu khiến nàng ta chết ngắc.Hắn trầm ngâm nhìn Trầm Tử Thiêng bên cạnh, nàng ôm ngực, cố gắng nhẫn nhục chịu đựng.

Nàng gạt tay Trần An, quay gót bỏ đi.Lúc này đám tuỳ tùng của Vương lão gia bỗng nhiên đều biến thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ, chui ra từ khắp nơi, tiến gần đến bọn họ.

Trầm Tử Thiêng dừng bước, quan sát thấy những kẻ này không còn sinh khí, nàng quay phắt lại, nhìn về phía trận pháp bị phá vỡ.

Chắc hẳn là đã bị nơi đó ảnh hưởng.

Trầm Tử Thiêng lùi lại vài bước, hiện tại cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực để nghênh trận.Bỗng nhiên cơ thể nàng bị nhấc bổng lên cao.

Hoá ra Bạch Miêu vừa bị nàng đuổi đi đã mặt dày mày dạn lại gần, xách nàng lên lưng, ánh mắt tràn đầy oan ức.Trần An bước đến một bãi đất vắng, ngồi xuống cong ngón tay gõ lên nền đất ba lần.


Lát sau từ nơi đất vắng đó có một tia chân khí nhỏ nhoi chui lên.

Tia chân khí mảnh này yếu ớt như thể đang thăm dò.

Trần An nói: “Ra đây đi, không có người ngoài.”Ngay sau khi Trần An dứt lời, tia chân khí bỗng nhiên trở thành một luồng chân nguyên to lớn chui từ dưới đất lên, Trần An nhảy qua một bên, nói: “Bớt ra vẻ.”Một tiếng cười lạnh đáp lại hắn.Mặt đất nơi đó bị nứt ra một khe hở lớn, tiếng quỷ khóc sói gào chui lên cùng với luồng chân nguyên mạnh mẽ.Trầm Tử Thiêng quay đầu lại, nhíu mày.Lát sau, ngay bên cạnh Trần An xuất hiện một kẻ đầu ngựa mình người, to lớn như toà tháp, gã phải ngồi chồm hỗm, nếu đứng lên không chừng sẽ hít phải mây, sợ không có không khí, nếu không sẽ lại có thêm một kiểu chết kỳ quái nhất, đó là chết vì đứng lên.Kẻ này hiển nhiên là người của ma đạo, quỷ khí ngập tràn trong ánh mắt và hơi thở - Thanh Bình.

Gã lom lom nhìn Trần An bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Giọng gã khàn khàn, giọng nói phát ra giống hệt như cạ vào thanh sắt bị rỉ sét: “Ta còn chưa ăn xong, ngươi gọi ta tới làm gì?”Trần An liếc mắt về hướng đám tuỳ tùng đang vật vờ đằng kia: “Không lo, thức ăn của ngươi đây, gọi ngươi tới chắc chắn phải có quà.”Gã đấm xuống đất, ngay lập tức mặt đất rúng động, từ nơi đó xuất hiện một cái hố sâu.

Gã gầm lên: “Đường đường là quỷ vương mà lại lên hốt cứt cho ngươi à?”Trần An mất kiên nhẫn: “Có ăn không?”“…” Gã hắng giọng, thấy Trần An thật sự không đùa giỡn, cụp đuôi, vẻ tức giận mất sạch nhưng vẫn muốn ra oai, kiêu ngạo phun ra hai chữ, “Cũng tạm.”Ban nãy, suýt nữa nàng đã bị cuốn vào tiềm thức của Tứ Nương, khi nghe Tứ Nương nhắc đến Diệp Lý trong quá khứ ấy, nàng hệt như bị bỏ bùa mê thuốc lú, không kìm lòng được mà muốn nghe về Diệp Lý nhiều một chút.

Tứ Nương ghen tỵ với nàng khi Diệp Lý che chở cho nàng, vì thế mới kể cho Văn Cường nghe, Trầm Tử Thiêng cũng rất muốn biết Diệp Lý đã che chở cho nàng thế nào.Lúc này, nàng cảm thấy sức cùng lực kiệt, thân xác nặng nề như đeo chì, chẳng muốn gần gũi và gặp mặt ai.

Nàng thầm hỏi, hệt như đã hỏi điều này cả trăm ngàn lần: “Diệp Lý, sao lại không cần ta?”Thế nhưng nàng biết Diệp Lý đã chết.Ý nguyện không toại, trong lòng bức bối.Trần An chẳng nói gì, hắn chỉ trầm ngâm quan sát nàng, theo bước chân của nàng ở phía sau.

Chẳng biết nghĩ gì mà hai bàn tay của hắn siết chặt lại.Bỗng nhiên hai người nghe thấy tiếng Thanh Bình gầm gừ.

Trần An xoay người, phát hiện oan hồn của Vương phu nhân vất vưởng ở bên cạnh xác lão Vương.

Xung quanh đã không còn thấy bóng dáng của đám gia nhân đâu, hiển nhiên là đã nằm trong bụng Thanh Bình.

Gã thấy oan hồn Vương phu nhân không còn tà khí, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.


Chẳng biết nghĩ gì mà gã không động đến oan hồn của bà ta nữa.Thanh Bình chỉ vào Trầm Tử Thiêng: “Ăn được không?”Sắc mặt Trần An lập tức khó coi, hệt như dẫm phải đống phân chó: “Dám chạm một ngón tay vào người nàng ấy thì ta chặt đứt tay ngươi.”Thanh Bình không ngờ tên chó má Trần An này trở mặt với gã, tức giận chui trở về lòng đất.

Oai hùng xuất hiện nhưng chưa được nửa canh giờ đã phải cuốn gói, cụp đuôi chạy mất.

May sao lòng dạ con quỷ này không hề so đo, lần sau gặp lại chắc chắn quên sạch, sẽ lại vẫy đuôi chạy cun cút theo sau Trần An.Nghe đồn Vương phu nhân tính khí thất thường, rất khó gần.

Mới vừa nãy vẫn còn cảm nhận được oán khí ngút trời của Vương phu nhân, ấy vậy mà lúc này bà ta chỉ như một vong hồn bình thường, trong suốt như nước.

Trần An nhìn bà ta đứng bên cạnh xác của lão Vương.

Hắn dùng thần thức quét một lượt qua vong hồn của bà, nhận ra mọi chuyện đúng như hắn dự đoán.

Vương phu nhân phát hiện lão Vương và Tứ Nương là yêu quái, vì để bịt miệng, Tứ Nương đã cắt lưỡi bà ta rồi treo cổ.

Cắt lưỡi như vậy rồi nên khi trở thành vong hồn cũng chẳng thể truyền bí mật này cho ai.

Nhưng hóa ra Tứ Nương thất bại, tính sai bước, giết người vô tội quá nhiều, trời đất không thể dung tha.“Oán hận đến mấy thì khi thấy người đó thịt nát xương tan cũng phải buông bỏ hết oán hờn.”Một giọng nói lạ lẫm vang lên.

Trầm Tử Thiêng nàng ngoái đầu nhìn lên gờ tường, thì ra người vừa nói là bạch y công tử hôm trước uống Rượu Tiên ở quán Tửu Lạc.Trầm Tử Thiêng nghiêng người, ánh mắt rời rạc như muốn ngất lịm đi.

Bạch y công tử lao xuống, vươn tay muốn đỡ nàng nhưng Trần An đã nhanh hơn một bước, hắn bế nàng trên tay, nhìn bạch y công tử với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.“Chẳng phải là người quen đây sao, vị công tử đây hóa ra phá được cả kết giới của ta để vào, ắt hẳn không phải rảnh rỗi.”Bạch y công tử không đỡ được người đẹp, cũng chẳng tỏ ra mất mặt, hắn chắp tay hành lễ: “Ta là Phú Mai, đến đây vì nghe nói có người chết một cách rất bí ẩn, không giống người thường.


Thân là giáo chủ phụ trách những vụ án kì lạ, thì tất nhiên không thể không có mặt.”Trầm Tử Thiêng mơ mơ màng màng bị nhấc bổng lên, cơ thể theo bản năng căng lên phòng thủ.

Trần An cúi đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng đã nhắm mắt, hắn đáp lại Phú Mai: “Thì ra Phú Mai, giáo chủ bang Cù Lần, quả là danh bất hư truyền, khi ngài đến hiện trường vụ án thì đã xong xuôi cả rồi, đúng là cái tên rất phù hợp.”Bang Cù Lần, người trong bang đúng không phụ lòng bang chủ tiền nhiệm mà tận chức trách cù lần rất nghiêm túc.

Trên khắp thế gian, chỗ nào có quỷ ám, hay những vụ án người chết một cách oan khuất lạ lùng, chỗ đó có bang Cù Lần đặt chân đến.

Thế nhưng cái tên đã nói lên tất cả, hầu hết những thành viên trong bang đều rất có kiên nhẫn, thong thả, thời gian dư thừa, vừa tới hiện trường đã thấy án thành.

Hung thủ không chết thì cũng chẳng thấy đâu.

Tất nhiên, để có cái danh vang xa, ắt có chỗ đặc biệt.

Phú Mai được kế thừa bởi bang chủ tiền nhiệm, có khả năng đi lại giữa hai giới quỷ ma và phàm trần, vậy nên bất kì kẻ nào phạm tội, tùy tiện lôi một vong hồn đến tra khảo, thể nào cũng tìm ra kẻ chủ mưu.

Từ lâu, bang Cù Lần luôn tuân thủ nguyên tắc: dục tốc bất đạt.Phú Mai cười sảng khoái: “Không dám không dám, nghe nói vị công tử đây uống được Rượu Tiên, quả là khiến ta cam bái hạ phong.

Từ hôm qua không được gặp lại cao nhân, muốn xin đàm đạo vài câu mà lại chưa có cơ hội.”Trần An nói: “Cũng thường thôi cũng thường thôi, nhưng thứ cho ta vô lễ, cần phải đi ngay, ngài xem, tiểu thư nhà ta rất muốn đi ngủ, nếu ta còn chần chừ, không chừng sẽ bị nàng giận.”Phú Mai nhìn gương mặt của nàng, khẽ than: “Thật đáng tiếc, đêm hôm qua nhìn thấy nàng, thật khiến cho thần hồn ta điên đảo, muốn hỏi chuyện e là cũng khó.

Chẳng hay vị tiểu thư đây là gì của công tử vậy?”“Chả là gì cả, chỉ là một tên thích đi theo lẽo đeo tiểu thư nhà ta thôi.” Giọng nói đầy vẻ chanh chua này chắc chắn không phải của Trần An.Hai vị công tử phải quay sang nhìn vị khách lạ lẫm kia thì mới biết người ấy là một cô nương có gương mặt khá xinh đẹp, hai khuôn mắt hơi sắc, thế nhưng ánh nhìn lại trong sáng, trông hơi không hợp cho lắm.

Cô ta đi bên cạnh một nam nhân mặc đồ đen, gương mặt lạnh lùng, khá bình thường.Cô gái này đầu đội khăn che đầu, một tay bịt mũi, mặt nhăn mày nhó, nhanh chân kéo nam nhân đi bên cạnh tới, ra lệnh cho hắn: “Ngươi cõng tiểu thư về nhà nhé.

Còn tên Trần An kia, ngươi đừng tưởng có sức mạnh là muốn đưa chủ nhân nhà ta đi đâu thì đi.”Trần An nheo mắt nhìn hai người, hắn ngẫm nghĩ gì đó, bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, đáp: “Thì ra là Tiêu Thố và Kha Hoàng, hẳn là Vũ Nương đã hạ bùa...”Chưa kịp vạch mặt hai đứa dùng bùa để hóa thành người thì Tiêu Thố đã nhanh miệng nói ngang: “Ngươi nói nhiều thế làm gì, trả chủ nhân cho ta.”Phú Mai xòe quạt, che miệng cười nói: “Thì ra vị công tử đây đang ức hiếp tiểu thư nhà lành.”Tiêu Thố gật đầu, phồng má phồng miệng nói: “Đúng vậy đúng vậy.”Kha Hoàng bước tới, muốn giành lại Trầm Tử Thiêng thì Trần An đã mang nàng tung người nhảy lên tường.

Hắn cười nói: “Thật thứ lỗi, ta đi nhanh hơn, các ngươi chậm chạp quá, chưa kịp mang tiểu thư về nhà mà đã làm nàng mệt mỏi thì thật không hay.”Dứt lời, thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.Bạch Miêu thấy vậy, vội bỏ của chạy lấy người.


Nó hóa thành con mèo nhỏ, vi vu bay theo hướng đi của Trần An.

Phú Mai đưa mắt liếc nhìn Bạch Miêu đang lò dò bay như con diều bị đứt dây, ra chiều suy tư.“Này! Các ngươi mang tiểu thư đi đâu?!” Tiêu Thố nhảy cẫng lên, nhưng chẳng ai đáp lại lời nàng, nàng tức tối giậm chân, gắt với Kha Hoàng, “Ngươi còn ngẩn người nhìn cái gì, không thấy chủ nhân bị bắt đi sao, lỡ tên Trần An này không có ý tốt thì sao bây giờ! Ta thấy hắn nghèo như thế, phỏng chừng mang chủ nhân đi bán lấy tiền.”Kha Hoàng trở lại dáng vẻ lạnh lùng, hắn ngắt lời Tiêu Thố: “Ngươi ồn ào cái gì, đuổi theo.”Dứt lời, cả hai cùng hóa thành làn khói bay ra khỏi căn nhà đổ nát của lão Vương.Phú Mai nhìn Kha Hoàng và Tiêu Thố rời đi, trước khi đi Kha Hoàng ngoái đầu lại, chạm vào ánh mắt như đang cười của Phú Mai.Sau khi mọi người đều đã đi khỏi, hắn “chậc” một tiếng, nhìn đống đổ nát, hắn lắc đầu, tự nói: “Cuối cùng cũng chỉ có ta mới là người giải quyết mọi chuyện.”Hắn bước tới bên cạnh oan hồn vất vưởng của Vương phu nhân, bà ta thấy hắn, ú ớ chẳng nói năng được gì.

Hắn cúi đầu nói: “Xin đắc tội.”Dứt lời, hắn phất tay, Vương phu nhân tan biến.

Hắn đi dạo quanh một vòng, bỗng thấy ở lùm cây có một cái đuôi màu đỏ lộ ra.

Phú Mai đến xem, thì ra là một con cáo con đã chết, ở bụng bị thủng một lỗ, máu khô lại, dính đầy trên lông.Sau đó, đám tùy tùng của hắn đến nơi, phụ trách dọn dẹp những thứ còn sót lại.

Phú Mai nhìn thấy Tứ Nương chết không nhắm mắt, máu thịt be bét, hắn chỉ lắc đầu, niệm một vài câu để nàng hiện nguyên hình.

Xác Tứ Nương hóa thành con cáo màu đen, cũng chẳng toàn vẹn nữa, xác con cóc cũng mở bụng toang hoác.

Thật đáng thương thay, đến cuối cùng chẳng còn giữ lại được một thứ gì.

Thất tình lục dục, sau khi chết cũng hóa thành tro bụi.

Ai còn ghi được những đoạn tình cảm ấy?Tiêu Thố và Kha Hoàng đuổi theo Trần An, nhưng cũng chẳng biết chính xác là nên đi đâu.“Phải làm sao đây, chị Vũ Nương nói lá bùa biến thân chỉ dùng được hai canh giờ.” Tiêu Thố lo lắng nói.Kha Hoàng nói: “Đấy là do ngươi có tư chất quá kém, ta có thời gian lâu hơn.”“Sao có thể chứ, ta và ngươi chẳng phải cùng dùng chung một loại bùa tỷ ấy đưa ư?”Tiêu Thố không chấp nhận được sự thật, nàng dẫm chân, Kha Hoàng thấy thế chỉ nhếch mép cười khinh bỉ.

Có vẻ hai đứa này khi hóa thân thành người cũng chẳng bao giờ ngừng tranh luận.“Bùa dẫn đường cũng chỉ dùng được một lần.” Kha Hoàng nhắc nhở, “Lần này e sẽ khó tìm, cái tên Trần An này đúng là cậy mạnh.”“Còn không phải do ngươi quá kém.” Tiêu Thố châm chọc, “ Chị Vũ Nương mà đi cùng thì đã dễ dàng hơn rồi.”“Cũng không hẳn, tên Trần An này hắn xảo trá lại nhanh trí, cho dù là Vũ Nương tới cũng chưa chắc đã làm gì được.”“Vậy phải làm sao mới được?” Tiêu Thố phụng phịu.“Thôi, ngươi đừng lo lắng.” Kha Hoàng hiếm khi tốt tính an ủi Tiêu Thố một câu, “Ta thấy tên Trần An này không dám làm gì quá phận, nếu không, Diệp Lý cũng phải đội mồ dậy, tính sổ với hắn.”Tiêu Thố ngây ngô hỏi: “Người đã mất cũng có thể đội mồ dậy sao?”“Được, đều được hết.” Kha Hoàng giải thích, ánh mắt có chút hung ác, “Ngươi nên về nhà học hỏi thêm, Diệp Lý sư tổ đạo hạnh cao thâm, hẳn là đã tính được đường đề phòng bất trắc, làm sao có thể chỉ vì tẩu hỏa nhập ma mà ra đi dễ dàng.”Tiêu Thố câu hiểu câu không nhưng cũng gật gật đầu, trong lòng thầm king hãi, hóa ra ánh mắt của sói cũng có lúc khiến nàng rét lạnh như vậy, nhưng Tiêu Thố vốn bướng bỉnh, sao có thể khiến cho Kha Hoàng chê cười, bỗng như sực nhớ ra gì đó, nàng nói: “Nhưng mà ta thấy chủ nhân cũng thật đáng thương.”“Ồ?” Kha Hoàng hiếm khi cười, nhưng ánh mắt lại không giống đang cười chút nào, “Vậy ư? Làm sao ngươi biết?”Tiêu Thố nói: “Chuyện này mà ngươi cũng phải hỏi ta sao? Ngươi không thấy chủ nhân thường hay hỏi ngươi về sư tổ à? Lúc thì hỏi trông như thế nào, lúc thì hỏi trông ngài ấy bao nhiêu tuổi, hỏi mãi hỏi hoài, ta thấy cũng lạ, gọi là sư phụ mà đến hình dáng ra sao cũng không nhớ.

Hôm kia chủ nhân nói trí nhớ kém, ta còn không tin, bây giờ ngẫm lại mới thấy đúng là kém thật.”Kha Hoàng gõ vào đầu nó một cái, quở mắng: “Ngươi thì biết cái gì? Chuyện này đừng nói bừa.”Nó bị đánh, vội vàng kéo khăn trùm đầu, phản bác: “Còn không phải sao? Thà quên cho trót, quên sạch sành sanh thì chớ, đằng này lại còn dựa vào trực giác...!Ngươi đánh ta làm gì, đừng trêu chọc ta.

Diệp Lý sư tổ đi mấy trăm năm, chủ nhân cũng nhớ người ta mấy trăm năm, ta không đành lòng.”“Ta nào dám chọc ngươi.” Kha Hoàng nhếch môi, liếc nhìn Tiêu Thố, “Biết điều mà ngậm miệng lại.”Ánh mắt Kha Hoàng thoáng trầm xuống, lạnh giọng nói: “Có những chuyện không nên biết nhiều quá, trông chừng cái mạng thỏ của ngươi.”Tiêu Thố bĩu môi..

Bình Luận (0)
Comment