Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 38


Trầm Tử thiêng tỉnh dậy trong một khách điế.m, nàng phát hiện bản thân không nhúc nhích được.

Tuy mệt mỏi, không muốn tức giận, nhưng lúc này nàng rất muốn dựng đầu tên đầu sỏ dùng bùa bừa bãi kia về và phanh thây hắn ra làm trăm mảnh.

Nghĩ vậy nhưng nàng lại không làm thật, bởi vì nàng phát hiện ra chân nguyên mà mình cắt ra đã được vá lại.“Ta thật lơ là, ngủ say đến mức có kẻ xâm nhập vào nội phủ cũng không biết.” Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ.Trần An chẳng biết đã đi đâu, chỉ có nàng một mình trong phòng.

Nhìn qua khung cửa sổ, thấy sắc trời đã tối.

Nàng cử động không được, vận chân khí cũng chả xong, trong lòng dội lên những cảm giác chộn rộn khó tả, cực kỳ bức bối.Có lẽ cái tên Diệp Lý là tử huyệt của nàng, chạm vào sẽ bùng nổ.

Dưới tận đáy tâm can nàng luôn có một ngọn lửa ngấm ngầm dao động.

Nếu không có người nhắc đến ký Diệp Lý, hẳn là nàng cũng chẳng biết thì ra trong tâm can nàng còn có một loại cảm xúc như vậy.Trầm Tử Thiêng nhắm mắt lại, nàng cố gắng đào bới ký ức, mong muốn tìm được gì đó còn sót lại về Diệp Lý.

Hệt như một đứa trẻ ngơ ngác bị bị cướp lất thứ đồ quan trọng nhất, khi phát giác ra được thì trong tay đã trống rỗng, mà xung quanh lại chẳng có ai để hỏi.

Không có ai để buộc tội.Phải đến một phần ba canh giờ sau Trần An mới trở về, có lẽ hắn đi tìm chỗ tắm rửa thay đồ nên khi quay lại đã có một bộ dạng khác.

Tên cà lơ phất phơ mặc đồ cũ kĩ đã chẳng còn nữa, mà trước mắt nàng là một công tử mặc đồ đen, tóc cột gọn gàng, hai mắt sáng ngời, cực kỳ tuấn tú, rất có thiện cảm.Thế nhưng Trầm Tử Thiêng chỉ đang muốn tạo ác nghiệp với hắn.Hắn có vẻ biết mình phạm lỗi gì, vội chạy tới bên cạnh nàng, cười hề hề: “Trầm tiểu thư, cô ngủ dậy rồi sao? Mọi chuyện đều giải quyết xong cả rồi, mấy vụ này trên giang hồ ngày nay tràn lan khắp nơi.

Đấy là cô không biết, hay là mai mốt cô lại đi với ta nhé?”Không biết là hắn thật sự vô tư không hiểu hay cố tình ngó lơ ánh mắt như mũi dao của nàng.

Vui vẻ trơ mặt ra, phất tay một cái.Trầm Tử Thiêng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, nhưng sự bức bối trong lòng vẫn đang nặng trĩu.“Ngươi đang cậy mạnh với ta sao?” Nàng lạnh lùng hỏi, nàng nén hơi thở đang nặng nề xuống, cố ép mình thả lỏng toàn thân.Trần An tỏ ra buồn rầu, hắn nhỏ giọng nói: “Ta biết ngay cô nương sẽ giận ta mà, nhưng ta không muốn cô ưu sầu nhiều quá, có câu “một mình không dựa lan can”, dù sao thì cảnh còn người mất, cô Trầm bớt đau thương...”Trầm Tử Thiêng ôm ngực, chẳng muốn đôi co với hắn, nhưng cục tức này khó nuốt, chưa bao giờ có ai ngang nhiên muốn đưa nàng đi đâu thì đi, về đâu thì về như vậy.“Thật ra ta có một thắc mắc không biết nên hỏi hay không.” Trần An nói.Trầm Tử Thiêng ngắt lời: “Không có chuyện không biết nên nói hay không, đã không biết thì đừng nói.”Có lẽ hắn bị mắng nhiều thành quen, xem ra nàng phải chấn chỉnh lại những suy nghĩ về hắn, có thể hắn chẳng phải bậc cao nhân gì cả, mà chỉ là một tên có khuynh hướng ưa thích bị sử dụng vũ lực.

Bị nàng xa lánh, hắn vẫn cười hề hề: “Ta thấy trong chân nguyên của cô nương đã có người động tay chân.


Không biết cô nương có thường xuyên cảm thấy bản thân nên nhớ ra một số chuyện, nhưng nghĩ hoài không ra?”Ngón tay nàng khẽ run lên, nàng hắng giọng: “Ngươi có ý gì? Chớ hàm hồ! Nói thẳng vào vấn đề.”Trần An không vội vàng, hắn đứng dậy, khoan thai đi lại trong phòng, vừa suy nghĩ vừa thận trọng nói: “Trên thế gian này có một loại cấm thuật, gọi là Ký Thức Chú, đó là dùng chính chân nguyên của mình để phong bế ký ức của kẻ khác.

Quá trình thực hiện có thể nói là như thiên đao vạn quả, còn người bị ám cấm thuật, bình an vô sự, nhưng chỉ là...” Nói đến đây, hắn ngập ngừng quan sát Trầm Tử Thiêng một cái, yết hầu trượt lên trượt xuống, sau đó như thể không đành lòng mà nói tiếp, “Nhưng chỉ là lại quên phần ký ức của chính mình, và bên trong chân nguyên của mình luôn tồn tại một luồng khí khác, hệt như chó canh cửa, khó có thể giải trừ.

Mà kẻ sử dụng cấm thuật này, đi ngược lại với đạo trời, bị thiên đao vạn quả là quá nhẹ, thịt nát xương tan, không được siêu sinh.”Phải mất một lúc sau Trầm Tử Thiêng mới nghe được lời của Trần An một cách trọn vẹn.

Từng câu chữ vào rồi lại ra, cuối cùng cứ vang lên ong ong bên màng nhĩ, từ từ chậm rãi xâm nhập vào não.Thấy nàng yên lặng, ánh mắt Trần An có một chút ngập ngừng.Chỉ sợ nàng thốt ra lời nào đó, đại loại như: “Không thể nào, ta không tin.

Ta không tin Diệp Lý đối xử với ta như vậy.”Thế nhưng Trầm Tử Thiêng chẳng nói gì cả.

Bởi không ngôn ngữ nào tả được.

Nàng cũng quên mất bản thân nên hoài nghi những điều Trần An nói có phải thật hay không.

Cả người ngây ra như phỗng, ánh mắt hoang mang, nhất thời có chút cô đơn tịch mịch.

Không biết nàng nghĩ gì, chỉ thấy cúi đầu xuống, mái tóc nàng quá dài, che đi sườn mặt chẳng rõ tâm trạng, lại đen như mực, vắt bên giường trắng, thoạt nhìn hơi u ám.

Bờ vai đơn bạc, tiều tụy sắc xuân.Thế gian rộng lớn, mà lại có kẻ chẳng biết mình nên đi lối nào.Vất vơ vất vưởng mấy trăm năm, khi ngoảnh đầu nhìn lại nhận ra tất cả chỉ là hư ảo.

Tai nghe, mắt thấy, mũi ngửi được, miệng nếm được, tay chạm được, hóa ra đều là hư không.

Đâu là thật, đâu là giả, nhất thời khiến kẻ sầu não nghĩ tới đều muốn cắt đoạn duyên trần.Khi nói ra những lời này, Trần An đã cân nhắc rất nhiều, nói xong lại không nhìn thẳng vào nàng, chỉ lẳng lặng ngồi kế bên.


Hắn lên tiếng, chẳng biết là an ủi hay chế giễu bản thân: “Kẻ sử dụng cấm thuật này nhất định sống không được yên ổn, hồn phách còn nguyên vẹn cũng chỉ là được trời ban phước.”Trầm Tử Thiêng nhắm mắt lại, rốt cuộc ngả người ra sau, khẽ nói: “Ta...!buồn ngủ quá.”Hệt như một đứa trẻ mất mẹ từ nhỏ, lớn lên chỉ còn nhớ mang máng lời mẹ dặn dò phải sống ra sao.

Cuộc sống sau này con phải tự chống chọi lấy, đứa con bé nhỏ ấy mãi mãi ghi nhớ một hình bóng mơ hồ trong ký ức, không tài nào thật sự nhìn thấy được người ấy một lần nữa.Người đã dạy mình học tập, dạy mình viết chữ, dạy mình cách trồng hoa Tử Đằng.

Nàng biết có một người như vậy đã dạy dỗ mình, đã chăm nom mình.Thiêng ngôn vạn ngữ khó nói, ngọn lửa không cam lòng tham lam cuốn lấy tâm trí, nhưng sau đó lại bị chút lý trí dập tắt.

Lên lên xuống xuống, cuồn cuộn sóng trào, lửa phun hừng hực, trong chốc lát hóa thành đống than, âm ỉ chẳng biết khi nào tắt hẳn, khi nào bùng lên.

Chẳng thể nuốt vào, cũng khó lòng giãi bày, chỉ thốt ra được một câu: “Ta buồn ngủ quá.”Tuy Trầm Tử Thiêg ngày đêm nguyền rủa Diệp Lý đừng sống dậy nữa, nhưng từ tận sâu đáy lòng lại âm thầm tham lam muốn nhìn thấy người ta.

Dù đôi ba lần thấy được trong ảo ảnh, không rõ mặt mày.

Nàng biết chuyện này vô lý đến dường nào.

Thân là đệ tử của Diệp Lý, bất kể là mấy trăm năm, làm sao không nhớ ra cho được.

Thế mà người mình mong nhớ lại chẳng muốn mình trông chờ.

Tàn nhẫn khóa lại ký ức, dù cho là thịt nát xương tan, cũng không muốn nàng nhớ ra hắn.Là tại vì sao?Trăm mối lý do mà nàng từng đưa ra làm lá chắn cho mình, là cọng rơm mà mấy trăm năm nàng túm lấy, cũng chỉ là vì không muốn thật sự tin rằng Diệp Lý không muốn nàng mong nhớ đến hắn.

Nàng biết bản thân mình rõ hơn ai khác, chỉ là luôn tự lừa mình dối người, lại vốn có tính cách kiên quyết, cố chấp, thế nên khi Trần An nói ra, hệt như bóc trần toàn bộ lớp vỏ dày dặn do nàng khổ sở dựng nên.Trần An bỗng nói: “Ta chưa tinh thông như sư phụ nàng, nhưng cấm thuật này không phải là không thể hóa giải.”Ánh mắt Trầm Tử Thiêng ngưng tụ lại một chút.Nhưng sau đó lại rời rạc, nàng lãnh đạm nói: “Nhớ ra rồi thì để làm gì nữa đâu.”Đúng vậy, nhớ ra rồi...!sẽ ra sao?Người cũng đã mất, mà nếu thật sự Diệp Lý phải ra hạ sách ấy, ắt có nguyên do.Nhưng nguyên do gì thì nguyên do, bây giờ đối với nàng còn có ích gì?Trầm Tử Thiêng bất giác hỏi: “Ngươi thật sự biết cách giải ư?”Trần An cứ nghĩ rằng nàng hỏi là vì thật sự muốn hóa giải, không nghe ra ý vị châm chọc từ giọng điệu của nàng, mắt hắn sáng rực, thật lòng nói: “Chắc chắn biết, chỉ là ta cần thêm thời gian.”Nàng nhắm mắt lại, cơ thể buông lỏng, giống như đã từng gồng lên rất lâu vậy, lúc này có một chút mệt mỏi rã rời.

Bất chợt bàn tay nàng có ai đó đặt lên, rồi khẽ nắm lại, nàng nhìn chằm chằm bàn tay của hắn, một hình ảnh chớp nhoáng hiện lên trong đầu nàng.Một luồng khí nhỏ nhoi ở trong nội phủ nàng len lỏi vào được chân nguyên mà nàng tự ý cắt ra.


Chân nguyên của nàng bị hở hoác một lỗ, nhưng lúc này đã được ai đó vá lại, thế nhưng vẫn bị chừa ra một khe hở nhỏ.

Có lẽ nó đã bị rách ra khi ban nãy nàng cố tình đè xuống cái chân nguyên đang loạn động.Có một nam nhân, môi mỉm cười, nắm tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng.Nàng rụt tay về như phải bỏng, đột nhiên muốn trốn chạy khỏi ánh mắt của Trần An.Một mảnh ký ức đó hiện lên khiến nàng đau đớn như tim can vỡ nát.

Trần An thấy nàng nhíu mày, vội vàng ghé sát hơn, để nàng dựa vào mình.

Thế nhưng hắn không biết rằng khi càng làm vậy, nàng càng đau đớn hơn.“Ngươi...!đừng...” Nàng thống khổ nhả ra từng chữ, hơi thở đứt quãng.Trầm Tử Thiêng giãy khỏi hắn, từ cửa sổ lao ra ngoài.“Tử Thiêng.” Trần An lao theo.Nàng bay đi trong màn đêm, chẳng biết bay đi đâu, chỉ muốn tìm một nơi nào đó hoang vắng, chỉ có một mình nàng.

Trần An vẫn đuổi sát phía sau, lúc này tâm nàng loạn động, chẳng thể nhận biết được khí tức của hắn.

Có lẽ ngay lúc này nếu có kẻ nào khởi lên tà niệm, nàng cũng không thể cảm nhận được rõ rệt nữa.Hai người bỏ xa thôn làng đang quây quần, bỏ xa nơi đông người ồn ã, nàng dừng lại trước một con sông, bên ven sông chẳng có một bóng người.

Hai hàng cây rì rào theo gió, bóng đêm sâu hun hút trong từng tán cây, chẳng hiểu sao lại khiến lòng người hoang hoải.Trần An đứng phía sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Quên hắn đi được không?”Trầm Tử Thiêng khuỵu xuống, sức cùng lực kiệt.“Ngươi nói xem, Diệp Lý...!nhắc đến hắn, ta thấy bực mình.

Có phải hắn đã làm gì xấu xa không?” Trầm Tử Thiêng kéo khóe miệng, để lộ một nụ cười gượng gạo, “Ngươi nói xem, Diệp Lý là ai?”Nàng quay ngoắt lại, hỏi Trần An: “Ngươi biết hắn đúng không?”Trần An bước tới, Trầm Tử Thiêng lại xoay mặt đi, nhìn chằm chằm hồ nước tối om.

Nhìn từ xa, ban đêm dòng sông này như một con mãng xà khổng lổ, đen ngòm.Hắn nhìn thấy mái tóc của nàng khẽ bay, lúc này hắn không dám nhìn nàng, nhưng gật đầu: “Ta biết.”Trầm Tử Thiêng điều tức lại hơi thở, có chút khó khăn nói: “Hắn...”Hắn làm sao, hắn...!nói đến đây, nàng cũng chẳng biết nên nói gì nữa.Trần An không nhìn được gương mặt của nàng trông thế nào.

Hắn không nói gì, chỉ ôm lấy nàng.

Trầm Tử Thiêng cảm thấy đau đớn khôn nguôi, cuối cùng chẳng nhịn được mà để một giọt nước mắt lăn dọc má.Trầm Tử Thiêng nén nước mắt, siết chặt tay, tai nàng áp vào lồng ngực hắn, nàng không cảm nhận được sự ấm áp từ đối phương, có lẽ cũng chẳng biết ai đang ôm lấy mình, cơ thể không nghe lời, gồng lên theo bản năng, hai vai nàng căng cứng, ngón tay siết chặt tới mức từng khớp tay trắng bệch, gân nổi lên lờ mờ.Nàng không nhìn được sắc mặt của hắn ra sao, chỉ nghe giọng nói hắn vang trên đỉnh đầu: “Diệp Lý là sư phụ cô, hắn chết đi, cô đau khổ là phải.”Cái ôm của Trần An quá quen thuộc, Trầm Tử Thiêng không hề biết có một luồng kiếm khí âm thầm chạy dọc thân thể mình, đang cố gắng lấp lại những lỗ hổng do tâm tình nàng bất định, dễ tạo khởi tâm ma.Trong đầu nàng lại hiện lên một hình ảnh thấp thoáng.

Nam nhân mặc y phục màu trắng, thường hay ôm nàng vào lòng như vậy, rất nhiều lần, không phải một vài lần.Cơn đau âm ỉ cuồn cuộn dưới đáy lòng bùng nổ, nàng đẩy Trần An ra, thần trí có chút mơ hồ.

Trời đất như bị đảo lại, nàng đứng không vững.“Tử Thiêng, dồn khí vào đan điền.” Trần An nói, hắn bị nàng đẩy ra cũng chẳng đoái hoài, hắn vẫn kéo nàng về bên mình.Trầm Tử Thiêng không nghe rõ lời hắn, nàng dồn hết tám phần công lực, tung chưởng về phía hắn.

Trần An chắc hẳn không hề phòng bị, nếu là người khác, hắn đã phản ứng rất nhanh, còn phản đòn lại với đối phương.

Thế mà lúc này hắn đứng yên, lãnh trọn một chưởng của nàng vào ngực, hắn lùi lại nửa bước, rồi lập tức tiến lên, túm lấy tay nàng.Trầm Tử Thiêng gạt phăng, lao xuống.Trần An lập tức từ trên bờ nhảy theo.


Trầm mình dưới sông, hắn thấy nàng đang ngửa mình thả xuống phía sâu hơn.

Hắn bơi theo, thế nhưng Trầm Tử Thiêng như mất thần trí, chẳng muốn lại gần ai, dồn hết chân khí còn lại, đẩy mình xuống sâu hơn mỗi lúc một nhanh.Trong cơn mê man, nàng nhìn thấy một nam nhân vô cùng tuấn tú, mỉm cười với nàng.

Nàng gọi: “Diệp Lý, vì sao không cần ta?”Người đó mở miệng nói nhưng nàng không hề nghe thấy.

Hắn ngửa lòng bàn tay, đưa về phía nàng.

Nàng nhìn lòng bàn tay của hắn, có vết sẹo vì từng nhiều lần cầm phải lưỡi kiếm.

Nàng sờ lên vết sẹo, cảm nhận cực kỳ chân thực.Nỗi nhớ da diết không tên về một người mà nàng chẳng còn nhớ rõ thật là một sự thống khổ.“Ta muốn ngươi trở về, nhưng ta không còn nhớ vì sao ta muốn ở bên cạnh ngươi nữa...” Trầm Tử Thiêng nằm dưới sông, nước mắt và dòng sông hòa vào làm một, “Ngươi hay lắm...!Nếu gặp lại, ta sẽ...!sẽ giết...”Nàng nghĩ vậy nhưng làm sao giận nổi, nàng hận không nổi, vì chẳng có lí do nào cả.

Nàng nắm chặt tay người đó, cảm nhận hơi ấm.Mê mê man man, chẳng còn hay biết đâu là thật đâu là hư ảo, lần này nàng thấy Diệp Lý mặc y phục màu đen, nhìn thẳng vào mắt nàng, kéo nàng ôm vào lòng.

Trầm Tử Thiêng vô thức ôm lấy hắn như một thói quen.

Nàng nhắm mắt, thầm muốn điều này không bao giờ biến mất.Trần An đang kéo nàng lên, thấy nàng ôm lấy mình, có vẻ đã yên tâm hơn, nhưng lát sau mới phát hiện nàng ôm hắn kéo xuống, như thể muốn nhấn chìm cả hai tận dưới đáy.Trầm Tử Thiêng thầm nghĩ: “Ta không còn có nhiều ký ức về ngươi, là do ngươi tự chuốc lấy, món nợ này ngươi phải trả, nếu ngươi xem ta là đồ đệ, thì cùng ta xuống dưới này đi.”Đêm trăng thanh gió mát, hai bên ven sông yên tĩnh, cảnh đẹp tựa tranh.

Thế nhưng chẳng một ai biết, dưới con sông này có kẻ muốn gieo mình để nhấn chìm nỗi thống khổ bi thương.Nàng mở mắt, muốn nhìn xem Diệp Lý có còn giống với ký ức của nàng hay không, hơn mấy trăm năm chẳng thấy mặt, muốn ôm cũng chẳng ôm được, muốn nói chuyện cũng chẳng thể nói chuyện.

Nàng luôn lấy thiền định để che lấp cơn sóng trào tận đáy lòng.

Nàng xoay mặt hắn, lại, sờ sống mũi cao thẳng, sờ hai hàng lông mày tuấn tú, sờ đôi môi mềm mại.Nàng luồn tay qua đỡ phía sau đầu người trước mặt, nàng nhắm mắt lại, từ từ tìm đến đôi môi kia.Thế nhưng khi sắp chạm vào thì nàng đột nhiên tỉnh giác, tự hỏi: “Đây là thực hay mơ?”Nàng cảm nhận rõ ràng mình bị ôm chặt, và đang bơi lên phía trên.

Luồng không khí đột ngột chui vào lá phổi khiến nàng bị sặc.

Lúc này nàng mới tỉnh táo thật sự, mở mắt nhìn quanh.Trần An ôm nàng bay lên bờ, cả hai người ướt sũng..

Bình Luận (0)
Comment